Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 28



Nguyên nhân tại sao nàng lại mệt mỏi không nhúc nhích? Hỗ Chu Kính hỏi, Hồ Lệ Khanh trả lời: ''Tối ngủ không ngon, ngày ăn không ngon.''

Tối ngủ không được là do không có Hỗ Chu Kính ở cùng, ngày ăn không ngon là do không có ai đem ngươi tới cho nàng ăn, hiện tại tiều tụy như vậy là do Hỗ Chu Kính sai.

Hỗ Chu Kính kêu đồng tử mang thuốc đến, trên núi cũng không có gì khác, mấy thứ linh chi tiên thảo hái xuống làm thức ăn cho Hồ Lệ Khanh bồi bổ.

Hồ Lệ Khanh không chịu, muốn tiên đan nàng cũng có, tiên thảo căn bản khinh thường không thèm ăn, nàng là Hồ ly không phải thỏ, ăn cỏ gì chứ.

Nàng muốn ăn thịt người, không, là nhân khí.

Hỗ Chu Kính hiểu được trong lời nói của nàng, Hồ Lệ Khanh ở chỗ nàng mấy ngày qua cũng chưa ăn gì, đối với một con hồ ly dùng nhân khí mà sống thì nàng đang đói bụng.

Lần này Hỗ Chu Kính cũng không thể làm gì được, nàng không thể thả cho nàng ta rời đi, càng không thể đem người đến làm thức ăn, chính xác là không còn cách nào, mắc thêm lỗi lầm càng về sau càng sai không thể cứu vãn được.

Trong lúc Hỗ Chu Kính còn trầm tư, Hồ Lệ Khanh như là bị trúng độc, hành động không ý thức nàng bò đến trước mặt nàng ấy, nàng kia còn đang ngây ngốc không kịp phản ứng cửa miệng đã bị chặn lại.

Môi dán lên, đầu lưỡi Hồ Lệ Khanh vươn ra, chạm đến môi, tách hàm răng nàng ra, sau đó hút từng luồng khí vào.

Đây đối với Hồ Lệ Khanh mà nói trong lúc đói khát bên miệng còn dính lại chút nước, căn bản không đủ.

Nàng muốn nhiều hơn, huống chi Hỗ Chu Kính có tiên khí thuần khiết, nàng lại thanh tâm quả dục, lấy khí thiên địa, thuần khiết tinh luyện, đối với Hồ Lệ Khanh mà nói, là thức ăn cao cấp, không chỗ cho.

Nàng tham lam hấp thu khí của nàng ta, nhưng vì Hỗ Chu Kính đang bị □ không thể nhúc nhích, Hồ Lệ Khanh có được cũng chỉ chút chút mà thôi.

Hồ Lệ Khanh bị đẩy ra, Hỗ Chu Kính trợn mắt nhìn.

Hồ Lệ Khanh ngã xuống đất, trở lại chỗ cũ.

Lấp bụng cũng hơi đầy một chút, linh khí bị ép buộc cũng đang dần rục rịch, mà cái bớt bên mặt nàng cũng đang dần dần phai đi.

Hỗ Chu Kính vô cùng tức giận, nàng không nghĩ tới Hồ Lệ Khanh sẽ hạ thủ với nàng, trên môi vẫn còn mùi vị bị nàng gặm nhấm qua nhiệt độ cùng khí tức đều thuộc về nàng: "Đừng tưởng rằng ta không thể nhẫn tâm hạ thủ ngươi."

Hồ Lệ Khanh cười lơ đễnh với sự giận dữ của nàng, "Này ta cũng mới lần đầu, đối với ngươi cũng không tổn thất gì." Người khác còn mong ước ta ăn hắn nữa kìa.

Hỗ Chu Kính vì sao lại giận, mà sao Hồ Lệ Khanh lại biết, nàng cho đó là tình, muốn nàng là thức ăn, coi đó là chuyện đương nhiên, còn đối với Hỗ Chu Kính mà nói, đây là chuyện phạm giới luật. Nàng đã định là không thèm.

Hồ Lệ Khanh nhìn Hỗ Chu Kính phất tay áo đi, để lại nàng, nhưng hết lần này đến lần khác người ta cũng không thèm để ý nàng.

Nàng bò dậy từ dưới đất, phủi bụi trên váy, trước đó còn nằm thoi thóp trên giường không dậy nổi, bây giờ lại như là yêu nghiệt sinh long hoạt hổ.

Hỗ Chu Kính quay lại chỗ nàng tu luyện, ngồi trên nguy thạch, nhưng lại không thể nhập định được.

Thời gian qua đi nàng vẫn không thể tiến vào đất hư vô, nàng tự nhận mình đủ định lực, thế gian cũng không còn thứ gì khiến cho nàng phải lo lắng nữa, nhưng hiện tại, nàng phát hiện mình hoàn toàn sai lầm.

Lòng người bị khiêu khích, bất kể chán hay thích, tóm lại tâm hồn thanh tịnh đã bị phá vỡ.

Hồ Lệ Khanh ngồi dưới bóng cây hóng mát, đột nhiên nhớ tới, chợt nghĩ ra: "Vậy không lẽ nào đại miêu lần đầu tiên bị người ta hôn đó chứ!"

Thật?

Thật.

Hồ Lệ Khanh bật cười: "Nguyên lại còn có giá như vậy, khó trách lại kích động như vậy, vậy ta tha thứ cho nàng."

Buổi tối, Hỗ Chu Kính không về, Hồ Lệ Khanh không ngủ được, gọi đồng tử đi tìm người, đồng tử nói không tìm được, đại nhân muốn tới đâu thì tới, bọn họ không có quyền can thiệp.

Đồng tử không đi, Hồ Lệ Khanh đi.

Nàng đi ra ngoài động, đồng tử ngăn nàng lại.

Ngọc Quyết nói: "Đại nhân đã nói, chỉ cần người ra ngoài một bước, chúng ta sẽ phải bắt ngươi lại."

Hồ Lệ Khanh nhìn hắn mấy lần, sau đó cong mi cười, đi tới chỗ hắn, nói: "Vậy ngươi tới bắt ta a."

Ngọc Quyết chỉ cao tới ngang hông nàng, thân còn chưa cao qua nửa người nàng, chỉ là một tiểu thị đồng mà cũng dám to miệng cuồng ngôn nói Hồ Lệ Khanh là sao, nếu Hồ Lệ Khanh nếu không cho chút ý tứ, thì nàng cũng không còn mặt mũi nữa.

Ngọc Quyết thụt lùi ba bước nói: "Cái này, thật ra thì ta cũng không muốn bắt người, ngươi là loại yêu gì mấy ngày qua sống chúng ta cũng đã thấy."

"Coi như ngươi còn thông minh, ta phải đi tìm đại miêu chơi, không phải muốn chạy trốn, nếu ta muốn trốn tuyệt đối các ngươi cũng không giữ được ta, cho nên đừng cản ta, biết không?"

Hồ Lệ Khanh nói cũng đi.

Ngọc Quyết nhìn bóng lưng nàng rời đi, do dự nửa ngày nói: "Sớm quay về một chút."

"Biết rồi." Hồ Lệ Khanh vẫy tay nói với hắn, quay đầu sờ cằm tự nhủ: "Mấy hài tử này qúa ngây thơ rồi thật không tốt, sớm muộn cũng sẽ bị người ta lừa gạt đem bán. Thật đáng tiếc, đại miêu chỉ biết dạy bọn họ ngồi tĩnh tọa tu luyện lại không dạy bọn họ thế nào là đạo tà ác phải cẩn thận đề phòng sao?"

"Mặc kệ, về nhà một chuyến đã." Hồ Lệ Khanh thừa dịp hiếm có thời gian đi hóng gió, đi về nhà.

Vừa đến Hồ phủ đã thấy hang ổ của mình lại bị mấy thứ cô hồn dã quỷ không biết xấu hổ chiếm lấy, mấy thứ cô hồn dã quỷ kia cũng là do nhà không chủ nên tìm mọi chỗ trong nhà ở lại, phong thủy chỗ này của Hồ Lệ Khanh cũng khá tốt, lại không còn người đề phòng, bọn họ liền chiếm cứ làm ổ, đem chỗ này thành quỷ trạch.

Vừa đi vào liền cảm thấy gió lạnh âm u, phong âm trận trận.

Hồ Lệ Khanh ghét nhất chính là người khác đoạt đồ của nàng, nhất là ở trước mắt nàng mà cướp đồ.

Nàng nhìn đám cô hồn dã quỷ này mà tức giận, không để ý tới hậu quả mà vọt vào. Vừa vào trong thì phát hiện số lượng quỷ hồn còn vượt qua cả tưởng tượng của nàng.

Cũng khó trách, trên Tây sơn có long mạch, nơi đây vốn dĩ là linh địa, nơi này lại dính khí dã quỷ, càng lúc thêm cường đại.

Hồ Lệ Khanh lại quên mất tình trạng hiện tại của mình, không có pháp lực nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp yểu điệu.

Qủy hồn không biết từ nơi nào đến không xuống được địa ngục không vào được luân hồi, khi còn sống chuyên làm chuyện ác tẫn lương tâm, chết cũng không biết sợ.

Bóng đen vây chung quanh Hồ Lệ Khanh càng lúc càng nhiều, thành một vòng, khiến nàng không còn chỗ để đi.

Những bóng đen này mặt mũi đều rất dữ tợn, toàn thân tạo thành từ âm khí, trong miệng bọn họ tỏa ra mùi của tử khí, tử khí có thể đưa người ta đến kí ức u tối nhất, khiến người ta mất đi niềm tin muốn sống, tư vùi lấp chính mình trong vòng vây mà không cần bọn họ phải động thủ, khi rơi vào trong kí ức, thì cũng sẽ tự sát thân vong.

Hồ Lệ Khanh hít phải tử khí, trong đầu thoáng qua một số hình ảnh, sau đó lại trống rỗng, trong trí nhớ của nàng không có nhiều chuyện thương tâm tuyệt vọng, tử khí đối với nàng mà nói không có tác dụng gì.

Chẳng qua hiện tại nàng đang bị quỷ hồn giam cầm, không thể di chuyển được, cuối cùng nàng chỉ thể chết đói từ từ, rồi biến thành xương khô trở thành thức ăn cho bọn cô hồn dã quỷ này còn không thì cũng sẽ biến thành một trong số đó.

Hồ Lệ Khanh chán ghét nhìn bọn họ, mấy thứ thân thể xấu xí không ra hình dạng, nàng thà để mình tiêu sái biến thành bụi cát không không muốn thành mấy thứ xấu xí này.

Trong đó có một con quỷ đánh bạo thè lưỡi liếm mặt nàng, đầu lưỡi thối rửa lưu lại xúc cảm âm lãnh trên mặt nàng, toàn thân Hồ Lệ Khanh nổi da gà, chán ghét tới mức muốn chết.

Nàng không phải chết đói, không phải chết khát mà là chán ghét chết.

"Xấu xí, ngươi cút xa ta ra một chút, ghê tởm như vậy còn đến gần ta!" Hồ Lệ Khanh nổi giận mắng.

Mặt quỷ phát ra tiếng cười khúc khích, âm thanh ồm ồm nói: "Thật là một người đẹp, ta còn sống thích nhất là mỹ nhân."

"Đáng tiếc không có mỹ nhân nào sẽ yêu ngươi." Hồ Lệ Khanh cười khẩy nói.

"Có gan sắc, chờ ngươi chết xem coi ngươi còn có gan đó không."

"Ta sẽ không chết, người chết là ngươi." Hồ Lệ Khanh tự tin nói.

Tiếng cười càng lúc càng vang xa, quỷ hồn vây quanh nàng bắt đầu quay vòng, khiến Hồ Lệ Khanh nhìn hoa cả mắt.

"Gớm ghiếc còn đến nhà." Hồ Lệ Khanh thấp giọng mắng, nàng tự hỏi mình có nên hy vọng Hỗ Chu Kính từ xa đến cứu nàng.

Cùng lúc đó, khi Hồ Lệ Khanh còn bị quỷ hồn vây quanh, Hỗ Chu Kính cũng gặp phải phiền muộn.

Mấy thứ phiền toái này đều là do Hồ Lệ Khanh đem tới, cũng giống như mấy vị thiên binh thiên tướng kia, mấy thứ yêu ma này cũng bò tới đến tìm Hồ Lệ Khanh, nữ thần trong lòng bọn họ, công chúa đẹp nhất Hồ tộc, nữ nhân đáng giá nhất trên đời nàng, cũng là khát vọng bọn họ muốn có được cưng chìu.

Yêu ma không như thiên binh thiên tướng còn biết lịch sự, gặp một giết một, bọn họ còn gông cuồng hơn, không hỏi nguyên do, liền đại khai sát giới.

Ra tay đem chỗ của Hỗ Chu Kính san thành bình địa.

Hỗ Chu Kính thấy người tới không tốt, liền tránh đi.

"Đem người thả ra."

"Tiểu Khanh Khanh sao có thể để ngươi bắt lại chứ? Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi phải không?"

"Ngươi không muốn thấy tiểu Khanh Khanh đẹp hơn ngươi, liền bắt tiểu Khanh Khanh lại, để chúng ta không thấy được nàng, ngươi đúng là tính tình một oán phụ u ám, để ca ca đây tới an ủi ngươi khỏi tịch mịch được không? Ca ca cũng đã cưỡi qua vô số mỹ nữ nhân gian, còn chưa cưỡi qua mẫu lão hổ, hắc hắc..."

Âm thanh huyên náo loạn thành một đống, không biết được yêu chỗ nào hợp lại vô pháp vô thiên.

Bọn chúng yêu ỷ vào người đông thế mạnh, Hỗ Chu Kính dù sao cũng chỉ một người một ngựa, bọn họ lại có cả trăm số.

Không cần nói nhảm, không dạy dỗ bọn chúng thì bọn chúng không coi chỗ này ra gì thích tới thì tới thích đi thì đi, cũng khiến cho nàng thành miêu nhi bị bọn chúng mặc nhiên khi dễ.

Lần đầu tiên Hỗ Chu Kính thả xuống cố kỵ của mình, chắp hai tay, hướng đến trước ngực mình, ngực như bị phá ra, từ hồng quang biến thành một luồng sáng dài, từ từ mở rộng, Hỗ Chu Kính cầm ánh sáng kia, ánh sáng kia biến thành thanh kiếm trên tay nàng, nàng rút kiếm ra khỏi chuôi, thân kiến từ trong thân thể nàng đi ra.

Đó là kiếm chôn trong thân thể nàng, được làm từ răng của trưởng lão hổ tộc, lấy hồn nàng chế thành thân kiếm, kiếm chính là nàng, nàng chính là kiếm.

Khi kiếm thoát ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, trên mặt lưu chuyển khí tức tiên khí cùng ma khí, hai thứ vốn bài xích lẫn nhau, truy đuổi cắn xé lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau mà xúc tiến.

Sau kiếm quang thì con ngươi của Hỗ Chu Kính cũng đỏ lên cười lãnh ngạo: "Khi nãy ai nói những lời không nên nói, vạn lần mong nén bi thương."

Điểm mũi chân, thân thể như tia chớp thoáng qua trước mặt bọn chúng, bạch quang nháy mắt từ bên này biến mất, xuất hiện giữa đám yêu ma.

"Tay trái ngươi có máu." Hồng quang chợt lóe, cánh tay của một tên yêu ma lìa khỏi thân thể hắn, tay trái bị chém đứt trong nháy mắt teo lại, biến thành một đống xương trắng rơi trên đất.

"Tay trái, tay phải." Bên này, còn có thêm một yêu khác bị chặt xuống cả hai tay, mà hắn chỉ biết trơ mắt nhìn hai tay mình chém đứt, sau đó mới nghe thấy tiếng kêu la.