Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 23



"Được chứ, bất quá cũng chỉ là chuyện ngồi ngủ, không làm khó được ta." Hồ Lệ Khanh nói, hiện tại muốn nàng đồng ý cái gì cũng được, trên thực tế, lòng nàng cũng không có ý muốn tu luyện, chỉ với đạo hạnh nông cạn ngàn năm đi ra ngoài, cũng phải nói đến nhờ nương của nàng trợ giúp miễn cưỡng mới kéo dài được một chút, thiên tư của nàng không tệ, đầu óc khôn lanh, cũng không chịu tu hành, sợ tu hành thành thần tiên thì hoàn toàn phải cấm dục.

Hỗ Chu Kính lo lắng nói, nàng thì hoàn toàn không, nếu nói như nàng thì rất dễ bị giết, ngàn năm qua nàng muốn làm gì thì làm, thì cũng đã sớm chết cả ngàn lần rồi.

Nàng không hề chết, nói lên nàng có bản lĩnh sống tiếp.

Hỗ Chu Kính lo lắng dư thừa, nhưng cũng khiến Hồ Lệ Khanh ấm lòng.

Người này cũng không quá nghiêm túc như nàng nghĩ, ấn tượng với đại miêu cũng tốt hơn, thật ra thì đại miêu rất ôn nhu không phải sao, nàng không sát sinh, không ăn mặn, tất cả đều là một hảo hài tử ngoan ngoãn nghe lời.

Hồ Lệ Khanh tin mình chính là con hồ ly đầu tiên không sợ cọp, người người ai cũng đều sợ mẫu lão hổ, bị hình dáng bên ngoài của nàng dọa sợ không dám đến gần, nhưng khi đến gần mới phát hiện, lão hổ cũng chỉ là một con vật lớn có đặc điểm giống mèo lớn mà thôi.

Hai tay Hồ Lệ Khanh kết ấn, cái eo lười biếng không xương lại thả xuống, biểu tình cũng không như vậy, lúc cười trộm tuyệt đối sẽ không nghiêm túc, cho dù lúc này đang cần tinh khí ngưng thần nhưng lại vẫn như cũ là bất cần đời.

Hỗ Chu Kính nhìn Hồ Lệ Khanh, theo như lời nói giúp nàng tu luyện.

Hồ Lệ Khanh căn bản không có cách nào tiến vào trạng thái tĩnh tâm, trong đầu toàn là tập niệm, trong lúc ngồi tĩnh tọa toàn suy nghĩ viễn vong, nhưng trên thân thể nàng lại xuất hiện tử khí mơ hồ, tử khí bao quanh lấy nàng, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi di chuyển.

Sự phát hiện này khiến Hỗ Chu Kính không thể không thay đổi đánh giá về Hồ Lệ Khanh.

Trong thân thể Hồ Lệ Khanh cất giấu thiên phú hiếm thấy, đáng tiếc nàng không hề phát hiện, ngược lại còn lãng phí thiên phú của nàng.

Người khác mất cả trăm ngàn năm tu luyện chỉ vì muốn tu thành tiên cốt hoặc ma khí, không thể thành tiên thì cũng để tự vệ, mà nàng tuyệt đối là ngoại lệ.

Tử khí vận chuyển cả một tuần lại chỉ mất có một giờ, đây là tình huống không yên lòng vì Hồ Lệ Khanh, nếu như nàng có thể tập trung loại bỏ tạp niệm, tốc độ sẽ còn kinh người hơn nữa, nếu Hồ Lệ Khanh tâm tư đặt chỗ này, thì không cần tới ngàn năm dài nữa, nàng cũng đã sớm tu thành chính quả rồi.

Tử khí luôn mỏng manh, như có như không, mặc lên một màu tím cho Hồ Lệ Khanh.

Khóe miệng Hồ Lệ Khanh khẽ cong lên, ánh mắt khép lại mang theo nụ cười, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, lại vui vẻ bật cười như vậy.

Hỗ Chu Kính lẳng lặng nhìn Hồ Lệ Khanh, cố gắng làm đúng lời hứa của nàng.

Tử khí vẫn luôn chảy vào trong, tiến vào gân mạch Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh có thể dùng linh khí thu phóng tự nhiên, đã nói rõ ràng nàng có căn cơ tu luyện.

Hỗ Chu Kính nhìn thấy nàng vô sự, lúc này mới tiến vào trạng thái hư vô.

Đây không phải chuyện bình thường mà cần một thời gian rất dài, đối với người ý chí không vững, chẳng khác gì hành hạ, cảm giác thời gian dài vô hạn, bởi vì sau khi tiến vào trạng thái hư vô, ý thức trống rỗng, cảm giác thời gian dài vô hạn, còn người trong không gian chịu đủ mọi hành hạ.

Lúc này thường những người tu luyện cần phải có ý chí cường đại, chống cự lại hành hạ trong hư vô, mà con đường tu luyện cũng chỉ ở đây, khiến cho tinh thần cường đại vô hạn, cho đến khi đạt đến cảnh giới tiên nhân.

Hồ Lệ Khanh tay đau eo nhức, đầu khó chịu, đứng ngồi không yên, năm đó nương nàng phải lấy đao kề cổ nàng ép nàng tu luyện bất quá cũng chỉ đánh cho nàng ngồi được một giờ, hiện tại bất tri bất giác liền phí hết hai giờ, đúng là không dễ. Nếu như nương nàng biết, nhất định sẽ đem nàng xé thành mảnh vụn, bởi vì có người lại thắng trên nương qua lời nói với nàng.

Thân thể Hồ Lệ Khanh nghiêng về bên trái một chút, đụng cánh tay Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính vẫn bất động sừng sững, Hồ Lệ Khanh đánh bạo nằm xuống bệnh lười lại phát tác.

Dựa lên vai nàng, Hồ Lệ Khanh duỗi chân bị tê ra, tìm vị trí thích hợp, sau đó nhắm mắt ngủ.

Hiếm có được giấc mơ dài mà đẹp như vậy, tỉnh lại Hỗ Chu Kính vẫn còn trong hư vô chưa hoàn hồn lại.

Hồ Lệ Khanh xoa xoa mắt, vươn người, hông đau chân cũng đau muốn chết. Còn đặc biệt lau khóe miệng, không có nước miếng ướt nhẹp coi như là vạn hạnh.

Huống chi bên dưới là đá cứng ngắc, nói nàng không bị cái này làm cho tội nghiệp ăn đủ khổ sao.

Nàng mở lòng bàn tay mình ra nhìn, phía trên đã sớm không còn ký hiệu Hỗ Chu Kính vẽ, nhưng cảm xúc ấm áp vẫn còn đó.

Nàng ôm tay ngây ngốc một hồi muốn nói, sau đó quay đầu nhìn Hỗ Chu Kính.

Thật may đại miêu vẫn còn ngồi như tượng, không thể mắng nàng, vậy nàng sẽ càn rỡ quan sát nàng ta.

Bộ dạng đại miêu nhìn thật đẹp mắt, so với hồ tộc quen thuộc của nàng sẽ không phải hồ ly tinh yêu mị, đại miêu ít nói xinh đẹp như hoa nở rộ, là một nữ nhân anh khí ít nói.

Nàng vốn sinh ra từ hổ tộc, trong máu đã có sự kiêu ngạo của thần tộc, muốn nàng không thể như vậy cũng khó.

Mi mắt nàng thon dài thẳng tắp, đỉnh mi sắc bén, mũi quỳnh thật cao, môi mỏng đỏ tươi, bộ dạng Hồ Lệ Khanh chưa từng biết qua, lại khiến nàng vui mừng không dứt.

"Thật may nàng không phát hiện, nếu không sẽ không cho ta xem, đó không phải nói đáng tiếc lắm sao." Hồ Lệ Khanh thì thầm, đến gần chỗ nàng, chỉnh lại vai phải của nàng, dựa đầu lên, nhắm mắt hưởng thụ thời khắc yên lặng này.

Cho đến khi hoàng hôn, đồng tử từ bên ngoài quay về, mang theo một ít nấm, trái cây cùng rau dại trong rừng, đều là tự mình đi lấy không hỏi ai.

Mấy ngày này Hồ Lệ Khanh đều làm thức ăn, nuôi cái miệng gian xảo của ba đồng tử, cho đến khi Hồ Lệ Khanh không cần ra lệnh cho bọn họ nữa, ba đồng tử cũng tự mình chạy lên núi hái thực vật đem về, đợi Hồ Lệ Khanh làm.

Hồ Lệ Khanh cảm thấy mình giống như là nương người ta vậy, còn có ba thằng nhóc.

Tiểu đồng là tiên điểu, đứng hàng tiên ban, chỉ đợi tu luyện thành tiên, cùng với hồ yêu không chung cấp bậc, vốn không cùng xuất hiện, nhưng lại như cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau, nhắc đến cũng là duyên phận.

Ba người đi vào, lại thấy hai người hòa hợp ở chung, lặng lẽ chạy ra ngoài, khi bọn họ còn chưa thức.

Hồ Lệ Khanh nói làm vài món ăn, chia ra một phần mang vô động cho Hỗ Chu Kính, nàng biết Hỗ Chu Kính không chịu ăn thức ăn nàng làm, nhưng nàng vẫn cố chấp giữ lại cho nàng ta một phần, Hỗ Chu Kính có ăn hay không là chuyện của nàng, Hồ Lệ Khanh lại tự mình thấy vui vẻ.

Nàng còn sống vì còn vui vẻ, không vui nàng cũng sẽ không đụng tới đống đồ bỏ kia làm gì.

Khi đồng tử mang cái đĩa kia ra, thức ăn cũng đã vơi đi một nửa, xem ra người kia ăn rất vui vẻ, thích nhưng không nói ra miệng, là người kia chỉ biết mạnh miệng.

Bất tri bất giác độ niên như ngày, ngày đêm như vậy liên tiếp thay nhau trôi qua, Hồ Lệ Khanh cũng quên mất chuyện tính toán với Hỗ Chu Kính chuyện bị nàng ấy giảm lại là bao nhiêu ngày rồi.

Chỉ biết mấy ngày qua cũng không còn nhàm chán, cho dù Hỗ Chu Kính không nói chuyện với nàng, trước sau như một vẫn tự mình lạnh lùng, nhưng bồi bên cạnh nàng cũng không phải giống hành hạ.

Nàng nghĩ có phải là không ghét một người thì mọi chuyện họ làm mình cũng cảm thấy hạnh phúc, tỷ như cái người khô khan kia lại ngồi tĩnh tọa, nàng luôn ghét cái việc vớ vẩn nhàm chán này, nhưng vẫn luôn ngồi chỗ này trên đệm một hai giờ, bất quá thì kết quả vẫn là nàng dựa lên người Hỗ Chu Kính ngủ.

Nói tới thí dụ như là đồ ăn, nàng vốn định làm chút gì đó lấp bụng mình, đổi mọi kiểu để hài lòng mình, nhưng cũng vì có người khác mong đợi nên càng thích làm chuyện này hơn, thậm chí còn tìm được từ trong túi bảo bối một cuốn sách dạy nấu ăn dân gian có từ trăm năm, dựa theo cách thức bên trong mà làm thành đồ ăn.

Mỗi lần Hỗ Chu Kính ăn uống cũng rất cẩn thận, như nàng đã nói qua trước đó vì tu tiên nên không thể ăn thức ăn mặn, cho nên mỗi lần cũng phải xem cho rõ bên trong đồ ăn cho nguyên liệu gì, đợi đến khi thấy yên tâm thì mới chịu ăn.

Một ngày nọ, Hồ Lệ Khanh ra vườn rau ngoài động ngủ giấc trưa, cạnh người cắm cây dù che thật lớn, bóng mát che người nàng, trái phải mỗi bên một đồng tử, trong tay hai người đều cầm một cái quạt, vì nàng quạt gió.

Gió mát phiêu phiêu, nhiệt độ phù hợp, lúc này nằm trên cỏ mềm như cả người nằm trên mây, mọi thứ đều đủ, nói sao cũng là một câu thật thoải mái.

"Thật là thoải mái." cánh môi anh đào của Hồ Lệ Khanh xúc động thỏa mãn.

Cái dù kia là bảo khí của Thiên vương, vì muốn nàng vui vẻ nên đem tới cho nàng, dù có pháp lực khiến cho biết bao nhiêu người phải sợ, Hồ Lệ Khanh cũng không giải thích, nàng cũng biết dùng cái dù này theo kích thước lớn nhỏ vừa phải, cắm trên đất có thể vì nàng cản ánh mặt trời như đòi mạng, mát mẻ dưới bóng râm.

Tiểu đồng mặc hồng y khố vàng được đặt tên là Lạc Việt, còn một đồng tử nữa mặc lam y khố xanh được đặt tên là Lạc Hoa, tên hai người đều do Hỗ Chu Kính ban tặng, mà ở cùng với Hồ Lệ Khanh cũng chỉ là đứa nhóc con, bộ dạng hai người y như nhau, không phân rõ được là ai, nếu kêu đổi quần áo thì cũng giống như khuôn đúc ra ngoài không nhận ra.

Đồng tử hồng y nói: "Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không, ta cũng tê rồi, không thể động được nữa."

Mắt Hồ Lệ Khanh cũng không có mở ra, nói: "Được, vậy các ngươi nghỉ ngơi trước đi, khi nào cần ta gọi các ngươi tới."

"Được, đệ đệ, đi mau." Hai người khoác vai mà đi, Hồ Lệ Khanh hé một mắt ra, khóe mắt quét qua hai vật nhỏ tròn vo đang chạy xa kia, nghĩ hai người bọn họ thật là ngây thơ khả ái, nói chính nàng cũng không đành lòng ép bọn họ, nhưng cuộc sống bình thản của nàng ở chỗ này cũng hiếm có chuyện vui, cho dù không đành lòng cũng phải nhịn, không ngừng khi dễ bọn họ mới chọn lựa chính xác nhất.

Bụi cỏ bên truyền đến âm thanh xột xoạt, hình như có vật nhỏ từ trong bụi cỏ đang đi ra.

Hồ Lệ Khanh nhìn sang, chỉ thấy một vật màu trắng đang động đậy trong bụi cỏ.

Nàng trước tiên cũng không nhúc nhích, làm bộ như không biết, đợi cho bộ lông trắng kia dè dặt tới gần nàng, đến bên cạnh nàng nói, nàng lập tức đưa tay ra bắt.

Một cục lông trắng mềm mại ấm áp thật tốt, là một con thỏ nhỏ phì nộn khả ái.

Hồ Lệ Khanh nắm tai thỏ nhấc lên không trung, chân thỏ nhỏ không chạm đất, liền bắt đầu giãy giụa.

"Đừng nắm tai ta mà, tai ta đứt mất a, thật đau quá!" Con thỏ nhỏ nói tiếng người, Hồ Lệ Khanh tin tưởng trước mắt mình chính là thỏ yêu đã tu luyện nhiều năm.

Ngón tay Hồ Lệ Khanh đùa bỡn móng vuốt của nàng, nói: "Ngươi đến đây làm gì? Chờ bị ta ăn thịt hay để lão hổ ăn?"

"Đừng ăn ta, ta còn nhỏ, không đủ mập đâu!" thỏ tử đang nói thật, cầu xin tha thứ. Ánh mắt hồng hồng nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Editor: Tối nay tui đi dự lễ giáng sinh rồi, nên giờ đăng bài sớm, chúc bà con giáng sinh an lành hạnh phúc nha ^^, nghe nhạc cho có không khí noel cái nhé!!!

https://youtu.be/S6rZtIipew8