Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 34: Quy luật quốc gia 12



Trong nháy mắt Ân Triển nhận thấy một luồng sát khí lạnh như băng.

Ma vật đột nhiên xuất hiện là con Vương Miện Xà.

Điểm khác với con lúc trước bọn Ân Triển giết chính là, cái đầu nó vô cùng to lớn…. rất rất lớn.

Người Ngũ Sắc Phong há hốc miệng, giọng nói run rẩy:

“Sao sao sao có thể như thế?”

Không có ai trả lời, nhưng tất cả mọi người biết điều này có thể xảy ra, bởi vì tuổi thọ của xà khó mà ước tính được, thậm chí có con có thể sống trên trăm năm, nhưng mà nghe nói những loại sống trường thọ này đều không thích xuất hiện, trừ phi là bị người phát hiện hoặc chọc giận —— nhìn bộ dạng này của nó, đúng là đang nổi cơn thịnh nộ.

Từ phó đoàn tính tình luôn ôn hòa cũng  nhịn không được lập tức mắng:

“Mợ nó, là tên khốn nào làm!”

“Không cần biết là ai, chúng ta chạy nhanh lên.”

Đội trưởng dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhanh chóng bình tĩnh an bài, tổ chức mọi người rút lui khỏi. Cùng lúc đó, mấy người Ân Triển xuýt soát tránh được cây đổ xuống, Vương Miện xà nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, từ trên cao nhìn về phía bọn họ.

Trái tim của mọi người đều run bình bịch.

Ngay sau đó, Vương Miện Xà gào thét, trong miệng phun ra một luồng nọc độc.

Mọi người vội vàng ôm đầu bỏ chạy, đội ngũ khó khăn mới đứng vững chỉ khoảng khắc trở nên tán loạn.

Ân Triển đứng dưới tàng cây, cho nên không bị phun trúng, trong lòng hắn lo lắng cho Đường Du, đang muốn đẩy tiểu Tuyết trong ngực mình ra đi tìm cậu, trong tầm nhìn chợt lóe lên một bóng người, kèm theo đó là một luồng sáng chói mắt, trong nháy mắt Ân Triển nhận thấy một tia sát khí lạnh như băng, vô thức cúi đầu, phát hiện một thanh trường kiếm quen thuộc chèn thẳng vào giữa hắn và tiểu Tuyết, chỉ cần hơi lệch một chút là có thể cắt trúng bọn họ.

Đường Du đứng ở nơi đó, vung kiếm ra trước, im lặng nhìn tiểu Tuyết.

Bởi vì góc độ, Ân Triển chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cậu, ánh mắt rũ xuống, dường như không được vui, mà tiểu Tuyết bị lưỡi kiếm sắc bén để ngay cổ, trong phút chốc đằng sau lưng phát run rẩy, ánh mắt của thiếu niên này rất sắc bén, cô ta trong cơn khủng hoảng, đầu óc vốn đã mất hết lý trí lại trống rỗng, theo bản năng buông tay.

Đường Du thu kiếm vào vỏ, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Ân Triển kéo cậu qua, muốn nhìn xem cậu bị làm sao, nhưng lúc này Vương Miện Xà gầm rú xông vào đám người, bọn họ chỉ đành phải tạm thời tránh né. Đội trưởng cùng mấy tên đội viên lập tức tiến lên trước chuẩn bị bọc hậu cho bọn họ, ai biết còn chưa giao đấu, chỉ nghe trong rừng truyền đến một tiếng nổ vang, Vương Miện Xà động tác khựng lại, nhanh chóng chuyển hướng về phía sau.

Mọi người đoán người ra tay bên đó chính là tên đã chọc giận con rắn này, không nói gì xoay người bỏ chạy, tiếp theo nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết, lại thấy một nhóm người chui ra khỏi rừng cây, mặt mũi trắng bệch.

Phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư nhìn thấy hoảng hốt, bọn người Ngũ Sắc Phong lập tức nổi giận:

“Ngọa tào thì ra là mấy người, bản thân tự tìm đường chết cũng đừng có kéo nó chạy qua tụi chỗ này chứ!”

Mấy người vừa đến đều mặc đồng phục màu xanh, chính là người của gia tộcLam Sắc Vỹ Ngư, bọn họ nhìn thấy phó đoàn, vội vàng chạy đến gặp, cũng tranh thủ trả lời:

“Không phải là lỗi của chúng tôi, là đám ngu ngốc Lang Thanh làm!”

Phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư vội vàng hỏi:

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Thì do lần trước gã ở trấn nhỏ cạnh biên giới bị mất mặt!”

Đoàn viên vừa chạy vừa kể vắn tắt cho bọn họ nghe.

Khi đó mọi người đều chế giễu Lang phó đoàn bị Vương Miện Xà dọa tè ra quần, mà dù sao Lang Thanh cũng là do đội trưởng đích thân đề cử, đội trưởng cảm thấy cứ như vậy không ổn, mới sai gã dẫn đội đi giết một con, khôi phục lại danh tiếng, nhưng Vương Miện Xà rất lợi hại, vì thế đội trưởng hầu như gọi tất cả mọi người đến, còn cố ý mua nhiều thuốc nổ, tốn thời gian tìm kiếm hơn một tháng, cuối cùng hôm nay cũng phát hiện động xà.

Trong đầu của Ân Triển cùng bọn người Ngũ Sắc Phong bất giác hiện hình dung ra cảnh tượng đó, Lang Thanh vui vẻ cao hứng chạy đến ném bom, khiến choVương Miện Xà nổi giận, đám người sau chạy ra khỏi khu vực đang phát nổ, đến gần đây mới chui ra khỏi mặt đất, sau đó nhìn thấy bọn họ… Ngũ sắc phong người mắng to:

“Móa nó, thằng ngu!”

“Ngu quá đúng không? Gã không xứng làm phó đoàn, thật ra chúng tôi không muốn tới, nhưng đội trưởng đã lên tiếng chúng tôi cũng không có cách nào “

Đội viên nói:

“Lúc nãy chúng tôi đều khuyên hắn rằng âm thanh lớn như vậy chắc chắn là một con rắn cực lớn, chạy thôi, gã lại cho là chúng tôi lừa gã, khăng khăng đòi đuổi theo, còn nói có bom còn sợ gì, hên mà chúng tôi đứng xa.”

Phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư hỏi:

“Gã đâu rồi?”

Đội viên nói:

“Ai mà biết, lúc chúng tôi chạy gã còn chưa chết đâu.”

Phó đoàn hỏi:

“Vậy những người khác đâu?”

Đội viên nói:

“Không biết luôn… Phó đội anh đừng nói với tụi tui là anh muốn qua đó nha,anh nghĩ coi bọn họ bình thường đối xử với chúng ta thế nào, đi cứu bọn họ làm gì? Huống hồ nếu anh đi, các anh em chắc chắn cũng đi theo anh, nói không chừng cũng bỏ mạng luôn.”

“Đúng đó, đừng có đi, không thấy ngay cả đám nồng cốt lợi hại nhất trong dã đoàn cũng ở đây hả?”

Người Ngũ Sắc Phong vội vàng nói thêm, kết quả còn chưa nói xong, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng la hét hoảng sợ, chẳng mấy chốc nhìn thấy một đám người hốt hoảng xuất hiện, lảo đảo chạy về phía bọn họ, một phút đồng hồ sau, một con ma vật to lớn lao ra từ rừng cây, phẫn nộ đuổi theo sau.

Mọi người:

” =口=”

“Ngọa tào mợ nó, không thể chạy qua chỗ khác hả, tụi bây chết hết đi cho ông đây nhờ…”

Mọi người tức giận mắng, vội vàng tăng tốc, lần này ngay cả phó đoàn Lam Sắc Vỹ Ngư cũng không còn dám suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể bỏ chạy.

Ân Triển thoáng liếcqua đằng sau, nhìn Đường Du ở bên cạnh mình, thấy vẻ mặt cậu nhóc cũng hoảng sợ, yên lặng đến gần cậu, hoàn toàn không thể tưởng tượngkhi cậu sinh khí sẽ như thế nào. Hắn hỏi:

“Lúc nãy ngươi làm sao thế?”

Đường Du phụng phịu, tiếp tục chạy.

Ân Triển nâng cao giọng:

“Nói chuyện.”

“… Dạ?”

Đường Du sợ hãi nhìn về phía hắn:

“Cái… Cái gì? Chẳng lẽ ca muốn qua đó cứu bọn họ?”

“…”

Ân Triển nghĩ bụng chắc là tiểu Bạch Trạch bị dọa sợ rồi, bây giờ có muốn hỏi gì chắc cũng không nghe được, đành tạm thời bỏ qua. Hắn đang định nói không có việc gì, đột nhiên cảm một luồng gió mạnh thổi đến, kế đó có một người bay vèo qua chỗ họ y như tên lửa, đụng mạnh vào thân cây ở đằng trước, rồi rớt xuống đất ngất đi —— hiển nhiên không phải bị rắn ném đi thì cũng là bị tông trúng.

Mọi người:

“…”

Người Ngũ sắc phong sợ muốn điên rồi, vội vã nhìn qua Ân Triển:

“Đại đại đại thần, anh hát một bài cho nó nghe đi? Thử dùng giọng ca thần thánh cảm hóa nó!”

Ân Triển:

“…”

Đường Du:

“…”

Chạy tới hợp bọn cùng với họ – Lăng Mâu:

“…”

Ân Triển nói:

“… Đừng nói nhảm, có tác dụng gì chứ?”

Người Ngũ sắc phong nói:

“Không thử xem làm sao biết được?”

Ân Triển không thèm để ý bọn họ, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vương miện xà, kế đó nhìn đội trưởng của dã đoàn, đúng lúc người sau cũng quay sang, hai người đồng thời hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Vương miện xà bị vây trong trạng thái phẫn nộ lực công kích thật khủng khiếp, nếu không nghĩ ra biện pháp ngăn cản, hôm nay bọn họ đều xong đời, bởi vì khoảng cách từ đây đến trấn nhỏ còn phải đi thêm mấy ngày, bọn họ không thể nào vẫn luôn bảo trì thể lực dồi dào, màtrong khoảng thời gian này Vương miện xà lại làm được, cứ như vậy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đuổi kịp, may mắn là tuy con rắn này hình thể khổng lồ, tốc độ lại không nhanh như những con Vương Miện Xà thông thường, nếu không bọn họ tiêu tùng từ sớm, Ân Triển nhìn đám người Lam Sắc Vỹ Ngư:

“Lần này mọi người đi có mang theo lưới không?”

Đội viên gật đầu:

“Có mang theo.”

Ân Triển hỏi:

“Mang theo mấy tấm?”

“Bốn tấm “

Đội viên hỏi:

“Anh muốn làm gì?”

Ân Triển nói:

“Đem tất cả mở ra.”

“Đừng giỡn mà, anh cũng thấy cái đầu của nó đó, chúng ta không ngăn được …”

Đội viên còn chưa nói hết câu, phó đoàn ở bên cạnhđã ngắt lời:

“Nghe lời hắn.”

Các đội viên không có cách nào, đành phải chấp hành mệnh lệnh. Ân Triển lấy một tấm giao cho đội trưởng, đội trưởng nhận lấy rồi mang theo vài tên nồng cốt vội vàng chạy đi bố trí cạm bẫy, đợi cho mọi người đi qua hết rồi mới kéo căng võng ra, nhanh chóng quấn chặt mấy vòng ở gốc đại thụ bên cạnh.

Vương miện xà bất ngờ không kịp cảnh giác, ngay lập tức vươn đầu tông qua, dùng sức mạnh khủng khiếp lôi kéo, dây thừng bị đứt một bên. Nó điên cuồng gầm thét, phát hiện hai bên không có người, bèn xoay về hướng có nhiều người tiếp tục đuổi bắt.

Ân Triển nói với đám người Lam Sắc Vỹ Ngư:

“Đã nhìn kỹ chưa, tấm võng thứ hai cũng làm như vậy, nếu không kịp quấn lên cây thì lập tức buông tay, đừng để nó lôi đi.”

Đội viên nuốt nước miếng, ra hiệu đã hiểu rõ, sau đó cố gắng mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ.

Giờ phút này trên đầu Vương miện xà treo hai tấm lưới, khiến cho nó càng thêm phẫn nộ, vừa vung vẩy muốn cho lưới rớt xuống vừa đuổi theo bọn họ, kế đó lại đụng phải tấm lưới thứ ba, bởi vì bị hai tấm lưới ngăn cản, tốc độ của nó chậm lại, tốn nhiều thời gian hơn mới tránh được, lại lập tức vướng lên tấm võng thứ tư, lần này do Ân Triển cùng đội trưởng vội vã quay vềhợp lực kéo, nhanh gọn vây bắt nó vào trong lưới.

Hai người cùng lúc ra lệnh:

“Ném!”

Mọi người đang ở trong rừng đợi lệnh đều đồng loạt chạy đến, cầm lựu đạn lấy của bọn Lam Sắc Vỹ Ngư ném xuống, trong phút chốc chỉ nghe tiếng nổ đùng đùng không ngừng vang lên, thậm chí trong màn khói đặc có thể nhìn thấy mấy miếng thịt văng tung tóe.

Ân Triển cùng đội trưởng dứt khoát hành động, mang mọi người bỏ chạy, chạy hơn hai cây số mới dám dừng lại.Đám người của Lam Sắc Vỹ Ngư vẫn còn khiếp sợ:

“Nó… Nó sẽ không đuổi theo nữa chứ?”

“Chắc là không.” Phó đoàn nói

“Nó cũng không có ngu, bị thương cũng nặng nên sẽ trở về tu dưỡng.”

Đội viên nhẹ nhàng thở ra, dựa vào phó đoàn ngồi xuống, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Phó đoàn thì nhìn về phía te tua tơi tảLang Thanh, người này có lẽ lại bỏ mặc đội viên chạy trước, cho nên đến giờ vẫn còn sống, gã đi qua, cúi đầu nhìn tên khốn đó:

“Kiểm kê nhân số.”

Lang Thanh đang thở hổn hển, nghe vậy nhìn chung quanh một vòng, há há miệng, âm thanh kẹt trong cổ họng. Phó đoàn không cần hỏi cũng biết thương vong nặng nề, kéo gã đứng dậy tung ra một quyền. Lang Thanh không có chút sức chống cự, vội vàng bảo vệ đầu:

“Đừng đánh, đánh người sẽ bị trừ điểm!”

Gã xui xẻo ngã vào trong đám người dã đoàn, mọi người không thèm để ý vây quanh gã đấm đá liên tục:

“CMN, bọn tao đập chết mày, muốn giảm thì cứ giảm!”

Ở quốc gia quy luật, bắt nạt người yếu, đánh nhau đều bị trừng phạt, nhưng mấy người trong dã đoàn như bọn họ thèm vào để ý chút điểm đó, hơn nữa chuyến đi này bọn họ thu hoạch cũng rất nhiều, đương nhiên dư sức đánh, ngay cả người luôn ôn hòa như Từ phó đoàn cũng ra tay, mấy ngày này lẽ ra bọn họ vốn có thể vui vẻ, bát quái tin tức, ngồi xổm góc tường nghe lén, thảnh thơi nhãn nhã trôi qua, ai biết tất cả đều bị thằng khốn này phá, không đập cho một trận làm sao nuốt trôi cơn giận này chứ.

Lang Thanh bị đánh kêu gào thảm thiết, chẳng mấy chốc bị đánh thành đầu heo.

Có lẽ là quy luật cũng hiểu được tên nào đó thiếu đòn, nên chỉ trừ có hai điểm, làm cho bọn họ lại muốn đè gã ra đập thêm trận nữa. Ân Triển không có tham gia, mà là ngồi xuống kiểm tracổ chân của Đường Du.

Đường Du nói:

“Đau.”

Lúc trước vì cậu lo lắng cho ca, nên cùng ca chạy đi kéo lưới, bởi vậy cách vương miện xà rất gần, cả người đều cứng ngắc, lúc vương miện xà vùng vẫythì bị trặc chân, sau đó lại cố nén đau đớn không ngừng chạy trốn, lúc này chắc chắn đã sưng to.

Ân Triển cởi giầy cậu ra nhìn, phát hiện quả nhiên đã sưng lên, lấy thuốc bôi lên cho cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi:

“Hồi nãy ngươi bị làm sao thế?”

Lúc này Đường Du đã không còn cảm thấy luồng khí phẫn nộ đó nữa rồi, chớp mắt mấy cái, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, đã nghe Lăng Mâu lúc ấy đứng vây xem cách đó không xa xen mồm nói:

“Chắc là cậu ấy nhìn thấy người khác ôm anh nên ghen tị.”

Ân Triển ngay cả mi mắt cũng không thèm động, tiếp tục nhìn Đường Du.

Đường Du ngẫm nghĩ, thành thực nói:

“Em cảm thấy cô ấy ôm ca, ca chạy sẽ vướng víu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cho nên mới tách hai người… a… ui da…”

Ân Triển hung ác nhéo mặt cậu, buông tay ra lại nhìn cậu tiếp.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Đường Du bụm mặt, lần này mới nói thực:

“Em không thích cô ấy.”

Lăng Mâu nhún vai, ra vẻ “Tôi nói không sai chứ”. Ân Triển biểu tình không thay đổi, hỏi:

“Tại sao?”

Đường Du nói:

“Em cảm thấy cô ấy không xứng với ca, hơn nữa ca lại là… Ca biết mà, không có liên quan gì với cô ấy.”

Ân Triển biết ý cậu là việc xuyên qua, đang muốn hỏi một câu vậy ngươi cảm thấy ai xứng với ta, đã thấy phó đoàn Lam sắc Vỹ Ngư đến đây, hai người bèn tránh sang một chỗtrò chuyện, sau đó nghe thấy đội trưởng bảo tập hợp, liền cùng nhau đi.

Hành lý của bọn họ đều bị mất hết phân nửa, đành phải ngày đêm gấp rút lên đường, ăn gió nằm sương, đợi đến lúc ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc bởibộ dángthảm thương của bọn họ, đều sâu xa nghĩ chắc là gặp phải thứ gì kinh khủng lắm đây. Đương nhiên thật sự đúng là vậy, nhưng tạm thời đội trưởng không muốn nói gì cả, đá văng bọn Lang Thanh đi, quay trở về khách sạn, nghỉ ngơi thoải mái một đêm mới công bố phát hiện lần này.

Trong nhất thời cả trấn nhỏ đều sục sôi, nhanh chóng thăm dò được một số chi tiết, ví dụ như đội trưởng gia tộcthỏ mao mao không chỉ thực lực dũng mãnh, còn có giọng ca hay, ví dụ như dã đoàn Vận Mệnh Chi Kiếm lần này vốn rất thuận lợi, nhưng tiếc là khi trở về đụng phải Lang Thanh, thế nên bị con Vương Miện Xà sống trăm năm đuổi giết, may mắn có đội trưởng cùng Ân Triển ở đó, vì thế mới may mắn tránh được một kiếp.

Mọi người nghe thấy thế đều sợ hãi, thế nên gần đây đều cố gắng giảm bớt tần số vào rừng, xôn xao bàn tán về hai loại ma vật mới được thêm vô, kết quả còn chưa có tò mò xong, đã nghe thêm một tin tức mới truyền tới, Thạch phó đoàn của Lam sắc Vỹ Ngư thoát ly gia tộc, đội viên tinh nhuệ cũng đi cùng.

Lần trước Lang Thanh đã khiến cho gia tộc chịu tổn thất nặng nề, hiện giờ nếu như Thạch phó đoàn lại rời đi, Lam sắc Vỹ Ngư sẽ rớt xuống hàng ngũ tam lưu, lúc này đội trưởng mới  hoảng sợ, vội vàng khai trừ Lang Thanh muốn giữ chân họ, ngay cảvị trí đội trưởng cũng nhường luôn, nhưng Thạch phó đoàn để ý không phải là những thứ cỏn con đó, mà là người có thể khiến họ tâm phục, đương nhiên không đồng ý.

Giờ phút này đám người bọn họ đã đến phòng của Ân Triển, tiểu Tuyết liếc mắt trông thấy Đường Du ngồi ở trên ghế sofa,trên người mặc chiếc ngắn tay chất liệu mềm mại, trong ngực ôm thỏ tai dài lông xám đang cuộn mình, nhìn ngoan ngoãn nhu thuận, không còn chút nào sắc bén như ngày hôm đó.

Đường Du nhận thấy ánh mắt của cô ta, giương mắt nhìn nhìn.Tiểu Tuyết nghiêng đầu dời đi ánh mắt sang chỗ khác. Đường Du ở trong lòng thì thầm khe khẽ, lấy một cọng xỏ xanh từ cái rổ bên cạnh đút cho con thỏ.

Ân Triển tiếp đón bọn họ ngồi xuống, nói cho bọn họ biết nếu bây giờ muốn kiếm điểm thì tự tổ đội rồi đi, hắn phải đợi chân của Đường Du tốt mới được, hắn dừng lại một chút, cười tủm tỉm nói:

“Lại nói, có chuyện này ta nghĩ các ngươi chắc còn không biết, điểm đạt tới mức độ nhất định sẽ bị đình trệ.”

Mọi người biến sắc:

“Cái gì?”

“Đừng lo lắng, có biện pháp giải quyết.”

Ân Triển tươi cười giải thích cho bọn họ nghe, nhìn vẻ mặt bọn họ vẫn cứng đờ, vỗ vỗ   vai Lăng Mâu.

“Nếu các ngươi đều muốn chờ ta dẫn các ngươi vào rừng, vậy thì nhân lúc trong khoảng thời gian em của ta dưỡng thương tìm tiểu Lăng mượn mấy quyển tạp chí đọc đi, học tập một chút, sớm muộn gì muốn gì cũng phải trải qua việc này, đi thôi.”

Lăng Mâu cũng bị giật mình bởi tin tức này, quét mắt nhìn hắn, mang theo đám người kia đi ra ngoài.

Đường Du nhìn về phía hắn ca:

“Ca muốn nhận bọn họ?”

Ân Triển nói:

“Ừa, có những người này rồi thì không cần lúc nào cũng đi theo dã đoàn, ở bên trong tùy tiện đánh giết cũng được, về sau tất cả đều là bạn bè.”

Đường Du ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.

Ân Triển nói:

“Bao gồm cả tiểu Tuyết.”

Đường Du bĩu môi:

“Ừm.”

Ân Triển nhìn cậu chăm chú, đột nhiên hỏi:

“Đường Đường, nếu ta muốn tìm người yêu, ngươi nói ai khá thích hợp?”

Đường Du không chút nghĩ ngợi nói:

“Không có ai thích hợp.”

Ân Triển hỏi:

“Vậy còn ngươi?”

Đường Du chớp chớp mắt, vui mừng nói:

“Em đương nhiên là thích hợp, chúng ta đã từng kết hôn mà, ca muốn tổ chức lại hôn lễ ở trong này hở?”

Lời nói ra vừa thốt ra, Lăng Mâu dẫn đám người gia tộc Ngũ sắc Phong cùng từ phó đoàn đến thăm bệnh mở cửa tiến vào, mọi người đúng lúc nghe thấy cuối cùng một câu, hiễn nhiên mà cho rằng hai người này đang thảo luận việc sau khi rởi khỏi đây thì kết hôn, kế đó Đường Du lại hỏi hắn có muốn tổ chức ở quốc gia quy luật không.

Bọn họ im lăng một thoáng, ngay sau đó người Ngũ Sắc Phong la lên:

“Má ơi, tui biết ngay hai người là quan hệ này mà, tất nhiên là phải tổ chức ở đây một lần, đi nhanh đi nhanh, trở về thành phố, phải tổ chức thật náo nhiệt nha!”

Từ phó đoàn nói:

“Đừng về chỗ của mấy người chi, theo chúng tôi truyền tống thẳng đến trung tâm thành phố luôn đi, ở đó khí thế hơn, tân lang sẽ hát một bài trong hôn lễ, phải cho chúng ta cũng hưởng phúc ké chứ.”

“Móa, ý kiến này quá tuyệt vời!”

Người Ngũ sắc phong không ngừng kích động, xoay người chạy đi tìm thạch phó đoàn mới gia nhập gia tộc thỏ mao mao, bảo bọn họ thu dọn đồ đạc nhanh chóng trở về. Thạch phó đoàn quay lại ngay:

“Đội trưởng, chọn ngày chưa? Bây giờ viết thiệp mời luôn nhé?”

Đường Du:

“…”

Ân Triển:

“…”