[Harry Potter x Twilight] Sống Sót

Chương 9



Harry đã chuyển vào Forks được một tuần. Ở thị trấn nhỏ vẫn luôn có người xì xào về cậu chàng người Anh đẹp trai giàu có này. Chưa kể tin đồn giữa cậu và Edward còn đang sục sôi ở trường trung học Forks nữa, thậm chí có không ít người rất ác ý với Harry, họ thường lẩn trong bóng tối nhục mạ cậu, nhưng cậu đã quen với kiểu thái độ đó từ lâu rồi, qua thời gian thì hầu hết mọi người đã nhận ra rằng, ngoài cái mác đồng tính luyến ái ra, Harry quả là một người thầy hoàn hảo. Tính đến cuối tuần, Harry nghiễm nhiên trở thành vị giáo sư được chào đón nhất tại trường trung học Forks, các học sinh lũ lượt xin chuyển sang lớp Harry nhiều không thôi, nhưng đều bị hiệu trưởng khéo léo từ chối, dù sao đây cũng đâu phải trường Mỹ Thuật, bọn học sinh không cần phải chọn môn Mỹ Thuật toàn bộ.

Để bù đắp cho số học sinh không được chuyển qua lớp Mỹ Thuật, hiệu trưởng vẫy tay, gộp chung tiết Thể Dục cuối cùng trong tuần với Mỹ Thuật thành một, hơn hai trăm học sinh đang tập trung trong phòng thể dục đợi huấn luyện viên Pease và thầy Potter đến. Trước khi tiếng chuông kịp vang lên một phút, Harry Potter xuất hiện trước mặt mọi người với áo thun đen cùng quần soóc, tiếng rên rỉ mãn nguyện của hầu hết những nữ sinh kia làm Edward chỉ muốn nhảy ra xé toạt đầu các cô ả, dĩ nhiên anh sẽ chẳng làm thế vì Carlisle, càng không cần nói đến người nhà đang ở ngay cạnh bên anh. Jasper vẫn đang liên tục truyền làn sóng cảm xúc bình tĩnh cho Edward, cú lườm giận dữ của Rosalie đủ để cảnh cáo chàng ma cà rồng tóc đỏ, nếu như anh dám có hành động nào, hậu quả sẽ khiến anh ân hận vì sự tồn tại của chính mình.

Lớp học này có thể gọi là tai nạn của Edward.

Tất cả mọi thứ đã bắt đầu một cách rất êm đẹp. Với dây thần kinh vận động tuyệt vời của một Tầm Thủ Quidditch, Harry dễ dàng tránh né các đòn ném bóng, không đến hai mươi phút, đội huấn luyện viên Pease đã vơi hơn phân nửa. Chưa qua hai mươi phút, Rosalie với Alice vờ như bị bóng ném trúng, năm phút sau thì Jasper và Emmett cũng rút khỏi trò chơi, hai người cùng người yêu mình ngồi trên băng ghế dài ngoài vòng sân cạnh cánh cửa tiếp tục quan sát trận đấu. Trên sân hiện tại nếu tính cả Edward và Harry thì chưa đến năm người.

Eric tình cờ thoáng nhìn thấy làn da mịn màng do Harry nhảy bật lên vô tình để lộ ra, một dòng suy nghĩ nguy hiểm chạy xẹt ngang đầu đã khiến Edward thực sự không còn chịu nổi nữa, một đòn đập thẳng vào bụng cậu ta, chàng ma cà rồng nở nụ cười đắc ý nhìn cậu nhóc ngã lăn ra đất. Sức mạnh của ma cà rồng lớn hơn người bình thường rất nhiều, nên dù cho Edward không dùng hết sức, thì Eric cũng sẽ hôn mê bất tỉnh như thế. Huấn luyện viên Pease gọi hai học sinh khác đưa cậu nhóc đã bị gãy một chiếc xương sườn này xuống bệnh viện Forks. Đến khi Edward sực tỉnh lại, điều anh phải đối diện là sự phẫn nộ của tất cả mọi người trong nhà, Rosalie gần như là rít gào trong đầu anh, bấy giờ Edward mới ý thức được là mình đã quá nặng tay. Chàng ma cà rồng hoảng loạn hướng mắt đến Harry đang nhìn anh bằng sự lạnh lùng, lời giải thích cũng bị nuốt chửng xuống bụng. Edward xấu bổ cúi thấp đầu chờ đợi trận lôi đình từ cậu bé.

"Edward Cullen! Sao em có thể gây thương tích cho bạn học hả! Tôi quả thực không dám tin nổi! Em Yorkie đã bị gãy mất một cái bẹ sườn, là một cái bẹ sườn! Em! Đi qua đội bên kia!" Harry tức giận nhặt trái bóng chuyền trên mặt đất lên, ra hiệu cho những người khác tạm thời ra khỏi sân, cậu nhìn chàng mà cà rồng và tiếp tục quát, "Không được nhẹ tay! Em biết tôi sẽ biết!"

Edward nuốt nước bọt, ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Harry đi đến phần sân đối diện mới dừng lại, bầu không khí của phòng thể dục lúc này rất căng thẳng, mồi lửa chiến tranh chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bùng phát.

Hary hít một hơi thật sâu, dồn hết sự tập trung, sử dụng dòng ma lực bao quanh cả cánh tay mình, ném thẳng trái bóng vào Edward. Edward nghiêng người tránh được, anh cầm lấy trái bóng chuyền trên tay mà đấu tranh tâm lý một lúc, anh vẫn nên dùng hết sức ném vào cậu thì hơn. Quả bóng chuyền lao thẳng giữa không khí, Bella hít phải một làn hơi lạnh, loại tốc độ nhanh đến gần như không thể nhìn thấy gì như vầy chứng tỏ rõ là Edward đang ném thật sự, cô không biết cậu chàng mảnh khảnh đó sẽ đối phó như thế nào nữa. Một bất ngờ ngoài dự đoán của cô, Harry dễ dàng chặn lấy trái bóng, rồi dùng tốc độ tương đương, nếu như không phải là nhanh hơn –– ném trả lại chàng mà cà rồng, cả phòng thể dục bùng nổ những tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Harry quay sang chỉa ngón giữa về phía Edward, chàng mà cà rồng chấp nhận lời thách đấu của đối phương.

Trận đấu của hai người là trận đặc sắc nhất từ trước đến giờ, sau ba mươi phút, Edward bị Harry ném bóng vào trúng bụng nốc ao tại chỗ, và đấy là ngay vị trí của Eric. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Edward, cơn giận trong Harry chợt tan theo mây khói. Hary quay lại cùng nụ cười tự mãn mà Edward không dám tin, qua khẩu hình là câu 'Tôi tha cho anh' trên bờ môi, gương mặt của ai đó bỗng chốc sáng bừng, chẳng còn cảm giác chó con bị chà đạp nữa. Harry xoay đầu che giấu gò má tự dưng đỏ ửng lên của mình, ra hiệu cho những người còn lại tiếp tục trò bóng bắt ném này, còn cậu thì đi tới nhà tắm vòi sen tắm rửa.

Đợi đến khi Harry đã khuất khỏi tầm mắt, Edward mới đi về chỗ nhóm người nhà mình.

Emmett vỗ vai chàng ma cà rồng tóc đỏ, rốt cuộc vẫn chả nhịn được mà to mồm cười khùng khục, Rosalie cũng cười khẽ thành tiếng, Jasper thì còn đang được xem là lo lắng cho Edward nên đành lấy tay che đi khoé miệng nhếch lên, nhưng Alice là thẳng thừng cười lăn lộn trên đất. Bọn học sinh cực kỳ kinh ngạc trước niềm vui hiếm thấy ở các Cullen, nhưng nhờ vào tâm trạng tốt đẹp đó cũng đã ảnh hưởng được cả phòng thể dục, bầu không khí trong nháy mắt trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Tuy là độ đặc sắc trò chơi này kém xa 'Trận cãi cọ giữa tình nhân' của Edward và Harry, nhưng họ phải thừa nhận rằng đây là một lối giảng thú vị nhất.

Emmett hết sức khó khăn để nín cười, anh chàng quệt đi những giọt nước mắt vốn không hề có trên khóe mắt, giở giọng trêu đùa: "Đây quả là trận đấu đặc sắc nhất mà tôi từng thấy đấy, úi trời, bộ mặt của Edward đúng là vô giá, tôi sẽ rất vui vẻ bỏ một túi đôla Mỹ nếu đổi được lần trả thù thứ hai từ Harry!"

Edward liếc xéo Emmett, cú liếc này bén đến có thể dọa bất kỳ người nào chạy mất, nhưng một điều quá rõ là Emmett chẳng phải con người, và anh ta sẽ không bỏ cái vẻ cợt nhả này.

"Người anh em ơi, cậu đâu thể phủ nhận chuyện này rất có tính khiêu khích đúng không nào! À há, chàng ma cà rồng lại bị người thường đánh một trận tả tơi! Tôi phải về kể cho Carlisle và Esme nghe mới được! Hai người nhất định sẽ cảm thấy vụ này cực thú vị!"

Edward đẩy mạnh vào ngực Emmett, anh chàng ma cà rồng to lớn chỉ hơi rung rinh, chứ không chuyện bị té rầm xuống đất đâu. Lời biện hộ yếu ớt của Edward vang lên bên người Emmett: "Harry không phải là người bình thường! Cậu ấy là phù thủy!"

"Đừng cố chối bỏ thất bại, Ed ạ! Phù thủy thì cũng là con người!"

Cơn giận của Edward càng thêm tuôn trào, anh chợt nhớ đến trận đấu vật vài hôm trước, khóe môi tự động nở nụ cười ranh mãnh: "Em, tôi không ngại gắn anh thẳng vào trong tường đâu, anh biết tôi có thể làm được mà."

"Có thể làm được gì thế?" Harry đã thay quần áo xong xuôi tham gia cuộc chuyện trò.

Edward hé môi cười nhẹ với Harry: "À, chẳng có gì, chỉ là Em đang muốn làm bức tranh mới để trang trí phòng khách ấy ——"

"Thật hả? Đó nhất định sẽ là một tác phẩm nghệ thuật không tồi đâu, tôi có thể giúp anh gắn anh ta lên tường mãi mãi ——" Harry quay sang chớp mắt với Edward, rồi chăm chăm vào Emmett bằng đôi mắt ngập tràn những trò tinh quái.

Emmett bất mãn chống đối, những người khác lại cười thêm một chập.

Sau khi Harry chào hỏi với gia đình Cullen, cậu tính đầu tiên là sẽ đến văn phòng sắp xếp lại chồng bài tập mới. Bài tập mấy ngày trước đã được phê chấm xong và trải sẵn trên bàn, Harry nhận thấy bản thân cũng hoàn toàn sẵn sàng cho tiết học kế tiếp. Cậu nhét chìa khóa xe vào ba lô, nhưng hành động chạm vào bức tranh đã bị cắt ngang giữa chừng bởi một lời chào bất ngờ.

"Chào cậu, Harry!" Alice vỗ nhẹ vào vai Harry, làm cậu hoảng giật cả mình, đi cùng với Alice là Bella nở nụ cười không tự nhiên lắm.

"Chào, Alice. Chào, Bella." Harry mỉm cười chào hỏi.

"Xin chào, thầy Potter." Bella ngượng ngùng, "Em nghe nói lớp học của thầy rất thú vị, nhưng tiếc là em không có cơ hội được vào lớp Mỹ Thuật rồi." Cô nàng quan sát những bức tranh kì lạ được để rải rác trên bàn, cảm giác tiếc nuối rõ mồn một trên gương mặt. Lớp của Harry thực sự trông rất thú vị, nhưng cô đã chọn lớp Sinh Học mất rồi, hơn nữa hiệu trưởng cũng đã cấm thêm học sinh đăng ký lớp Mỹ Thuật.

"Thầy Potter, đây là ——" Bella chỉ vào bức chân dung gần Harry nhất, nhân vật được vẽ bên trên là cô gái xinh đẹp mình người và đuôi rắn quấn quýt quanh cơ thể, cô gái ấy được vẽ bán khỏa thân, đấy là một thân xác mỹ lệ, chỉ cần liếc mắt thôi cũng đã thấy rõ mồn một, nhưng thứ khiến Bella ngạc nhiên nhất lại là đôi mắt xám bạc tuyệt diệu của cô gái đó, chúng sống động như thật, nếu không phải Bella biết rõ đây là một bức tranh, cô sẽ cảm thấy người con gái này đang mỉm cười với cô. Cái này không phải là bài tập do học sinh vẽ, trên tranh chẳng có chữ ký nào, đây là tác phẩm của Harry.

"Harry, hãy gọi tôi là Harry, Bella. Em là bạn của nhà Cullen, vậy em cũng là bạn tôi."

Bella gật đầu trước nụ cười thân thiện của Harry, cô lại đưa mắt về bức tranh.

"Harry, bức tranh này hẳn là do thầy vẽ, thầy vẽ ai vậy? Là người rắn trong truyền thuyết thời Trung Cổ ạ? Nàng ấy thật xinh đẹp."

Harry nhìn vào bức chân dung, mỉm cười giải thích: "À, đây là Succubus, các cô ấy thường sẽ có một đuôi rắn cực đẹp. Các Succubus hấp thụ chất dinh dưỡng qua t*ng trùng của đàn ông khi họ đang ngủ, cũng giống như ma cà rồng hút máu ấy." Harry thấy vẻ hoảng hồn của Bella thì liền bổ sung, "Ối, không phải như em nghĩ đâu, các cô ấy thực ra là một sinh vật hết sức ôn hòa, chỉ là nguồn thức ăn khác với mọi người thôi."

"Cách thầy nói về Succubus như thể những nàng ấy không chỉ tồn tại trong thần thoại thôi vậy, thầy cho em cảm giác —— cứ như thầy đã gặp họ rồi vậy, chưa kể thầy còn biết rõ thần thoại đang nói sai nữa." Bella nghi vấn, cô biết Harry không phải là người bình thường, Edward từng nói Harry vốn quen biết với Volturi, và cô luôn nghi ngờ thân phận của cậu, thậm chí cô còn tra thông tin những sinh vật phép thuật trên mạng, nhưng vẫn chưa có kết quả nào hoàn toàn phù hợp với Harry cả. Giả định gần nhất là phù thủy, nhưng Harry chưa hề sử dụng đến phép thuật, cũng chẳng đeo những vật kỳ lạ gì đó ở trên người. Bella quyết định tạm giữ phần giả định này, hoặc cô sẽ chọn thầm quan sát cậu chàng bí ẩn này trong thời gian dài, biết đâu một ngày nào đó cô sẽ tìm ra được bí mật của đối phương thì sao?

Harry thấy Bella cau mày. Dáng vẻ này quá quen thuộc, cậu chẳng cần dùng đến năng lực đọc suy nghĩ của Edward cũng biết cô gái này đang nghĩ gì, cô nàng đang hoài nghi thân phận của cậu, hơn nữa Harry nhận ra một điều là Bella thuộc kiểu người khá ngoan cố, một khi cô còn chưa giải đáp được bí ẩn thì cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Cậu có thể thấy được quãng thời gian sắp tới, Bella sẽ tiếp tục quan sát cậu không thôi, nếu cô chưa biến thành dân cuồng theo dõi người khác.

Harry thử dùng Chiết tâm trí thuật trên người Bella, tâm trí của cô gái này đúng là thú vị như lời Edward kể, Harry có thể cảm nhận được mình bị chặn lại trước một lá chắn, phải, trước một lá chắn. Bella thực sự là một người biết vận dụng Bế quan bí thuật bẩm sinh, Harry hoàn toàn chẳng thể nào dò xét được suy nghĩ của cô nàng, ngay cả một âm thanh loáng thoáng cũng không, lá chắn của cô gái này vững vàng đến mức giáo sư Snape cũng sẽ phải tặng thêm mấy điểm cho cô nàng này. Có điều Harry không phải là phù thủy bình thường, tuy cậu chẳng rành về Chiết tâm trí thuật như Snape, nhưng ma lực thuần túy của Harry sẽ bù đắp lại những thiếu sót về mặt kỹ năng.

Harry đổ thêm ma lực của mình vào, nhờ đó tìm ra được một cái lỗ nhỏ ở lá chắn kiên cố này, câu nghe thấy Bella liên tục lặp đi lặp lại từ phù thủy trong đầu. Đột nhiên cậu thấy mặt mũi của cô nàng tái đi, Harry biết pháp thuật của mình đã tổn thương đến đối phương, cũng có thể chỉ là chút đau đầu nhẹ, nhưng cậu không định làm phiền đối phương thêm nữa, Harry vội ra khỏi thế giới tâm hồn của Bella, rõ ràng cô thả lỏng cơ thể hơn rất nhiều. Vậy có nghĩa, Bella đã đoán được cậu là phù thủy, chỉ là chưa có cách nào chắc chắn thôi. Chap‎ mới‎ luôn‎ có‎ tại‎ (‎ T‎ r𝑈mTruyen﹒vn‎ )

Cậu phù thủy cười khẽ, Bella quả thật là một người quan sát hết sức tỉ mỉ và thông minh, chả trách thân phận Edward bị bại lộ sớm như thế. Cậu không tính cho Bella cơ hội xác thực suy đoán, nếu như việc bí mật về ma cà rồng bị bại lộ mang tới rắc rối lớn đến vậy, thật tình cậu không dám tưởng tượng nếu cả giới pháp thuật bại lộ trước mắt của cô thì cú sốc này sẽ mang tính hủy diệt đến chừng nào. Harry không phải người dám xem nhẹ sự đe dọa của Muggle, cậu hiểu rõ thói hư tật xấu ở Muggle. Nếu một sự vật hay một chủng tộc nào đó mà họ không biết đến lại xuất hiện trước mặt họ, họ sẽ không chọn mở lời giao lưu thân thiện, thay vào đó là giải phẫu và nghiên cứu, những cuộc tòa án dị giáo từng diễn ra trong quá khứ vẫn sẽ tiếp diễn. Mỗi lần giáo sư Binns giảng về chuyện phù thủy qua lại với Muggle đều sẽ là về những cuộc thảm sát đau thương, để nhắc nhở các học trò về tính nguy hiểm của chuyện bại lộ phép thuật. Tuy Harry biết giáo sư Binns vốn chẳng hận thù gì với Muggle, rất nhiều phù thủy khác cũng thế, họ chỉ coi Muggle là một chủng tộc khác, nhưng cậu hiểu được sự lo sợ mà phù thủy dành cho Muggle, dẫu sao Muggle không chỉ đáng sợ hơn về mặt vũ khí, nhân số của họ cũng nhiều hơn phù thủy đến mấy lần. May mắn thay 'Obliviate' là một giải pháp cực kỳ hữu dụng. Bella là một tai nạn, liệu cậu có cần thêm pháp lực ngoài luồng để sửa chữa ký ức của cô nàng hay không, nếu đối phương thực sự phát hiện ra thân phận của cậu. Tất nhiên, Harry vuốt vuốt cây đũa phép Cơm Nguội, sức mạnh của nó lớn đến cả một lá chắn tinh thần cũng chẳng chống đỡ nổi đâu.

"Harry." Giọng Edward vang lên từ ngoài cửa, Harry chú ý đến việc cơ thể của Bella lẫn Edward đều trở nên cứng nhắc, "Chào em, Bella."

"Chào anh, Edward, anh đến đây để ——" Bella chọn mở miệng trước.

"Đón Harry, anh đến đây để đón Harry về nhà." Edward cắt ngang lời Bella, anh đi lướt ngang qua hai người, xách ba lô Harry trên vai, rồi kéo cậu bé còn đang ngơ ngác ra ngoài. Harry quay đầu vẫy tay các cô, Alice đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.

Đến khi đã rời khỏi tầm nhìn hai người kia, Harry ngẩng đầu nhìn chàng ma cà rồng u ám: "Về nhà hả?"

Edward xoay mặt ngắm nhìn Harry, sắc mặt đã đỡ hơn nhiều.

"Không, tôi định mời cậu qua nhà tôi xem phim, hôm nay tất cả mọi việc đều có việc nên ra ngoài hết rồi, chỉ còn mỗi chúng ta thôi."

Harry buộc phải thừa nhận rằng khi cậu ở bên Edward thì thời gian trôi qua nhanh đến lạ, Edward như có một loại ma lực nào đó giúp cậu cảm thấy yên lòng. Chỉ vào lúc có cậu ở đây, chàng ma cà rồng đẹp trai này mới để lộ ra bộ dạng khác với thường ngày, anh sẽ bật cười vì Harry, hoặc thi thoảng sẽ nhìn Harry với đôi mắt đầy tình yêu mãnh liệt, làm cho khuôn mặt cậu bé nào đó cứ đỏ bừng hoài không sao hết được. Harry không biết nên dùng cái tên gì để định nghĩa cho mối quan hệ giữa cậu và chàng ma cà rồng tóc đỏ này, cậu biết bản thân mình thích gương mặt của Edward, đặc biệt là khi đối phương nhìn thấy cậu thì đôi mắt ấy sẽ tỏa sáng lấp lánh. Harry thích những biểu cảm hạnh phúc ấy của Edward, nụ cười mỉm nè, nụ cười đắc ý nè, thậm chí cả nụ cười đùa cợt của Edward nữa, nhưng chưa bao giờ có Edward khi căng thẳng cố đè nén bản thân. Harry thực sự rất muốn sử dụng 'Legilimens' với chàng ma cà rồng anh tuấn nhưng u ám, để xem rốt cuộc là anh ta đang suy nghĩ cái gì thế. Nể mặt Merlin! Cậu không tài nào bỏ qua được nụ cười vui vẻ của Jasper mỗi khi anh chàng bắt gặp hai người ở cạnh nhau rồi.

"Xem ra trời đã tối." Cái đồng hồ quả lắc trên tường chỉ sáu giờ rưỡi, Harry còn phải cho nàng Medusa đói bụng ấy ăn nữa, có trời mới biết nàng rắn Mamba nọ có biến mấy con chim nhỏ đấy thành bữa tối vì quá đói hay không. Hơn nữa, thành thật mà nói, căn bản cậu chẳng xem được miếng phim nào hết, trong đầu chỉ còn đọng lại mỗi hình ảnh của Edward thôi.

"Tôi chở cậu về." Edward cầm lấy chìa khóa đặt trên khay trà, đứng dậy.

"Tôi có thể độn thổ về." Harry không muốn làm phiền chàng ma cà rồng.

Edward quyệt miệng: "Nhưng tôi muốn ở bên cạnh em nhiều hơn." Harry ngay tức thì gục ngã trước vẻ đẹp của Edward, đúng là nét đáng yêu chết tiệt! Harry vẫn chưa ý thức được hóa ra mình là một người mê muội trước cái đẹp!

Edward 1: Harry 0!

-o0o-

(•Sam•): liệu có ai nhận ra không, Harry đã bắt đầu "kết" Edward rồi kìa ^_^, tui hóng ngày hai người này về bên nhau:3

P/s: tui thích cách Harry nghĩ về giới pháp thuật đầy trách nhiệm như thế, cách ẻm nghĩ suy và lo lắng cho mọi người, càng ngày tui càng thích Harry mất rồi ('• ω •') ♡cơ mà vẫn phải nói, Harry háo sắc quá hà (っ˘ω˘ς)