[Harry Potter] Phản Bội

Chương 22: Cùng bay



Ánh mắt Bellatrix lóe lên tia mong chờ: "Nghĩ lại, Trái Đất này lớn như vậy, có biết bao nơi thần bí, nếu tìm ra chúng, có thể chúng ta sẽ rất ngạc nhiên. Nếu như em có thể đi chỗ này chỗ kia một chút, biết đâu sẽ phát hiện ra được những bí ẩn được cất giấu đó, cung cấp thêm nhiều thông tin cho thế giới pháp thuật. Nhất là nước Mỹ, đó là đất nước còn chưa có hệ thống pháp thuật hoàn chỉnh, phù thủy ở đó cũng rất ít, hơn nữa, Mỹ và Anh hoàn toàn không giống nhau, điều kiện sống ở đó khả năng sẽ lai tạo nên nhiều sinh vật huyền bí có hình thù kì quái mà ta không có. Em muốn đến đó tiến hành nghiên cứu, nếu có thể tìm ra một ít sinh vật đặc biệt, em sẽ đường đường chính chính đem tên của mình lưu lại lịch sử thế giới pháp thuật."

Nhìn thoáng qua giáo sư Slughorn cũng có bộ dạng đăm chiêu giống như cô, Bellatrix tiếp tục nói một câu rất dễ khiến người lung lay: "Đến lúc đó, tất cả các phù thủy đều biết giáo sư đã dạy dỗ nên một học sinh vĩ đại cỡ nào."

Giáo sư Slughorn dường như có một chút động tâm: "Thật ra đây là một ý tưởng rất tuyệt vời, đến lúc đó ta sẽ nhờ một vài người bạn ở Mỹ trợ giúp trò một chút. Nhưng mà, kế hoạch như vậy, hình như sẽ không dễ dàng thuyết phục được cha trò.

Bellatrix làm biểu cảm khẩn cầu nhìn giáo sư: "Em biết kế hoạch đó sẽ rất khó để gia tộc và cha nói lời đồng ý, nhưng mà nếu như em có thể thành công, em cũng sẽ mang đến vinh dự rất to lớn cho gia tộc! Giáo sư Slughorn, em mong giáo sư hiểu và giúp em thuyết phục gia tộc. Em biết giáo sư là một người vô cùng xuất sắc, không bị những định kiến cũ ăn mòn, vì vậy mới đào tạo nên nhiều phù thủy giỏi giang."

"... Em hi vọng giáo sư cũng tạo ra cho em một cơ hội, tương lai một ngày nào đó em nhất định sẽ trở thành học trò mà giáo sư kiêu ngạo nhất."

Nghĩ đến "kho báu vật" phong phú và những con người vĩ đại từng là học sinh của ông, giáo sư Slughorn rốt cuộc cũng bị thuyết phục, trên mặt ông một lần nữa hiện lên nụ cười khoái trá: "Đương nhiên, tiểu thư Black, ta nguyện ý giúp đỡ cho trò. Ta nghĩ rằng trước tiên sẽ ta viết cho cha trò một phong thư, sau đó sẽ cùng cha trò tâm sự, trò thấy như thế nào?"

Khi Bellatrix rời khỏi văn phòng của giáo sư Slughorn thì đã quá chín giờ, phòng sinh hoạt chung Slytherin đã không còn một bóng người, chỉ còn lò sưởi cháy rực hằng năm đang tỏa ra ánh sáng xanh sâu kín, hiển nhiên tất cả các học sinh đều đã trở về phòng ngủ.

Sau khi chiếm được lòng của giáo sư Slughorn, Bellatrix và giáo sư hưng phấn nói chuyện thật lâu, về kế hoạch trong tương lai, về cách thức chuẩn bị, giáo sư còn đưa ra không ít đề nghị, muốn Bellatrix sau khi đến được Mỹ phải cùng ông tùy thời giữ liên lạc, để khi cô gặp chuyện khó khăn, ông có thể kịp thời trợ giúp, cũng như khi cô đã thành công phát hiện ra dị vật phi thường gì đó, ông cũng sẽ tìm cách quảng bá danh tiếng cho cô.

Nhưng Bellatrix hiểu rõ nguyên do ẩn đằng sau những lời nói dối tuyệt mỹ này, cô chỉ muốn mượn sức giáo sư Slughorn thoát khỏi gia tộc Black, sau khi ổn định ở Mỹ, cô sẽ dần giảm bớt tin tức, cắt bớt liên lạc của mình, cho đến khi thoát ly hoàn toàn cộng đồng pháp thuật ở Anh.

Ngồi trên sô pha cạnh lò sưởi một hồi, Bellatrix cảm thấy cô quá sức hưng phấn rồi, làm sao cũng không nguôi được, cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cuối cùng Bellatrix dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa đá ký túc xá nhà Slytherin rời khỏi.

Trên tháp thiên văn cao vút, gió đêm từng trận thổi qua, mang theo chút hơi thở của mùa hạ. Phía xa xa trong rừng cấm sâu thẳm, cây cối không ngừng lắc lư qua lại trong gió, như đang vẫy tay chào hỏi Bellatrix. Đột nhiên, sau lưng cô vang lên âm thanh bí hiểm của Gunta: "Bellatrix! Đã trễ thế này rồi, không ngờ em cũng như tôi, không thể ngủ được."

Đã quá quen với tác phong xuất quỷ nhập thần này của hắn, đầu Bellatrix cũng không thèm quay lại: "Ngài King thật là có nhã hứng! Mất ngủ liền lặn lội đường xa đến tháp thiên văn Hogwarts hóng gió."

"Gunta." Sửa lời Bellatrix một chút, Gunta đi đến chỗ cô, sánh vai cùng cô nhìn về phía rừng cấm: "Chính vì không ngủ được cho nên tôi muốn thử thời vận một chút, đến Hogwarts tìm một người bạn để tâm sự, không ngờ rằng Bellatrix bé nhỏ vẫn chưa ngủ, vậy là do tôi may mắn sao?"

Không có đủ kiên nhẫn tiếp thu cách nói chuyện luẩn quẩn này của hắn, Bellatrix triệt để im lặng, Gunta cũng cười rồi không nói gì, yên lặng sánh vai cùng cô tận hưởng từng đợt gió đêm phả vào mặt.

Thấy lực gió càng mạnh, hướng gió lại biến hóa không ngừng, Bellatrix đột nhiên nổi lên hứng thú chơi đùa: "Ngài King..." Nhìn đến ánh mắt Gunta, Bellatrix nghe lời sửa miệng: "Gunta. Anh có muốn hay không cùng tôi cưỡi chổi bay vài vòng quanh Hogwarts?"

Thấy sự khiêu chiến trong mắt Bellatrix, đáy mắt Gunta nhiễm chút ý cười: "Vinh hạnh của tôi, Bellatrix bé nhỏ!"

Tùy ý đưa tay ra, Bellatrix còn chưa nghe thấy Gunta đọc chú ngữ, đã có hai cây chổi bay xuất hiện trên tay hắn. Hắn giơ một cây đưa qua cho Bellatrix, cô mỉm cười hứng thú, sải bước nhận lấy chổi, sau đó thoắt cái đã nhảy xuống tháp thiên văn trước.

Bellatrix tận lực điều khiển hướng chổi, cho nó tự do rơi thẳng một đường xuống đất. Chổi bay với tốc độ rất nhanh, mái tóc đen của Bellatrix kéo thành một đường dài.

Mỉm cười khiêu khích nhìn ra phía sau, Bellatrix phát hiện Gunta ở ngay sau lưng cô, vẻ mặt không có chút khẩn trương hay ngoài ý muốn, vẫn ung dung nở nụ cười, để ý thêm một chút thì thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng màu đỏ sậm.

Thấy Bellatrix quay đầu cười nhạo mình, Gunta cảm thấy buồn cười đáp lại cô bằng nụ cười lịch thiệp, sau đó hắn nắm chặt lấy cán chổi, cúi đầu niệm vài câu chú ngữ, ngay sau đó, đã phóng nhanh vượt ẩu "rơi" nhanh hơn cả Bellatrix.

Thế nhưng không chọc tức hắn ta được, Bellatrix bĩu môi thất vọng, sau đó cũng không chịu thua, thúc đẩy pháp lực tăng tốc, lấy Gunta làm mục tiêu mà đuổi theo.

Cho đến khi sắp chạm đất, Bellatrix nhanh trước một bước phanh lại, điều khiển cho chổi phóng lên trời, kéo giãn khoảng cách, rời xa Gunta đang sắp phải hôn vào đất mẹ kia.

May mắn Gunta cũng theo sát Bellatrix cho nên hắn cũng nhanh chóng đổi phương hướng chổi, thoát khỏi cảnh hòa làm một với đất mẹ. Bay song song cùng với Bellatrix, nhìn nụ cười đắc ý của cô, hắn cảm thấy buồn cười: "Tiểu thư Bellatrix. Em đây là làm bậy."

Áo choàng màu đen theo gió tung bay, phần phật thay đổi hình dạng tùy thuộc vào hướng đi của Bellatrix, trên chổi Bellatrix cười đến rực rỡ: "Không phải làm bậy, là lừa gạt. Không từ thủ đoạn cũng là một loại thủ đoạn."

Nói xong chổi lại vòng thêm một lần, hướng tới Hồ Đen.

Bay đến trên không mặt hồ, Bellatrix lén lút quay sang nhìn Gunta đang thoải mái bay theo bên cạnh. Trong phút chốc khóe môi cô cong lên thành một nụ cười quỷ dị, thủ đoạn vừa lật tẩy, trên tay Bellatrix nhanh chóng xuất hiện đũa phép, thần chú tê liệt phóng đến chỗ Gunta, ý định muốn cho hắn rớt xuống hồ tắm táp một phen.

Gunta nhìn như thể không hề phòng bị kia ngay khi Bellatrix vung đũa đọc thần chú đã linh hoạt lắc chổi né tránh bùa tê liệt tàn ác, đồng thời hắn phóng ra một đạo tia sáng màu đỏ đáp trả Bellatrix.

Bellatrix nhíu mày thuận thế xoay chổi né tránh, không ngờ tia sáng đỏ kia lại như cái boomerang dội ngược trở về đánh vào chổi của cô. Vật nâng đỡ dưới thân biến mất, Bellatrix hoảng loạn nhưng cũng nhanh trí định dùng bùa trôi nổi lên bản thân.

Lúc này, Gunta nắm chổi bay vút sang, đỡ lấy Bellatrix đang ngã từ trên không xuống, cho cô ngồi phía trước. Thấy cô đỏ mặt giãy dụa, hắn cười vây chặt cô trong lòng: "Bellatrix, đây cũng là lừa gạt. Không từ thủ đoạn không phải cũng là thủ đoạn sao? Tôi ngay từ đầu đã không định đánh rơi em, chổi của em mới là mục tiêu của tôi. Nhưng mà không ngờ, cuối cùng em vẫn là dừng trong tay tôi."

...