Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 6: Vô đề!



Sinh ra trong gia đình có gia giáo quy củ, Diệp Tuyết Linh tính tình lạnh nhạt nhưng trên bàn ăn vẫn là một thục nữ, ăn chậm, nhai kỹ, không phát ra một tiếng động, đặc biệt cô gái này mỗi bữa ăn rất ít, Lâm Hoa nói như vậy sẽ lãng phí thức ăn, dù sao thì cũng không thể chuẩn bị bữa cơm ít đi được, may mắn ngồi cạnh là Hàn Vân luôn ăn với sức lực của nam nhân chân chính, hắn trong gia đình này tác dụng duy nhất có lẽ là giúp Diệp tiểu thư xử lý nốt đồ ăn của cô còn dư sau mỗi bữa, nói cũng lạ, Hàn Vân mỗi bữa ăn không ít nhưng thân thể hắn thủy chung vẫn hơi gầy so với số thức ăn đã bỏ vào bụng. Đối diện cặp vợ chồng trẻ ngày hôm nay lại có thêm một người, là tên Tạ Thanh Phong, tên này nói ăn nhiều thì chưa đủ để hình dung, phải nói là ăn như người chết đói, phàm là nơi hắn quét qua thì y như rằng bát đĩa sẽ sạch như mới rửa, Lâm Hoa nhìn mà vui vẻ trong lòng. Một người giúp việc lâu năm như Lâm Hoa nấu ăn tất nhiên là không tồi, nhưng mọi hôm nhà chỉ có 3 người số lượng thức ăn dư thừa rất nhiều, điều này giống như đang chê tài năng nấu nướng của bà, hôm nay nhìn Tạ Thanh Phong miệng nhai nhồm nhoàm vừa ăn vừa khen đồ ăn mình làm " Rất Ngon ", hành động này xét theo góc nhìn gia giáo thì là xấu mặt, không có quy củ, nhưng trong mắt Lâm Hoa thì chính là lời công nhận đối với tài năng của bà.

Kết thúc bữa tối, Tạ Thanh Phong xung phong giúp Lâm Hoa dọn dẹp bàn ăn, rửa bát đĩa, Hàn Vân cảm thấy trong nhà có thêm một người giúp việc không công rồi.

Xong xuôi, Diệp đại tiểu thư lại tới phòng làm việc, 3 người còn lại quây quần dưới phòng khách xem ti vi.

Bất chợt Tạ Thanh Phong hỏi:

" Dì Hoa, nhà dì ở đâu vậy? "

" Nhà dì ở dưới Thượng Hải "

" Xa vậy bao lâu dì mới về thăm gia đình được chứ? "

" À, cũng không cần thiết lắm, dù sao thì dì cũng không còn gia đình "

Lâm Hoa sắc mặt buồn bã, Hàn Vân trợn mắt nhìn tên nhãi này, động qua động lại, lại động trúng nỗi đau của Lâm Hoa. Kể thì sự tích cũng huy hoàng, Lâm Hoa hồi trẻ có tình yêu thắm thiết với một người đàn ông bị gia đình phản đối, bởi vì gia đình họ Lâm trước kia có thù sâu đậm với Nhật Bản, cụ thể là gì hắn không biết, người đàn ông mà Lâm Hoa yêu thương lại đúng là người Nhật Bản, không có cách nào chia cách đôi tình nhân này, Lâm gia quyết định từ mặt, tống cổ Lâm Hoa ra khỏi nhà. Lâm Hoa cùng người đàn ông Nhật Bản di chuyển đến một vùng quê ở Thượng Hải, kết hôn chung sống với nhau hạnh phúc. Vốn tưởng chuyện đã xong nhưng chưa, ông trời thật thích tuyệt đường người, người chồng của Lâm Hoa bị mắc bệnh nan y, cứu chữa không nổi, tiền thuốc lại đắt đỏ, không muốn liên lụy đến bà, hắn bỏ đi, để một lá thư hy vọng Lâm Hoa sẽ tha thứ cho hắn, bà còn trẻ, còn có thể tái giá, không nên vì hắn mà chịu khổ. Nhưng người này đánh giá thấp sự kiên cường của Lâm Hoa, sau khi hắn bỏ đi, bà đợi chờ liền5 năm, mắt thất vô vọng, Lâm Hoa mới di chuyển đến Thành Phố Thượng Hải, dần dần bà thoát khỏi bóng ma cũ, hoặc cũng có thể là không, bởi qua 25 năm rồi mà Lâm Hoa vẫn ở đơn côi một thân một mình.

Nghe giọng Hàn Vân truyền âm kể trong đầu, Tạ Thanh Phong xúc động:

" Dì Hoa, hay là … cháu gọi dì một tiếng mẹ nhé "

Lâm Hoa bất ngờ, không trả lời, con? Từ khi chồng bà bỏ đi, bà chưa từng nghĩ xa đến thế này, bà có thể có một đứa con sao?

Lâm Hoa rơi vào trong trầm tư, Tạ Thanh Phòng bất chợt đứng lên, cười nói:

" Cháu nói đùa thôi, dì đừng suy nghĩ nhiều "

Lâm Hoa còn suy tư, Tạ Thanh Phong đi ra khỏi nhà, Hàn Vân bối rối, tên này giỏi tạo việc a.

" Tên này còn trẻ con, hắn nói năng không suy nghĩ, dì mệt rồi, nghỉ ngơi đi "

Hàn Vân an ủi Lâm Hoa một câu, đuổi theo Tạ Thanh Phong, khi hắn tìm đến một nơi vắng vẻ, tên này đang ngồi dưới gốc cây thông lớn, vẻ mặt buồn buồn.

" Sao, có tâm sự gì à "

" Không có gì, đại ca "

Tạ Thanh Phong từ lúc mới sinh đã bị cha mẹ vứt bỏ vào thùng rác, may mắn có người lúc đó đi qua nghe thấy tiếng khóc, mở lòng từ bi mang hắn về nuôi nấng, người này là sư phụ của hắn. Sư phụ coi hắn như con ruột, đối với mọi việc ông luôn luôn nghiêm khắc, cẩn trọng dạy dỗ. Khi mới học tiểu học, Tạ Thanh Phong nhìn bạn học được cha mẹ đưa đón, nghe bạn bè kể về những ngày nghỉ được đưa đi chơi, đi công viên, hắn ước ao, hắn muốn mình cũng có một gia đình như vậy, muốn mỗi ngày nghỉ được ở bên cha mẹ, hắn còn mong ngóng một ngày cha mẹ nhớ tới hắn, đến đón hắn đi. Ngày qua ngày đối với hắn là những bài võ nhàm chán của sư phụ, có nhiều lần bỏ đi chơi cả ngày, sư phụ cầm roi đánh hắn không thương tiếc, những lúc như thế hắn giận lão lắm, chỉ muốn lớn lên thật nhanh để rời khỏi lão. Bây giờ trưởng thành rồi hắn mới biết công ơn dưỡng dục của sư phụ to lớn ra sao, một người không cùng máu mủ nhưng chịu bỏ ra gần 20 năm trời để dạy dỗ hắn nên người, ơn này báo đáp làm sao cho hết.

" Hét lên một tiếng đi, nghe nói làm vậy sẽ thoải mái hơn đấy "

Tạ Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Hàn Vân, sau đó hắn lấy hơi gào lên:

" Aaaaaa…" âm thanh rõ ràng vang lên trong đêm vắng lặng.

" Rất tốt, gào y như chó rống "

Hàn Vân vỗ vỗ vai Thanh Phong, tên này như đã trút được hết tâm sự ra, hoạt bát trở lại.

" Không phải chứ đại ca, ít nhất thì anh cũng phải an ủi giống sói hú chứ "



Hàn Vân ngồi sa lông uống trà thư thái, cảm nhận cuộc sống thật yên bình, bỗng dưng Tạ Thanh Phong chạy tới thì thầm:

" Đại ca, đi chơi không "

" Đi đâu? "

Hàn Vân khó hiểu, 9h tối rồi, đi đâu giờ này?

" Đi bar "

"? "

Ba bọt gì? Bar là cái *éo gì? Hàn Vân cố gắng lục tìm trí nhớ của bản thân. Sau khi tìm được chút ít thông tin, hắn đưa tay phải lên trước mặt, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát với nhau, ý của hành động này chính là " Tiền Đâu? "

" Đây, tiền đây "

Tạ Thanh Phong rút từ trong túi ra một xấp tiền dày, đều là tờ 100¥, vỗ vỗ trong tay

" 10 ngàn, đủ chưa? "

" mày lấy ở đâu ra nhiều như thế? "

Hàn Vân ngửi ngửi, xấp tiền này có mùi nước hoa quen quen.

" Chiều nay khi tẩu tẩu đi làm về, đi ngang qua em có tiện tay … "

" Bốp " một cái tát vào gáy.

Kháo, Thằng ranh con này, ông cưu mang mày về đây để mày lấy trộm tiền vợ ông à?

" Đại ca tha mạng, tiền dù sao cũng đã lấy rồi, chẳng lẽ anh bắt em đi trả chị dâu? Tẩu ấy đối với số lẻ này không để mắt đâu "

Cầm lấy xấp tiền, Hàn Vân đi về phòng làm việc của bà xã đại nhân, tay hơi run run nhưng cũng không còn cách nào, không thể để Tạ Thanh Phong đi trả được, tên này chín phần mười sẽ bị Diệp Tuyết Linh đánh chết tại trận, hắn gõ cửa:

" Cộc cộc cộc "

" Ai Vậy? "

" Tuyết Linh, là ta "

Diệp Tuyết Linh mở cửa, nhíu nhíu mày liễu:

" Số tiền này Thanh Phong nhặt được dưới cầu thang "

Nghe Hàn Vân nói, cô lại nhớ ra trước giờ tên này hầu như chưa đụng đến tiền bạc bao giờ, đồ đạc toàn là của người khác mua cho.

" Vậy anh cầm đi, co như là tiêu vặt, cũng đừng hoang phí quá mức "

" n "

" Còn có việc gì muốn nói không? "

Hàn Vân lắc đầu, có gì để nói nữa? Ta yêu nàng? Nói xong không bị đánh mới lạ.

Tạ Thanh Phong nói đúng, Diệp Tuyết Linh không coi số tiền này vào trong mắt, cô cầm theo vốn dĩ cũng chỉ là đề phòng mà thôi. Hàn Vân âm thầm nâng mức độ giàu có của bà xã lên một tầm cao mới, có điều hắn không biết, là một trong những giám đốc của công ty lớn, con số thu nhập của Diệp Tuyết Linh mỗi năm cao ngất ngưởng ở tầm hắn không nghĩ tới được, ít nhất là hiện tại.

" Thế nào, Có đi không? "

" Trả tiền rồi còn đi được không? "

" Anh cứ đi với em, em sẽ có cách "

" Xe đâu? Đi bộ? "

" Anh xem gì này! "

Tạ Thanh Phong cầm chiếc chìa khóa trên tay lắc lắc.

" Xe nhà anh đậu dưới garage, anh không biết hay là sợ em làm hỏng xe? "

Cả 2 đi, Hàn Vân sờ mũi, hắn biết nhà có gara để xe nhưng chưa nhìn qua bao giờ, bình thường Diệp Tuyết Linh đi toàn là xe đắt tiền, lỡ mà hỏng hóc gì thì sẽ thảm lắm.

Garage nhà hắn giống như là một căn hầm dưới đất vậy, dưới là hầm để xe, bên trên mặt đất vẫn trồng cây cảnh các thứ được. Bên trong có sơ sơ khoảng mười chiếc xe đang đậu, gần nhất là 3 chiếc xe Diệp tiểu thư hay đi, một chiếc Porsche màu cherry, thứ 2 là BMW màu trắng, 2 chiếc này hắn không dám chạm đến, thứ 3 là một chiếc xe đen có kiểu dáng bình dân hơn, chìa khóa trong tay Thanh Phong cũng là của nó, nghe hắn nói xe này là Maybach gì gì đấy, là loại rẻ nhất trong chỗ này, không cần quan tâm.