Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 5: Tạ Thanh Phong



Khi 3 người Hàn Vân về đến nhà, trời đã không còn sớm nữa, Diệp Tuyết Linh trên phòng soạn thảo công văn gì đó, Lâm Tiêu Du cùng Hàn Vân ở dưới phòng khách xem tivi

" Lâm tiểu thư, phòng cô được chuẩn bị xong rồi "

Lâm Hoa từ trên lầu đi xuống.

" Cám ơn dì Hoa, cháu cùng Tuyết Linh cũng như 2 chị em ruột, từ sau dì gọi cháu Du Du thôi "

Lâm Tiêu Du chạy lên căn phòng mới được dì Hoa dọn dẹp sạch sẽ, cô không muốn ngồi cùng Hàn Vân thêm chút nào nữa, tuy hai người chưa đến mức ghét nhau nhưng cô đối với Hàn Vân chẳng có chút hảo cảm nào. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu Du đến nhà Diệp Tuyết Linh, cũng là lần đầu tiên gặp mặt người chồng của Tuyết Linh, trong lời kể của Diệp tiểu thư, người chồng hờ này ngu ngốc, không làm được việc gì ra hồn cả, càng là không có tài năng gì đặc biệt. Trước đó Lâm Tiêu Du vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng đến hôm nay tận mắt được nhìn thấy Hàn Vân, cô không ngờ được tên này tệ hại đến mức như thế này, theo người xưa nói thì đúng là vượt quá mong đợi. Trong suy nghĩ của cô, Diệp Tuyết Linh là một người hoàn hảo, bề ngoài cô ấy có dung mạo xuất chúng hơn người, trong công việc lại là một nhà lãnh đạo tốt, làm chồng cô ấy thì phải là một người tài giỏi, ít nhất phải là bạch mã hoàng tử giống như Dương tổng chẳng hạn. Trong mắt Lâm Tiêu Du, người xứng đáng được ở bên Diệp Tuyết Linh là Dương Lưu bạch mã chứ không phải một tên điên khùng như Hàn Vân, bị đả kích khiến tâm thần cô hỗn loạn, không được, bạn thân của mình chính là tiên nữ, là thiên nga, không thể để cô ấy mãi sống chung với một con cóc ghẻ được, lại tự nhìn lại bản thân mình, tuy Lâm Tiêu Du cô không phải là thiên nga, nhưng tương lai chắc chắn cô sẽ không lấy một con cóc ghẻ giống Hàn Vân, suy nghĩ gì đó, Lâm Tiêu Du âm thầm hạ quyết tâm.



Hàn Vân thành thành thật thật ngồi lại một chỗ, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng được thay một bộ mới, hiện tại bản thân hắn mới nhìn khá hơn chút, ít nhất thì dép hắn đã có đôi thay vì một chiếc. Trên đường về nhà, Diệp Tuyết Linh như một bà mẹ trẻ căn dặn không biết bao nhiêu câu, tóm lại là " phải nghe lời, không được phá phách, càng không được bỏ nhà đi nữa ", Hàn Vân cũng nhận thấy sự nghiêm trọng của hành động do hắn gây ra, hắn thề lần sau không làm thế nữa, lần tới nếu hắn có lấy ngọc thì sẽ nuốt cả dây luôn.



Thời gian như chó chạy ngoài đồng, lại một đêm vô sự trôi qua.

Sáng sớm, Diệp Tuyết Linh đã đem theo thư ký Lâm Tiêu Du đến công ty, trong nhà chỉ còn Hàn Vân cùng Lâm Hoa, nhìn Lâm Hoa bận rộn, hắn lại không có việc để làm, Hàn Vân quyết định giúp bà một số việc nhà, xong việc thì đã đến tà chiều, Lâm Hoa đưa cho hắn vài trăm đồng, để hắn đi chợ chiều mua rau.

" Bà chủ, khoai tây bán ra sao? "

" 7 đồng một cân "

" Cháu lấy 2 cân "

" Ông chủ, miếng thịt này bao nhiêu? "

" 100 đồng không bớt "

" Đắt thế, 70 đồng thôi "

" Giá mặc định thế rồi, không mua đi chỗ khác, … ấy từ từ, anh bạn trẻ này thật là không kiên trì, thử nâng giá chút đi "

" 71 đồng? "

" Bán luôn "

Cầm miếng thịt lợn trong tay, Hàn Vân cảm giác bị hố một trận.

Trên đường đi về nhà, tay xách nách mang, Hàn Vân đi đến con hẻm nhỏ

" Đứng lại "

" Thằng nhãi con, mày còn dám chạy? "

Từ xa một thanh niên trẻ cắm đầu chạy về phía này, đằng sau hắn vài tên đàn ông to lớn bộ dáng giang hồ đuổi theo, nhìn một cảnh này, mắt Hàn Vân lập lòe, hắn suy nghĩ gì đó.

Thanh niên trẻ đang chạy thì bất ngờ từ con hẻm trước mắt có một bàn tay hiện ra, bàn tay này dễ dàng bịt miệng lôi hắn vào bên trong con hẻm, bên ngoài đường vài tên giang hồ to con vẫn chưa biết gì, một mạch chạy thẳng. Không lâu sau, bên trong một góc tường sứt mẻ, hư không nơi đây rung động một hồi, hình ảnh 2 người hiện ra, là Hàn Vân ra tay cứu người một mạng.

Sau một hồi trò chuyện hỏi han, Hàn Vân biết người thanh niên này tên gọi Tạ Thanh Phong, mấy tháng nữa là tròn 20 tuổi, hiện tại đang là sinh viên của Đại Học Công Nghiệp Bắc Kinh, vốn dĩ Hàn Vân cứu Tạ Thanh Phong không phải là hắn muốn làm việc tốt mà do cảm nhận được linh khí trên thân người này, tu vi thình lình là Luyện Khí tầng 3, trong lời Thanh Phong, trên thế giới này cũng có nhiều tu chân giả khác ngoài hắn, chỉ là một mực giống sư phụ hắn ẩn tu không hiện ra thế sự mà thôi, còn sự việc bị đuổi đánh, hắn không có lời nào để nói, Hàn Vân nhìn bộ dáng tên này không được tốt lành cho lắm, có lẽ là vừa làm việc xấu cũng nên.

Chuyện trò hết lời, Tạ Thanh Phong lết chân trái bị thương muốn cáo từ, nhưng đổi lại là cái nhìn bất thiện của Hàn Vân, đành nuốt lại lời từ biệt. Hắn biết người tên Hàn Vân này tu vi hơn hắn nhiều lắm, cảm giác nguy hiểm từ tận đáy lòng dâng lên, dưới ánh mắt của Hàn Vân, hắn áp lực tựa như đang đứng trước mặt sư phụ mình vậy.

Hàn Vân chìa một tay ra, ngửa lên, Tạ Thanh Phong ngây ngô, đòi cái gì a, hắn cầm một chiếc dép đưa cho Hàn Vân không ngờ người này thu tay lại, đưa lên lấy lực, ân, có chút sai sai, đây là tư thế đánh người. Tạ thanh phong phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt quỳ xuống đất, hai tay dâng lên một viên đá quý lớn tầm bàn tay, trong suốt.

" Phối hợp rất tốt "

Hàn Vân cười cười nhận lấy.

Niệm Thạch, là một loại vật liệu quý có thể đưa Thần Niệm bản thân dung nhập vào, bảo vật này dùng để chế tạo pháp bảo, tuy hiện tại bản thân Hàn Vân chưa có thần niệm nhưng cũng nên để dành cho sau này.

Tu chân giả đều có một loại Ý Chí của riêng mình, nó là một loại năng lực tựa như giác quan thứ 6, Ý Chí cũng có thể dùng để quan sát xung quanh, ví dụ như ngươi đứng bên ngoài một căn phòng, nhưng lại nắm rõ tình hình bên trong. Sau khi tiến đến tu vi nhất định, Ý Chí được nâng cấp trở thành Thần Niệm.

" Đại ca, đồ cũng đã lấy rồi, em có một yêu cầu mong anh thành toàn cho "

" Nói đi "

" Đại ca phải đồng ý em mới dám nói "

Mắt thấy tay cầm dép của Hàn Vân lại đưa lên, Tạ Thanh Phong ôm lấy chân hắn nói:

" Hiện tại em không còn nhà để về nữa rồi, mong anh có thể cho em đi theo "

" Trước giờ ngươi ở đâu? "

" Em ở trọ bên dãy phố A, đại ca thông cảm cho, em mới có thiếu tiền 3 tháng thôi mà đã bị bà chủ trọ đuổi "

Hàn Vân ngạc nhiên ra mặt, mới có thiếu tiền 3 tháng, nếu là hắn thì không những đuổi mà còn phải đánh cho một trận. Nhưng dù sao Hàn Vân cũng đã nhận đồ của tên này rồi, nơi ở hắn cũng dư vài căn phòng trống, chắc là cũng "không sao".

" Đại ca! Em cảm ơn anh rất nhiều "

" Không có gì "

" Ơn này của đại ca em xin ghi nhớ suốt kiếp, cho dù em sẽ không bao giờ trả "

"..." <code> ------------------------- </code>

Mới đi khỏi nhà nửa tiếng đã mang về theo một cái đuôi, nghe Hàn Vân nói đây là một người đệ đệ ở dưới Giang Nam tới đây học đại học, hắn chưa tìm được nơi ở, ký túc xá trong trường lại quá nhiều quy tắc cho nên muốn đến nhà ở tạm bợ vài hôm, Lâm Hoa hơi ngạc nhiên, hóa ra Hàn Vân cũng có người quen ở xa tới chơi.

Lâm Hoa đang bận làm cơm tối, Hàn Vân tự chuẩn bị phòng cho Tạ Thanh Phong, phòng nhà hắn rất nhiều, đã sử dụng phần lớn nhưng vẫn còn dư vài ba căn phòng ngủ đề phòng khách đến chơi, những phòng ngủ này giường nệm có sẵn rồi, chỉ cần chuẩn bị chăn gối nữa là xong.

Đến tối khi Diệp Tuyết Linh về, cô gặp một thanh niên lạ hoắc trong nhà mình, quần jean rách, áo ba lỗ, mũ lưỡi trai đội ngược, chuẩn bộ dáng lưu manh thế hệ mới, tên này bám theo Hàn Vân không rời nửa bước. Diệp Tuyết Linh cau mày lại, Hàn Vân sao lại giao du với cái thể loại này?

Tạ Thanh Phong thấy mỹ nữ hai mắt liền sáng lên như đèn pha ô tô, hắn sống nửa đời rồi mà chưa gặp ai đẹp đến vậy:

" Đại ca, đây là ai a? Thật xinh đẹp "

" Thanh … Thanh Phong, đây chính là vợ … bà xã của ta, nàng tên Diệp Tuyết Linh "

" Tuyết Linh, đây là Thanh Phong, đệ đệ dưới Giang Nam của anh, tới … tới chơi vài hôm a "

Không ổn rồi, Hàn Vân vã mồ hôi hột, hi vọng tên Thanh Phong này biết điều chút không thì xảy ra chuyện mất.

" Ra là tẩu tẩu, đệ tên Tạ Thanh Phong, dưới quê có nghe đại ca kể về tẩu rồi, không ngờ tẩu tẩu lại đẹp được đến vậy "

Tạ Thanh Phong còn sáng mắt, chưa nhận ra Hàn Vân có gì bất thường, hắn tự giới thiệu bản thân, sau đó chìa tay ra bộ dáng sẵn sàng bắt tay với Diệp Tuyết Linh, thật ra là muốn cơ hội sờ mó mỹ nữ đôi chút. Đối diện, Diệp Tuyết Linh cũng đưa tay lên.

" Bốp "

Nhận lấy một cái bạt tai vang dội, Tạ Thanh Phong nhảy lui về, núp sau lưng Hàn Vân, sợ hãi.

Diệp Tuyết Linh lạnh lùng lấy khăn lau tay, Tạ Thanh Phong đúng là đáng chết vạn lần chưa hết tội. Chồng cô tuy ngốc nghếch, nhưng xưa nay ngoan ngoãn có tiếng, vài hôm trước tự nhiên biết ăn trộm, phá đồ của cô, rồi lại còn biết cả bỏ nhà đi bụi, hắn học ở đâu ra? Vốn cô tìm hiểu chưa ra đáp án, hôm nay tên lưu manh này lại tự đưa đáp án tới, cho nên cô mới không nể tình cho hắn một cái bạt tai. Nếu Tạ Thanh Phong biết suy nghĩ của cô lúc này, hắn chắc chắn sẽ gào thét thấu trời xanh " Oan Quá A "



Mắt thấy Diệp Tuyết Linh đi xa, Tạ Thanh Phong mới chui ra từ sau lưng Hàn Vân, bộ dáng vẫn còn sợ hãi nói:

" Đại ca, tẩu tẩu xinh đẹp ra tay thật độc ác a! Hàm răng đệ sắp rụng hết rồi "

Hàn Vân đưa tay lau mồ hôi, không phải tự nhiên mà ta ngoan ngoãn từ nhỏ đâu, có lí do cả đấy!


" Choang "

Trong căn phòng tối, một bóng người béo đưa tay ném chiếc di động đắt tiền đi

" Bắt tên tiểu tặc mà còn không xong, đúng là một lũ phế vật "

Sau đó ngửa đầu phân phó:

" Đi tìm người của Hoa Mộng bang, nhờ họ tìm bằng được thằng nhãi kia cho tao "

" Vâng "

Thuộc hạ cúi gằm mặt xuống lui ra ngoài, tên béo còn tức giận mắng thêm:

" Nuôi chúng mày tốn cơm ".