Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 46: Vô Đề!



" Hộc… Hộc… Hộc… "

Lâm Tiêu Du dùng sức hơn 20 năm của cuộc đời kéo theo Diệp Tuyết Linh chạy vào trong thang máy, trước ánh mắt khó hiểu của vài người mà liên tục ấn vào nút đóng cửa, mắt còn liếc láo liên tục giống như đang sợ bị ma đuổi.

Cuối cùng thì cánh cửa thang máy cũng từ từ đóng lại, hai cô gái mới thả lỏng người, sau khi chạy nước rút cả cây số, đừng nói là phụ nữ, dù là hai người đàn ông cũng không thể nào chịu đựng được, vừa thoát ra khỏi sợ hãi, hai cô gái mới cảm nhận được thân thể bị rút sức mãnh liệt, từng thớ thịt trên người bắt đầu không tự chủ được, run rẩy giống như là chuột rút.

Diệp Tuyết Linh dáng vẻ thục nữ, dựa lưng vào tường, hai tay chắp lại,ngực phập phồng từ từ hít sâu từng ngụm không khí, cánh môi nhẹ nhàng nhép mở.

Còn đối với Lâm Tiêu Du thì có hơi mất hình tượng, nàng trực tiếp ngồi xổm xuống đất rồi há miệng lớn ra điên cuồng hít thở, cảnh tượng có thể nói là rất giống như cá mắc cạn, bộ dáng quá khó coi, thảo nào người ta thi nhau nhìn tới với ánh mắt lạ lùng.

" Giám Đốc Diệp! Không biết có chuyện gì phiền toái sao? "

Hào Thiên trùng hợp là một trong số ít người đang có mặt ở trong thanh máy, may mắn được chứng kiến sự dễ thương này của băng tuyết giai nhân, trong lòng không khỏi đại chấn! Thì ra cô gái này ngoài lạnh lùng lại có thể tạo ra được vẻ mặt như thế.

" Không … Không có gì! "

Diệp Tuyết Linh hít một hơi sâu, bình tâm lại, sau đó dùng bộ dáng lạnh lùng đáp lại lời Hắn, bỗng chợt cảm thấy dưới chân có gì đó nắm lấy.

" Tuyết Linh! Hay là cậu cõng mình về phòng đi! "

Thì ra là Lâm Tiêu Du quá mệt mỏi nên không đứng nổi nữa, mặt không đổi sắc ném cái liêm sỉ to đùng đùng bay đi, sau đó hai tay dùng sức mà ôm lấy chân của mỹ nhân mà van nài.

" Không ngờ Thư Ký Lâm cũng rất năng động! " - Hào Thiên nở nụ cười vui vẻ: " Hay là để tôi đưa cô về phòng "

" Không! Không làm phiền anh "

Lâm Tiêu Du lên giọng, muốn cố gắng tỏ vẻ " ta không sao " cho Hào Thiên, nhưng mà vẫn không thể đứng lên nổi, cố gắng lắm cũng chỉ ôm được tới đùi của mỹ nhân.

Diệp Tuyết Linh dùng tay gạt gạt muốn gạt Lâm Tiêu Du qua một bên, một mình nàng này mất mặt là đủ rồi đi, lại còn muốn kéo theo cô để làm cái gì.

" Ting " - Thang máy một đường thẳng lên tới tầng 12, Ting một tiếng rồi mở cửa ra.

Không hiểu tại sao Hàn Vân lại chờ sẵn ở nơi này rồi, cửa còn chưa mở hết đã nghe được giọng của hắn.

" Sao thế? Đi dạo kiểu gì mà lại ra nông nỗi này "

" Sao cái đầu anh! Chúng tôi không thích đi bộ, muốn chạy đua xem ai nhanh hơn đấy! " - Lâm Tiêu Du hơi mất mặt, mở miệng nói ra lời đanh đá để che đi nỗi tổn thương trong lòng.

" À! Thì ra là vậy " - Hắn gật gù tỏ vẻ đã rõ.

" Hàn Vân, anh đưa Tiêu Du về phòng đi, cô ấy bước không nổi nữa rồi! "

Diệp Tuyết Linh mặc kệ sự phản kháng của Lâm Tiêu Du, để cho Hàn Vân tới bế cô lên.

" Tránh ra! Ai cần anh giúp "

Bị người ta bế lên như công chúa, Lâm Tiêu Du có xấu hổ nhưng mà đỡ hơn là nằm lì tại thang máy, nàng giãy dụa vài cái cho có lệ rồi nằm im, mặt đỏ bừng áp vào ngực Hàn Vân.

" Còn em thì sao? "

Hắn nhìn tới Diệp Tuyết Linh, nàng tuy là vẫn đứng đó nhưng mà cơ thể đang run run, giống như là đứng sắp không vững, liền quay lưng lại.

" Em có thể đi được! "

Miệng nói một đằng hành động một nẻo, từ khi Hàn Vân quay lưng lại, Diệp Tuyết Linh đã rõ ý của hắn, nàng quàng tay qua cổ, lấy hết sức còn lại để nhảy lên lưng hắn.

Trước ngực bế một người, sau lưng cõng một người, Hàn Vân cứ thế mà đi về phòng.

Khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt Hào Thiên đỏ lên, cái này đúng là làm tức chết người ta mà. Diệp Tuyết Linh là vợ của Hàn Vân, cho chồng cõng đã đành, đằng này thư ký Lâm cũng có vẻ ngoan ngoãn để cho hắn bế lên, không lẽ là người này vô liêm sỉ, một chân đạp hai thuyền? Không những thế, Hào Thiên lắc lắc đầu, không những thế mà hai thuyền lại còn đồng ý để cho hắn đạp lên? Ý nghĩ này vừa ra, bản thân Hào Thiên liền khiếp sợ không thôi.



" Bịch " " Bịch "

Để cho hai cơ thể kiều diễm ngã xuống giường, Hàn Vân lưu luyến cảm nhận nốt một chút cảm giác cuối cùng.

" Tránh xa mình ra! "

Thân thể vừa mới chạm xuống nệm êm, Lâm Tiêu Du liền dùng hết tứ chi quấn lấy cơ thể của Diệp Tuyết Linh, làm cô không khỏi xấu hổ thay, con người này đúng thật là quá vô liêm sỉ rồi, chỉ trách bản thân tại sao tới bây giờ mới nhận ra.

" Cậu là của mình, đêm nay mình sẽ ôm cậu ngủ, để cậu cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của mình "

" Không! Mình sẽ ngủ với Hàn Vân "

Lời vừa nói ra, Diệp Tuyêt Linh mới nhận ra là bản thân lỡ miệng, mặt đẹp đỏ lên.

" Cái gì? Cậu không được phóng túng như vậy " - Lâm Tiêu Du giật nảy mình, lời nói lập tức đổi qua nghi ngờ: " Nói đi! Ngươi là ai? Tại sao lại biến thành bộ dáng của Tuyết Linh? "

" Là cái đầu cậu! " - Gõ nhẹ vào đầu Lâm Tiêu Du, Cô nói: " Nếu cậu không buông ra thì đêm nay cả 3 chúng ta sẽ ngủ chung! "

" Không thể nào! Tuyết Linh a, cậu mau tỉnh lại đi, tại sao cậu lại có thể nói ra những lời như thế được chứ? "

Đúng thật là lời nói của Lâm Tiêu Du rất đúng, Hàn Vân quan sát Diệp Tuyết Linh một hồi mới nhận ra, không biết từ bao giờ nhân tính đã chuyển đổi rồi, thảo nào lại trở nên hiền dịu gấp ngàn lần.

Hắn xoay chuyển ý nghĩ, muốn tách Tiểu Tuyết Linh ra khỏi Lâm Tiêu Du càng sớm càng tốt, vì vậy nên giả vờ nhảy lên trên giường.

" Anh muốn làm gì? "

Lâm Tiêu Du lập tức xù lông lên giống như con mèo nhỏ, chưa chờ Hàn Vân dùng hành động gì đã buông bỏ Diệp Tuyết Linh, sau đó nhanh nhẹn lăn vài vòng.

" Bịch "

" Ui Da! "

Tính toán sai khoảng cách, nàng quá đà mà lăn rời khỏi nệm ấm, rơi xuống sàn kêu " bịch " một tiếng.

Cú va chạm với mặt sàn khiến đầu óc đau đớn, Lâm Tiêu Du nước mắt lưng tròng, như là sắp không nhịn được mà rơi xuống đến nơi rồi, Diệp Tuyết Linh ở trên giường thấy hết một cảnh này, vừa buồn cười lại vừa thấy thương, bèn tới ôm lấy đầu của nàng dỗ dành như con nít.

" Không sao không sao! Cậu đừng có khóc "

Lâm Tiêu Du tuy là ở trên đầu vẫn còn rất đau, nhưng vẫn cố dụi dụi đầu vào ngực mỹ nữ, muốn ăn một chút đậu hũ của người ta, giọng còn mang theo vẻ đau đớn:

" U Hu! Cậu phải ngủ với mình cơ "

" Được rồi! Cậu đừng khóc "

" Cậu cũng không được cho hắn ngủ chung "

" Được rồi! Mình sẽ để Hàn Vân ngủ ờ bên kia "

" Hu Hu! Cậu phải cho mình ôm "

" Mình đồng ý mà! Cậu nín đi "

" Mình còn muốn … "

" Được rồi! Mình nghe lời cậu hết … "

Hàn Vân Bất lực nhìn tiểu tam đang lộng hành ở trong vòng tay của vợ.

Diệp Tuyết Linh chiều chuộng tiểu tam Lâm Tiêu Du quá đà, tối đó Hàn Vân bị ném qua bên phải căn phòng, đơn độc một mình tự ngủ trên chiếc giường lớn.

Còn bên kia, Lâm Tiêu Du mặt mày hớn hở vì được mỹ nữ ôm lấy, nằm trong lòng của Diệp Tuyết Linh mà êm ái đi vào trong mộng đẹp, trên khóe miệng hình như là vẫn còn vương vấn nụ cười tươi tắn.

Nhìn một cảnh mỹ nữ ôm ấp nhau tình cảm, dù có là người đã từng sống hơi hơi lâu hơn bình thường một chút, nhưng mà vẫn không thể nhịn được, khóe mắt giật giật, một luồng ý nghĩ chạy qua.

Suy nghĩ gì đó mới ló ra trong đầy làm cho bản thân Hàn Vân phải giật mình, lập tức lắc lắc đầu thổi bay những suy nghĩ lạ thường ấy đi, cho bản thân tỉnh táo lại, thảo nào người ta thường nói:

Phàm là những người sống tại hồng trần, thì càng có tỷ lệ cao bị tâm ma quấy rầy …

Cái điều vừa mới xảy ra có được tính là bước đầu của tâm ma không?