Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 34: Vô Đề!



Đúng như Quốc Hưng nói, Chương Gia Lộc hiện nay gần như là đã mất hết tinh thần, ngồi trước bàn phỏng vấn như người mất hồn vậy, dù có hỏi han ra sao cũng không có ý nghĩa gì nữa.

" Có lẽ hắn không phải hung thủ "

Hàn Vân nói một câu khiến cả đám cảnh sát ngạc nhiên.

" Không phải chứ? Cậu đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa, có rất nhiều tội phạm sau khi vào đây đã từng diễn như vậy rồi " - Một cảnh sát nói.

" Cũng chỉ là có lẽ mà thôi! " - Nói rồi hỏi tới Hứa Lam: " Cô có địa chỉ của Chu Nguyệt Kiều chứ? "

" Tất nhiên! Cậu tính làm gì? " - Hứa Lam tò mò.

" Qua đó hỏi thăm tình hình một lát "

" Được rồi! Nhà cô ấy tại tòa chung cư số 773, đường số 12, cụ thể thì xem tờ giấy này " - Hứa Lam vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ cụ thể cho Hắn.

Hàn Vân rời khỏi đồn cảnh sát, Quốc Hưng nhìn theo bóng lưng hắn rời xa lại lâm vào trầm tư.

- ----- ------- ------

" Tuyết Linh, có người tìm cậu " - Lâm Tiêu Du từ bên ngoài trở về phòng, thông báo cho người đang ngồi ở ghế giám đốc một tin.

" Ai vậy? " - Diệp Tuyết Linh bận bịu, lời nói ra cũng không ngẩng mặt lên.

" Một thanh niên trẻ, tự giới thiệu cái gì mà Diệp Hải, có phải là anh em họ gì đó không? "

Cái tên Diệp Hải nếu Hàn Vân nghe được sẽ biết ngay là ai, Hắn là đệ đệ ruột của Diệp Tuyết Linh, kém cô 3 tuổi, vì là con trai duy nhất của Diệp Lăng nên từ nhỏ đã được nuông chiều nghịch ngợm, chơi bời lêu lổng với các đại thiếu gia trong vùng, lại còn thường bắt nạt ' Hàn Vân ' ở trong quá khứ nữa, Diệp Tuyết Linh vì bênh vực giúp ' Hàn Vân ' cũng có nhiều lần bất hòa với Diệp Hải, khi tới 15 tuổi đã được bố mẹ đặc cách cho qua Nhật Bản du học, tóm lại là Hắn không thân thiết gì với 2 vợ chồng Diệp Tuyết Linh cho lắm.

Cô tới phòng chờ dành cho khách, gặp được 2 người, một nam một nữ, người nam vẻ mặt hơi ngông một chút, trên miệng treo một nụ cười nửa miệng, đúng là đệ đệ Diệp Hải của cô rồi.

" Tỷ tỷ! Lâu rồi không gặp "

Diệp Hải thói quen phóng đãng, không câu nệ lễ tiết, không những không đứng dậy chào Tỷ Tỷ của mình mà dáng ngồi còn nghiêng thêm về sau, giống như sắp nằm xuống ghế salon rồi.

Trong lòng Hắn ngạc nhiên, Từ lúc trước mới đi du học, bộ dáng Diệp Tuyết Linh đã rất xinh đẹp rồi, biết rằng qua nhiều năm thì vẻ đẹp của tỷ tỷ sẽ càng đi lên nhưng không ngờ lại có thể đẹp tới được như vậy, thảo nào đại nhân vật kia say mê nàng như vậy.

" Tiểu Thư! "

Người nữ trẻ tuổi đứng kế bên Diệp Hải lên tiếng. Diệp Tuyết Linh nhẹ nhàng gật đầu, quay sang nói với Diệp Hải với giọng điệu nhàn nhạt:

" Hình như đệ vẫn còn đang học ở Nhật Bản? Tại sao lại bất ngờ về nước? "

" Đệ có chuyện cần phải về nước một thời gian, xong việc liền quay lại Nhật Bản. Tỷ cũng không cần mang bộ dạng khó gần đó với đệ " - Diệp Hải Không vui, ngẫm một lát, lại nói: " Ngày thành hôn của tỷ cùng 'Hàn Vân' đệ không về được là do có kỳ thi đặc biệt, không lẽ tỷ vẫn còn giận đệ sao? " - Từ cách gọi thẳng tên ra cho thấy, Hàn Vân không được hắn coi trọng cho lắm.

Cũng không thể trách Diệp Hải được, ngày hắn đi du học thì Diệp tiểu thư vẫn còn là người mang bộ dáng thơ ngây, đến bây giờ đã gần 5 năm rồi, Tỷ tỷ của hắn sớm đã đổi một bộ dáng khác để thích nghi với cuộc sống, cảm thấy không quen cũng là điều bình thường, tới Hàn Vân thân thiết nhất cũng không quen nổi cơ mà.

" Đã về nhà gặp cha mẹ chưa? " - Diệp Tuyết Linh hỏi.

" Đệ vừa mới xuống sân bay Bắc Kinh liền đến tìm tỷ, làm sao có thể về nhà trước được " - Hắn lắc đầu trả lời.

" Đừng nói là phải bay tới Bắc Kinh mới có thể về, Từ 10 năm trước Nhật Bản đã có thể bay thẳng về Thượng Hải rồi " - Cô lập tức vạch trần Diệp Hải: " Nói đi, tới đây là có chuyện gì? "

Trước ánh mắt sắc bén của Diệp Tuyết Linh, Diệp Hải chỉ có thể cố phân trần trong bất lực, dù cho vị tỷ tỷ này chắc chắn sẽ không tin tưởng.

" Đây … đây là do đệ bỗng dưng cảm thấy nhớ tỷ, thế nên đặt vé máy bay tới Bắc Kinh để … " - Không nghĩ ra lý do nào để thuyết phục, Hắn bỏ qua phân trần, trực tiếp nói vào chuyện chính: " Đệ sẽ tới nhà tỷ ở một thời gian! "

Nói xong quay người bỏ đi, Diệp Tuyết Linh đứng nhìn hắn rời đi, không cản lại, dù sao thì đây cũng là đệ ruột của cô, tới thì đã tới rồi, đành vậy cho hắn ở lại vài hôm đi.

" Chào Tiểu Thư! " - Cô gái trẻ kính cẩn từ biệt một câu rồi chạy theo Diệp Hải đang khuất dần phía xa.

Diệp Tuyết Linh không nói gì, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô gái này lóe lên.

Đây chính là một trong số vài người hầu nhỏ tuổi nhiều năm trước Diệp Gia nhận về từ cô nhi viện, Tên gọi là Lưu Ly, từ ngày mới về Diệp Gia đã thể hiện ra là con người ngoan ngoãn, vì thế Diệp Lương cha cô đã cho Lưu Ly theo hầu Diệp Hải, không ngờ tới giờ hai người lại giống như đã có tình cảm.

Thiếu Gia với Hầu Gái, cậu chuyện tình này có lẽ rất đẹp đẽ khi ở bên nước ngoài, nhưng khi về gia tộc, chắc chắn sẽ không đỡ nổi một kích mà vỡ tan, mẹ của Diệp Hải cũng như Diệp Tuyết Linh tính tình không được tốt, bà sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc tình này, muốn giữ lại Lưu Ly, phải tùy thuộc vào mức độ cứng rắn của Diệp Hải rồi.

- ---- ------ --------

Hàn Vân chạy qua nhà Chu Nguyệt Kiều hỏi han vài câu cho có lệ, mục đích chính của Hắn chủ yếu là lấy lý do đi làm chút chuyện riêng.

Trong một buổi sáng, Hàn Vân bỏ gần hết số tiền lấy được trong hầm trú ẩn của Mãnh Phu, số tiền lên tới 100 vạn nói thì to thật, nhưng khi tiêu pha vào những cửa hàng bán đồ quý thì chỉ gom góp được chút ít nguyên liệu để chế tạo một món đồ nhỏ.

Hắn bắt xe tới một xưởng nhỏ rèn thép thủ công ở ngoại ô, lấy giá 5000 để thuê xưởng nhỏ này một ngày, thêm 4 người thay nhau kéo lửa giữ nhiệt độ, cứ thế 9000 bay đi trong xót xa, nhưng Hàn Vân vẫn bỏ ra không nháy mắt, vào những việc cần thiết thì dù có đắt đỏ hơn nữa cũng vậy thôi.

4 người trai tráng khỏe mạnh phải liên tục kéo lửa tới hai giờ, mệt tới mức mồ hôi khắp thân thể tuôn ra nhễ nhại mới có thể hòa tan hết nguyên liệu được chuẩn bị sẵn trước đó.

Hàn Vân cảm nhận được tới lúc cần xuất thủ, liền ra tay đánh vào hư không liền 9 cái pháp thủ, nguyên liệu ở trong ngọn lửa đỏ bập bùng tan chảy thành dịch bị hắn khống chế bay lên, hợp lại thành một bãi chất lỏng bảy màu, sau đó từ bãi chất lỏng ấy lại tự phân chia ra, một phần đặc biệt lớn và cả ngàn phần nhỏ bằng nhau.

Phần nhỏ thành hình, tạo nên từng mắt xích hình vuông nhỏ xíu, 999 mắt xích ghép lại thành một sợi dây dài chừng 50cm, còn lại phần nguyên liệu lớn nhất theo suy nghĩ của hắn mà biến đổi liên tục, lúc thì hình rồng, phượng, rồi là hoa lá, nhật nguyệt, cuối cùng vì không có thời gian để suy nghĩ nữa, Hàn Vân chọn tạm hình Bông Tuyết rồi để một đầu gắn lên sợi dây nhỏ do 999 mắt xích tạo thành.

Tới đây thì ai cũng có thể nhìn ra thứ mà Hàn Vân muốn tạo chính là một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền đã thành hình, tới đây mới là bước quan trọng nhất, Hắn hít một hơi, hai tay điên cuồng đánh ra bảy bảy bốn mươi chín cái pháp ấn, cùng lúc này, trên sợi dây chuyền có từng đạo phù văn hiện ra, khởi đầu là mặt dây chuyền hình Bông Tuyết 12 cánh, sau đó lan tràn tới cả sợi dây, từng mắt xích đều có dấu vết của bài triện văn này.

Phòng Thủ Trận Pháp Cấp Thấp đã được hình thành, Hắn vung tay ném 6 viên đá hình kim cương đã được mài giũa tỉ mỉ đính vào 6 cạnh chính của bông tuyết, đây là những viên Dưỡng Hồn Ngọc có tác dụng bảo hộ và ôn dưỡng linh hồn, 6 viên ngọc chỉ lớn bằng đầu que tăm này lại có giá tới 50 vạn, số tiền này đối với Hàn Vân thì đúng là ' Lấy ra khi lòng nhỏ máu '.

" Hắc Hồn, Lên! "

Khói đen dày đặc từ sau lưng Hàn Vân hiện ra, bắn ra một tia sáng màu bạc, tia sáng rơi lên mặt dây chuyền tạo thành vô số cổ tự khó hiểu rồi chầm chậm chìm vào bên trong.

" Ngưng! Thành! " - Hắn quát khe khẽ.

Tay cầm sẵn một hộp nhỏ, tạo ra hấp lực kéo sợi dây chuyền đã thành hình vào trong, sau đó đóng nắp hộp lại.

" Xong việc rồi, mọi người dừng tay đi "

Hàn Vân ung dung bước từ phòng nhỏ ra, đây là lý do mà hắn chọn nơi đây để thực hiện việc hồi nãy, bởi vì ở bên trong phòng này cách ngăn rất tốt, dù bên trong có xảy ra chuyện gì thì phía ngoài cũng không biết được.

" Sao rồi? Có ổn không? " - Mấy người đàn ông phụ kéo lửa tuy đã mệt tới mức thở không ra hơi, nhưng vẫn chạy lại hỏi han.

" Này thanh niên trẻ! Cậu làm gì ở trong mà cần nhiệt độ cao tới mức đó? Làm chúng ta ở ngoài này kéo lửa cũng suýt chết vì mệt luôn " - Một người đàn ông vẻ ngoài tầm 40 tuổi không nhịn được tò mò hỏi.

" À! Xin lỗi mọi người trước, cháu chỉ muốn tìm kiếm vài loại hợp kim để phục vụ cho khoa học, làm khổ mọi người rồi! " - Hàn Vân nói dối không chớp mắt.

" Đây là tiền công, phiền chú đếm lại giúp cháu "

Hắn đưa cho người đàn ông trung niên trước mặt một xấp tiền mỏng, lão cũng thức thời nhận lấy, tỉ mỉ đếm từng tờ.

" 58, 59, 60 … Cái này! Anh bạn trẻ! Có phải cậu đưa hơi nhiều rồi không? "

" Không phải hơi nhiều, cháu đưa tròn 6 ngàn, chia đều cho bốn là 1 ngàn 500 " - Hàn Vân lắc đầu: " Vốn mới đầu cháu hơi coi thường loại hợp kim này, không ngờ nó lại chịu được lượng nhiệt cao như vầy, hiện tại thêm mỗi người 500 co như tiền đền bù cho công sức, dù sao thì cháu kiếm tiền dễ hơn so với mọi người "

Nghe lời Hắn nói, mấy người đàn ông thay nhau nói lời cảm ơn, một hai ngàn đối với đại gia ở thành phố thì chỉ được coi là gân gà mà thôi, tiện tay có thể ném xuống lòng đường, có cũng được mà mất cũng chẳng sao, nhưng đối với những người làm thuê mướn tại nông thôn thì đây chính là tiền tiêu của cả nhà trong nửa tháng rồi, ' Hàn Vân ' trong quá khứ đã từng trải qua nên hắn biết rất rõ.