Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 33: Có ma?



Sáng sớm hôm sau, Hàn Vân trùng hợp gặp được Trần Hiểu Mộng khi mới ra khỏi nhà, Cô liền mở cửa xe ngỏ ý muốn cho đi nhờ tới hiện trường, Ừ thì dù sao cùng là đồng nghiệp trong một tổ, vừa tiết kiệm tiền đi xe bus, lại vừa đỡ tốn sức chạy bộ, Hắn liền dứt khoát ngồi lên chiếc mui trần của Trần Hiểu Mộng, trước ánh mắt không vui của Diệp Tuyết Linh, chiếc ô tô màu đen nhám cứ thế khuất xa dần.

Mới tới khu phong tỏa đã nhìn thấy sắc mặt không tốt của Hứa Lam, Trần Hiểu Mộng tới hỏi qua loa mới biết rằng tối qua có biến xảy ra, nghe nói có rất nhiều học sinh trông thấy một cô gái mặc váy trắng đứng trên sân thượng của tòa nhà cao tầng duy nhất trong trường, vài người cảnh sát đang canh đêm cùng mấy bạn học nam liền chạy lên xem là ai giở trò, tới khi lên đến sân thượng thì lại chẳng thấy bóng dáng người nào, lục soát thật kỹ cũng không thấy dấu vết gì là cho thấy có người tới đây cả, giống như cô gái váy trắng kia bốc hơi biến mất vậy, cuối cùng mọi người truyền miệng rằng đó là vong hồn của Vương Huệ vì chết oan mà hiện về tìm hung thủ.

" Vong hồn à? Cũng có thể lắm "

Ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, Hàn Vân lẩm bẩm, sau đó nhìn qua Trần Hiểu Mộng đang đứng im kế bên, bấy giờ mới nhận ra sắc mặt của cô có vẻ không tốt cho lắm.

" Làm sao vậy? " - Hắn hỏi.

" Không Sao! Nhưng mà có chuyện "

" Chuyện gì? "

" Ngày hôm trước tôi cùng Hứa Lam có tới phòng của Vương Huệ tại ký túc xá, hỏi bạn cùng phòng về tình hình gần đây của nạn nhân, anh biết họ nói gì không? Họ nói, trước khi bị sát hại, Vương Huệ tầm 12h đêm có về phòng làm gì đó, sau liền vội vã rời đi "

" Vậy thì sao chứ? " - Hắn nghi hoặc, tất cả đều rất bình thường mà.

" Hứa Lam vừa mới gặp pháp y, ông ta nói, thời gian tử vong của nạn nhân là từ 8 - 10h Tối, Vậy … Cái kia chẳng phải là ma sao? " - Trần Hiểu Mộng run giọng.

Hàn Vân đưa tay sờ mũi, ừ thì … cái này đúng là có hơi không được bình thường cho lắm, Trần Hiểu Mộng không còn bình tĩnh đứng dạo chơi nữa, liền đi trước hắn một bước tới gặp Hứa Lam.

" Đại ca! "

Tạ Thanh Phong từ đằng xa thấy hắn liền chạy lại, đưa tới một chiếc túi vải nhỏ.

" Đây là tất cả số đá em nhặt được hôm trước, không biết tại sao em cứ cảm giác mấy viên đá này không tầm thường "

Nhìn nhìn túi nhỏ tinh xảo được thêu từ lụa thượng hạng, Hàn Vân hiển nhiên hiểu được chữ ' Nhặt ' được phát ra từ miệng hắn tám chín phần mười là ' nhặt ' được ở trong két sắt nhà người ta.

Mở miệng túi thử nhìn những viên đá ' hay ho ', bên trong toàn những mảnh đá vụn màu lam, thì ra hầu hết đều là mảnh vụn Linh Thạch chỉ có một hai viên là trọn vẹn, miễn cưỡng được tính là Linh Thạch hạ phẩm, mỗi mảnh nhỏ lại phát ra số lượng linh khí khác nhau, thảo nào Tạ Thanh Phong nói là không bình thường.

" Cái này là Linh Thạch vụn vỡ " - Hàn vân mở miệng giải thích cho hắn.

" A! Vậy chúng ta có thể dùng để hấp thụ linh khí bên trong nó đúng không đại ca? " - Tạ Thanh Phong ' A' lên tỏ vẻ đã rõ.

" Đúng vậy! " - Hàn Vân xác nhận.

" Nhưng em không biết hấp thu ra làm sao? Bằng cách nào mà có thể rút ra được năng lượng bên trong đó chứ? Chẳng lẽ dùng miệng cắn nuốt? "

" Là mũi, không phải miệng "

" Mũi? Anh thử nói xem dùng mũi làm sao để hấp thu a? "

" Cái này! Đầu tiên hãy lấy một viên ra nghiền thành bột, sau đó hít "

" … "

Tạ Thanh Phong trợn mắt, miệng há lớn ra, cái này chẳng lẽ người tu tiên trong truyền thuyết là tổ sư của ngành chơi đồ hay sao?

Tên ôn con này ngạc nhiên hồi lâu mới tỉnh lại, Hàn Vân không đùa cợt nữa, cầm một mảnh vụn linh thạch ra hướng dẫn.

" Xem này! "

Trước mắt Tạ Thanh Phong, một luồng linh lực của Hàn Vân kéo lấy năng lượng màu lam trú ngự bên trong linh thạch ra ngoài hòa nhập làm một, tia linh lực kia bất ngờ mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, ngón trỏ dựng lên, Luồng linh khí co rút lại thành một sợi chỉ màu lam, bay quanh ngón tay giống như sủng vật vậy.

" Há miệng "

Hắn nghe theo lời mở miệng ra, Tia linh khí đậm đặc lập tức theo ý niệm của Hàn Vân bay vào họng.

" Vận hành công pháp dẫn Linh Khí vào chu thiên, sau nó đưa tới đan điền "

" Chỉ vậy thôi? " - Hắn hỏi xác nhận lại, đề phòng bị hố thêm một lần nữa.

" Chứ muốn thế nào? " - Hàn Vân liếc cho cái ánh mắt khinh bỉ rồi tiện tay ném trả hắn túi linh thạch.

" Anh không dùng hả? "

Nghe câu hỏi này của Tạ Thanh Phong, trong đầu suy nghĩ một lát liền lấy từ trong túi ra một viên linh thạch hoàn chỉnh.

" Cầm tạm một viên đề phòng vậy, đi mau đi, đừng để bạn chờ lâu "

Tạ Thanh Phong bấy giờ mới để ý, tại chân cầu thang bộ có một cô gái vẫn chờ hắn từ nãy, mới nói chuyện một lát cùng Hàn Vân mà lại quên béng mất.

" Sao anh biết cô ấy chờ em? " - Hắn hỏi.

" Lúc nãy là cô ấy đi cùng ngươi, vả lại, khi chờ đợi ánh mắt luôn hướng về phía này, nếu không chờ đợi ngươi thì chẳng lẽ là ta? "

Điều này làm hắn xấu hổ không thôi, đành cáo từ vị đại ca rồi kéo cô gái kia đi mất.

Không phải là Hàn Vân không muốn lấy về dùng, mà là linh khí chút mảnh vụn vặt ấy đối với bản thân là không đủ dùng, có thể miễn cưỡng lấy về khôi phục linh lực trong cơ thể chứ với số ít như vậy thì không thể nào mà dùng vào tu luyện được, chi bằng để cho Tạ Thanh Phong có lẽ còn tăng được một tiểu cảnh giới.

Còn đang suy nghĩ, 4 người Hứa Lam, Quốc Hưng, Khương Phương cùng Trần Hiểu Mộng đi qua người hắn, Trần Hiểu Mộng gọi tới:

" Hàn Vân, anh có đi không? "

" Đi đâu? "

" Đồn cảnh sát, tới đó tra khảo nghi phạm xem sao? "

Cô chạy tới kéo hắn đi cùng luôn, không cần biết là người kia có từ chối hay không, vừa đi vừa thì thầm:

" Pháp Y xét nghiệm số máu dính trên con dao cạo của Chương Gia Lộc chính xác là máu của nạn nhân Vương Huệ, Nhưng ngày hôm qua lại có người giở trò dọa ma, chúng tôi suy đoán, có lẽ hung thủ còn có tòng phạm giúp đỡ "

Hắn không khỏi nhìn lại Trần Hiểu Mộng thêm vài lần, mới nửa tiếng trước nghe thấy có ma còn tái mét hết cả mặt mũi, hiện tại còn vỗ ngực như muốn hô to ' ta không sợ ', cũng thật là thay đổi quá nhanh đi.

Cả đội trọng án 5 người tới đồn cảnh sát, nơi đây thế mà lại đang loạn thành một đoàn, có vài người đang kêu oan ngay trước đồn cảnh sát, một thanh niên trẻ đeo kính cận còn kêu lớn:

" Gia Lộc bị oan! "

" Có Chuyện gì? " - Quốc Hưng cau mày lại, hỏi một người cảnh sát đang ngăn đám người kêu oan.

" Anh là cảnh sát trưởng đúng không? " - Người cảnh sát kia còn chưa kịp trả lời Quốc Hưng, thanh niên trẻ kêu oan đã cướp lời hỏi tới.

" Tôi là cảnh sát trưởng tại đây! " - Quốc Hưng xác nhận.

" Tôi là bạn chung phòng với bạn học Chương Gia Lộc, mong anh điều tra lại, cậu ấy bình thường đều rất tốt bụng, chắc chắn không phải tên sát nhân, anh đừng cho người phán tội sớm như vậy "

" Đúng vậy cảnh sát trưởng, con chúng tôi xưa nay đều hiền lành, cả khu chung cư đều biết, mong các anh tái điều tra " - Một cặp nam nữ trung niên nói theo lời thanh niên trẻ, có vẻ đây chính là cha mẹ của nghi phạm Chương Gia Lộc.

" Mọi người bình tĩnh nghe này! " - Quốc Hưng lên giọng, chờ mọi người yên lặng rồi nói tiếp: " Hiện tại chúng tôi xác định được hung khí giết chết nạn nhân chính là cây dao cạo tóc của Chương Gia Lộc, tại đó còn dính máu, sau khi xét nghiệm ADN đã chắc tới 100% là máu của nạn nhân, còn rất nhiều người trong trường sẵn sàng đứng ra làm chứng vụ việc hồi còn sống, nạn nhân hay bị Chương Gia Lộc tới tìm gây chuyện, nhân chứng vật chứng đầy đủ, vậy còn kêu oan cái gì? "

Khi nghe xong câu nói này, vài người nhà nghi can giống như chưa từng được giải thích, lại tiếp tục làm náo loạn bên ngoài đồn công an. Quốc Hưng giống như đã biết trước, sau khi nói đã sớm một bước, chạy liền vào bên trong, để cho đám cảnh sát giữ lại đám người kia bên ngoài.

" Thanh niên này cũng thật khí phách, dám tới đồn công an để kêu oan cho bạn thân a "

Trần Hiểu Mộng cảm thán, Hàn Vân cũng nhìn tới thanh niên đeo kính cận này, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.

Ngược lại với người thân làm ồn ở bên ngoài, Chương Gia Lộc đang bị thẩm vấn thì rất yên ắng, chỉ luôn miệng thì thào " Tôi bị oan ", bộ dáng giống như người mất hồn.

" Hắn ta đã như thế từ hôm qua rồi, chưa khai ra gì cả, nếu cứ vậy thì có lẽ phải dùng loại ' Thẩm Vấn ' khác " - Quốc Hưng nói.

' Thẩm Vấn Khác ' nói trắng ra là muốn ngửa bài luôn, nếu thẩm vấn bình thường là tra hỏi, đe dọa chờ tội phạm khai ra, thì Thẩm Vấn Khác chính là trực tiếp dùng vũ lực đánh cho tới khi tội phạm nhận hết tội lỗi, cái này không được Hàn Vân đánh giá cao cho lắm, tất cả cảnh sát đều biết loại này sẽ có 2 mặt, mặt tốt là hung thủ sau khi bị đánh sẽ nhận lỗi lầm bản thân từng làm, còn mặt xấu thì là đối với một số người tuy là không có tội, nhưng sức chịu đựng kém, sau khi bị đánh liền tự nhận lỗi lầm về bản thân, điều này là thứ chẳng ai muốn thấy nhất, cũng từng có một vụ ông chú nào đó 37 tuổi, sau khi bị thẩm vấn liền tự nhận tội trạng, rồi tòa án xét xử cho ông chú này 40 năm tù giam, tới 35 năm sau, cũng tức là ông đã hơn 70 tuổi rồi mới được người nhà minh oan cho, vụ việc này đã nổi lên khá mạnh mẽ trong cộng đồng mạnh năm ấy.