Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 27: Không đề!



Nhận nhiệm vụ xong cũng không cần ở lại tổ chức làm gì, Hàn Vân cùng Trần Hiểu Mộng ra xe của cô, hắn cũng không có đi xe tới, mà nói thẳng ra là chẳng có xe, nên tiện đường đi cùng cô về. Vừa đi vừa trò chuyện một chút về tổ chức có vẻ làm ăn quá hời hợt này, được Trần Hiểu Mộng giải thích cặn kẽ từng điểm một, làm cho nhà nước chỉ là nói cho sang miệng, thực chất của Ám Thiên chẳng khác gì lính đánh thuê cả, ít nhất là từ những đội cấp B đổ xuống đều phải bắt buộc mà nhận lệnh, từ cấp A đổ lên thì tiện hơn, được tự chọn nhiệm vụ, hoặc có ai muốn đi riêng thì cũng có thể nhận nhiệm vụ đơn lẻ, phần thưởng chỉ dành cho một người, không phải chia sẻ với ai.

Ánh mắt nhìn đội số 17 ra khỏi căn cứ, Hạ Đông có chút ý tứ, lão nghe Hứa Lam nói về trận chiến với Hắc Ảnh vài lần rồi nhưng chưa chính mắt được nhìn thấy Hàn Vân xuất thủ, trong thâm tâm vẫn còn có chút nghi ngờ, vốn muốn Quốc Hưng xác thực lại, nhưng cậu lại nói không biết, bởi vì lúc bị chém trúng đầu óc bỗng dưng choáng váng, có lẽ là bị âm khí xâm nhập thân thể, tới lúc người kia dừng tay thì đã bất tỉnh từ lâu rồi, lần ra quân sớm này mục đích chính là để lão xem thực lực của Hàn Vân này có như lời Hứa Lam kể.

" Nhưng dù sao thì cũng phải đạt cấp B+ đổ lên, với thực lực như vậy thì bẫy rập của Mãnh Phu chỉ là trò cười " - Hạ Đông thì thầm một mình.



" Đây là số di động của tôi, có việc gì anh hãy gọi tới, chạy thẳng qua nhà tôi cũng được, dù sao thì phần đa thời gian tôi đều ở nhà "

" Được rồi, chào cô " - Hàn Vân đưa tay nhận lấy tờ giấy nhỏ.

" Hoặc là không nhất thiết phải có việc, nếu rảnh thì … "

Chưa nói hết câu, Trần Hiểu Mộng lông tóc dựng đứng, một ánh mắt từ nhà đối diện nhìn qua làm cô cảm thấy giống như đang trong hầm băng vậy, dù bây giờ đang là giữa trời nắng mùa hạ, đành luống cuống nói ' tạm biệt ' rồi chạy xe vào nhà.

Diệp Tuyết Linh khép hờ mắt, hóa ra Hàn Vân lại có quen người hàng xóm này, nhìn hai người nói chuyện có vẻ không giống như là lần đầu, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn qua làm hắn cũng hơi run, mở miệng giải thích:

" Cô ấy tên Trần Hiểu Mộng, là hàng xóm mới tới vài tuần trước, ngày cô ấy chuyển đến có gặp anh chào hỏi vài câu "

Diệp Tuyết Linh giống như có lời muốn nói, môi xinh mấp máy gì đó nhưng không ra lời, biểu hiện trong ánh mắt lại có chút không vui, Hàn Vân nhăn mặt cười khó khăn, lại có gì đó phật ý đại tiểu thư nhà mình rồi, may mắn Lâm Hoa một bên giải vây.

" Tiểu Vân a, con cũng mệt rồi, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn trưa "

" Vâng "

Hắn nhanh tay tóm lấy cọng cỏ này của Lâm Hoa, biến mất trước ánh mắt của Diệp Tuyết Linh, nhưng dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng là cô lo lắng cho hắn, mới sáng đi nhận việc mà trưa đã về nhà rồi, không bị người ta từ chối thì cũng là công việc chẳng ra gì, chẳng lẽ hắn đi làm lao công sao? Nhíu nhíu mày suy đoán, nếu để Hàn Vân đoán được hắn sẽ vỗ đùi một cái rồi nói ' làm lao công cũng được, miễn là không đi ăn trộm ăn cướp ', và chắc chắn hành động cùng lời nói này không thể biểu hiện ra trước mắt Diệp tiểu thư rồi.

Cả buổi chiều không ra khỏi phòng một bước, phần đa thời gian là dọn dẹp căn phòng, ngó qua tệp hồ sơ Mãnh Phu một lát rồi lại bỏ xuống, cái hắn cần duy nhất là vị trí của người này thôi, không cần thuê người nào ra tay cả, trực tiếp bản thân xuất kích, tiện tay lấy chút tiền tiêu xài … Cầm viên đá màu trắng bạc trong góc phòng ra phủi bụi, Niệm Thạch này là một loại chất liệu quan trọng để dung nhập vào linh bảo, trước khi có Thần Niệm mà muốn điều khiển bảo vật cấp thấp thì chủ yếu là thứ này trợ giúp, giờ cần thêm vật liệu tạo vũ khí nữa là ổn, đừng ai hỏi hắn tại sao không lấy viên đá này dùng tạm thời thay cho linh bảo nhé, dùng không phải là không được, mà là không đáng, có ai lại đi dùng linh lực điều khiển hòn đá tấn công người khác không? Như vậy chi bằng hắn nhặt gạch ở ven đường mà ném còn hơn, vừa không tốn linh khí vừa nhanh gọn, sát thương lại cao …



Đêm tới cũng thật nhanh, người đàn ông được gọi là Mãnh Phu đang trong một căn tròng kín, hắn ngồi tựa lưng thong thả trên ghế, tay cầm ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lắc, ở trước mặt Mãnh Phu là vô số màn hình đang chiếu lại cảnh xung quanh từ camera đặt sẵn, nửa tháng trước có người báo tin khẩn cấp cho hắn trốn đi, ít nhất phải sống được trong vòng 2 tuần, bởi vì nhiều việc ác bị phát hiện, một số quan chức cảnh sát trực tiếp đưa ra chỉ thị lấy đầu hắn, tính ra thì cũng sắp hết thời gian rồi, phòng kín này ở sâu bên trong một đường hầm trước đây làm phi vụ bạch phiến tạo nên, tất cả cạm bẫy và thông đạo đều chính tay hắn tự bố trí hết, đối với Mãnh Phu thì việc sống sót quá là đơn giản, nốt 1 2 hôm nữa là chỉ thị hết hạn, lúc đó co như là đã thành công thoát khỏi tội trạng, tuy truy nã vẫn còn nhưng hắn lại sống ở một thân phận mới rồi, sau này không phải là trời cao mặc chim tung cánh, hắn muốn làm gì thì làm hay sao? Nghĩ tới đây khóe miệng bất giác nhếch lên cười phát ra âm thanh ' Hắc Hắc ' tà mị trong đêm tối.

" Ầmm "

Một rung động lớn làm cho Mãnh Phu tỉnh lại từ trong vui sướng, hốt hoảng giữ lại vài đồ đạc máy móc sắp đổ.

" Động đất sao? "

Hắn mở miệng thì thào, tuy vài năm gần đây Trung Hoa có bị động đất vài lần, nhưng thủy chung chỉ là động đất cỡ nhỏ, độ rung nhiều khi không cảm nhận được, sao hôm nay lại có động đất lớn thế này chứ. Vài ánh trăng le lói sáng chiếu rọi vào Mãnh Phu, giống như cảm nhận được, hắn mở mắt ra. " Không thể nào ", đây là một căn hầm bí mật ở dưới lòng đất, sao ánh trăng có thể chiếu vào tới đây được chứ, ngạc nhiên quay mặt nhìn về phía trăng sáng, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng có chết cũng không thể quên.

Cảm nhận linh lực trong thân thể cạn tới đáy, khóe miệng Hàn Vân co quắp lại, không biết vị trí của mục tiêu, hắn trực tiếp bốc cả quả đồi nhỏ lên để tìm cho đỡ tốn thời gian, dù sao thì chỗ này cũng khá xa nơi dân cư, chẳng phải cố kỵ gì quá nhiều.

" Ầmm " một tiếng, sau khi cách không bóp chết Mãnh Phu, Hắn thả quả đồi xuống, xung quanh đất đá bắn lên, nếu hôm sau có người xuất hiện thì cũng sẽ nghĩ đây chỉ là một vụ sạt lở bình thường mà thôi.

" Bịch Bịch "

3 đồ vật rơi xuống trước mặt Hàn Vân, hai cái rương đen cùng một cái xác, ở trong căn phòng tối hắn thấy chỉ có 2 cái rương này, được Mãnh Phu mang theo có lẽ không phải đồ vật tầm thường.

Mở nắp rương ra, một cái chất đầy tiền mặt, con số phải lên tới 100 vạn, cái thứ hai bên trong toàn là đá quý cùng các loại hợp kim hiếm thấy, hắn quan sát thấy có vài loại dùng được. Tới lượt xác của Mãnh Phu, hắn đánh ra một cái phong nhận cắt lấy đầu bỏ vào chiếc túi đen rồi tiện tay ném một cái hỏa cầu đốt thân thể tên này thành tro bụi.

Nhìn qua lại xác nhận không có ai, vác 2 cái rương lên vai, vừa động thân, hình ảnh hắn lập tức biến mất trong màn đêm, lúc tới nơi đây mất gần 1h ngồi tàu điện ngầm, nhưng về thì lại phải đi bộ, bởi vì hiện tại đã qua giờ của chuyến tàu chạy qua đây, xe khách cũng sớm nghỉ rồi, muốn về thì chỉ còn một cách là chạy bộ thôi, dưới chân được phù phong linh thuật, tốc độ chạy bộ của Hàn Vân ngang ngửa với tốc độ một chiếc xe đang gầm rú chạy trên cao tốc, có vài người trùng hợp nhìn thấy bóng ảnh lướt qua, người thì lau mắt mấy lần rồi tự nhủ rằng mình hoa mắt, người khác lại vào nhà niệm kinh, trong đầu nghĩ bản thân vừa mới thấy vài thứ không tốt lành.