Hai Chiều Gió

Chương 6



. Trong lúc ăn cơm, Vân để ý rất kĩ từng người, tất cả đều chẳng có gì là bất thường, là kì lạ. Duy chỉ có việc Quyên ngồi từ đầu đến cuối bữa chẳng ai gắp cho miếng nào, còn Vân thì hết người này đến người khác gắp cho đầu bát. Chắc Quyên tủi thân lắm, bị phân biệt như thế nếu là vân cô cũng buồn chết mất.

Vân nhoài người,gắp cho Quyên một cái cánh gà,tươi cười nói với cô ấy:

- Chị Quyên ngồi xa thế gắp thế nào được, chị ăn đi, tí hai chị em mình rửa bát cho vui.

Quyên cố gượng cười nhìn Vân,phía xa kia, mẹ Hải đang khó chịu ra mặt nhưng không nói gì. Quyên nhẹ nhàng, gắp miếng gà Vân cho để vào đĩa cũ:

- Cảm ơn em! Tí chị phải có việc đi bây giờ, để hôm nào,chị em mình có dịp chị sẽ ngồi tâm sự với em.

Thấy Quyên nói vậy, Vân không dám nói gì thêm. Đúng lúc, Minh là anh trai Hải từ Nhật gọi điện thoại về. Hải quay hết cả nhà cho Minh xem, ông bà ngồi đấy nghẹn ngào nhìn thấy con trai qua màn ảnh bé tí:

- Con ơi! Khi nào con mới về với thầy với bu?cái Quyên nó cũng sang chơi đây này, con bé bảo nó nhớ con lắm. Thằng Hải hôm nay cũng đưa bạn gái về ra mắt đây này...Nhanh nhanh về con nhớ, mẹ làm đám cưới cho anh em con.

Trong khi cả gia đình nhìn nhau qua màn hình nhỏ xíu mừng tủi,xúc động. Thì Vân chợt thấy Quyên khẽ ngẩng lên lườm bà ấy mộy cái,hếch mép cười đểu rồi nhanh chónh ủ rũ như lúc ban đầu. Càng ngày,Vân càng thấy chị ta khó hiểu, mẹ hải còn thấy xuề xòa hơn chị ta nhiều.

Minh bên kia giọng cũng run như sắp khóc nhìn cả nhà,anh gằn giọng kìm cho nước mắt không chảy:

- Vâng,con biết rồi. Đợi vài tháng nữa con hết hợp đồng rồi con về. Mẹ bảo Quyên ở nhà ăn uống điều độ hộ con, chứ hôm trước,con thấy cô ấy gầy lắm.

- Cái Quyênn mà nó gầy gì?nó sắp sửa lăn rồi thì có. Đứa con gái nào chụp trên mạng chả sửa méo cả mồm ra. Con lo cho cái bản thân con đi, chứ lo cho người thiên hạ....

Nói xong, bà liếc sang Quyên một cái, chị Quyên ngồi dửng dưng như không. Vân chợt có một giả thiết là bà không thích chị Quyên này vì lí do nào đấy, nhưng anh minh này nhất quyết yêu chị này. Vì thế cho nên mới có cảnh ghét nhau ra mặt như thế.

Khác máu tanh lòng âu cũng là lẽ thường, có lẽ Quyên có nhiều điểm không ưng ý ông bà ấy nên khó chịu. Qua cuộc trò chuyện chóng vánh như vậy,nhưng Vân đoán anh trai của Hải là một người rất hiền lành. Nghe cái cách anh quan tâm chị Quyên mới hiểu anh thương chị ấy biết bao, đến Vân còn thấy ghen tị nữa là.

Sau khi ăn xong, Quyên cũng về thẳng, vừa bước chân ra khỏi nhà ông bà đã không ưng ý. Vân cũng chẳng hiểu chị Quyên ấy nghĩ thế nào,nhưng cứ đến bữa thì ăn mà ăn xong thì đi cũng khó được các ông bà già chấp nhận thật.

Vân đành mang bát ra rửa một mì h, trời mùa đông mà không có bao tay nữa thì cảm giác nó thốn đến mức nào. Hải đứng bên tráng bát hộ nên cũng nhanh. Vừa rửa Vân vừa trách:

- sao anh không bảo bố mẹ là em đến nhà trước, để cho mẹ đánh em tơi tả....

- Vẫn giận cơ à? Anh định không bảo cho bố mẹ bất ngờ, nhưng biết đâu em lại vào xem bói. Này nhớ! Mẹ phán gì thì đừng có tin, chính anh còn không tin đây này.

Rửa xong, Vân lau tay vào đít quần, thấy Hải nói thế liền thắc mắc:

- Anh cũng không tin ư? Thế là mẹ không biết xem phải không? Sao anh không ngăn mẹ lại, bà mà buôn thần bán thánh như thế có ngày mang họa chứ chẳng chơi.

Hải thở dài, bảo Vân:

- Anh cũng không xem bao giờ. Nhưng người ta nói mẹ xem rất đúng, có nhà kia đợt xem xong mẹ bảo về quay hướng bát ngang, xoay cổng nọ kia họ làm ăn phất lắm. Anh nghhe mẹ bảo từ hồi mẹ đi làm cho người ta trên Lạng Sơn có xin được cuốn sáng gì của người Cổ ấy, Nên từ đấy xem được. Vẫn biết là không nên mê tín, nhưng mẹ không làm nghề này, thì sẽ chẳng biết làm gì ra tiền. Sau này anh có thật nhiều tiền anh sẽ bảo mẹ thôi không xem nữa.

Nghe Hải nói Vân biết anh khó xử lắm nên không nói gì thêm. Một lúc sau, một đứa con gái ngoài hai mươi chạy tồng tộc về hớt ha hớt hải gọi to:

- Mẹ!mẹ dọn cơm cho con ăn đi, con đói quá rồi.

Bà Hoan(Tức mẹ Hải) vừa mới thắp nhang trên nhà xuống thấy con liền làu bàu:

- Tao tưởng mày đi mất xác rồi chứ? Có tay có chân thì tự đi lấy mà ăn, còn để tao hầu nữa hay sao.

Con bé phụng phịu ngồi ệch ra đấy. Nó bảo:

- Mẹ có muốn nghe chuyện không để con kể. Nghe xong mẹ nhất định sẽ sốc.

Vân từ dưới nhà lên nghe tiếng léo nhéo. Cô ra ngồi ở ghế thấy con bé từ gật đầu cười xã giao nhưng nó không thèm nhìn làm Vân cũng hụt hẫng. Đây chắc là con em út của Hải, Anh minh là anh cả, Hải là thứ hai, còn con bé đây là em gái út.

- Ai đây?

Con bé hất hàm lên hỏi Vân, Hải chau mày:

- Chị dâu mày chứ ai?hỏi vớ vẩn. Đói thì xuống bếp mà ăn.

Vân thấy nó lười, cô nhanh nhảu:

- thôi,để em xuống lấy cho em nó ăn cũng được.

Con bé được đà, vênh lên với anh nó. Như nghĩ ra chuyện gì, nó bảo:

- Bố mẹ này, sẵn anh Hải cũng về đây, con mà không báo thì sợ không kịp, anh Hải mà cưới trước con thì lại chết dở. Nhưng con nói ra, bố mẹ không được chửi con đâu đấy nhé.

Vân dưới bếp lắng tai nghe một lúc, cô sợ chuyện riêng nhà người ta mà thò mặt lên con bé sẽ không dám kể. Bà Hoan giục nó:

- mày cứ nói ra xem nào. Thậm thụt thế tao biết được à?

Con bé gãi đầu rồi thở phù một cái, chốt hạ:

- Con... con có thai rồi. Bố mẹ xem thế nào cho con cưới..

Nghe xong, Vân dưới này cũng hơi giật mình, tết nhất đến nơi mà nó báo tin này quả thực là hết tết. Bà Hoan gào ầm lên ấn đầu nó:

- ôi giờ đất con điên này! Tao bảo mày thế nào?Tao dặn mày thế nào? Bây giờ tao biết thế nào kia chứ?

Hải cũng chạy lại vả nó một cái,anh quát:

- Sao mày lại làm thế hở? Mới nứt mắt ra đã chửa, mà chửa với thằng nào?hay mày lại không biết.

Con bé được hỏi đến đây thì mắt nó sáng rực lên cãi:

- Có chửa với ai sao em lại không biết. Với anh Vỹ con ông Bần làng bên ấy. Anh ấy cũng nhận trách nhiệm rồi, bây giờ chỉ lo cưới xin thôi. Dăm vài tháng nữa mà không cưới, bụng nó lùm lùm lên thì cưới vào mắt.