Hai Chiều Gió

Chương 41



....Uống một hơi nước Chanh, Vân lại nhanh miệng kể tiếp vì thời gian không còn nhiều:

- Bà Hoan nuôi cả Kuman Thông chị ạ, em mới biết đây thôi. Lúc đầu em cứ ngỡ là trẻ con thật nhưng hóa ra không phải.

Vân kể xong nhưng nét mặt Quyên cũng không có gì ngạc nhiên. Chị bảo:

- Ôi dào!Cái đấy là bình thường ấy chứ. Em nghĩ mà xem, đến xác thai nhi bà ta còn chẳnh sợ mà thu thập cả bao tải, thì một cái xác trẻ con làm kuman thông có gì đâu mà lạ. Chị nói rồi, em không cần phải điều tra quá nguy hiểm làm gì, chỉ cần quan sát xong báo chị là được. Em cứ tiếp cận cái Thơ ấy, mà cũng chẳnh phải là tiếp cận, cứ quan tâm nó hình thường, xong lâu lâu chêm vào câu hỏi đến mụ Hoan xem nó có sơ hở gì không rồi báo chị. Mụ Hoan khô ng phải loại dễ dành đối phó, cho nên em cứ đề phòng,nâng cao cảnh giác thì càng tốt. Chị biết bây giờ mụ chưa nhắm vào em đâu, nhưng sau này rất có thể em sẽ là con mồi tiếp theo mà mụ nhắm đến

Quyên công nhận có nhiều kinh nghiệm mà thông minh quá ấy chứ. Vân thấy nhiều người mang lòng hận thù thì không sáng suốt, và chỉ tìm mọi cách để trả thù hòng hả lòng hả dạ, chứ không tính toán kỹ lưỡng được như Quyên.

Nghe chị ấy nói Vân cũng lo, thật sự cô cũng biết bà Hoan đang âm mưu hại mình đấy, nhưng không biết là khi nào thì bà sờ gáy. Chứ ngửi mùi cho cô bùa thế mạng là biết bà ấy tốt thế nào với con dâu rồi.

Anh Hoàng công an ấy hầu như chỉ ngồi lắng nghe hai chị em Vân nói chuyện chứ không hay nói gì. Trời ơi! Người gì đâu mà đẹp trai dữ thần, lâu lâu cứ nhìn chăm chú Quyên, thấy chị nhìn lại thì quay đi chỗ khác làm lơ. Anh này chắc chắn có ẩn tình gì với chị Quyên chắc luôn.

Một lúc sau, Hoàng có việc phải đi, chỉ còn Vân và Quyên. Quả thực, cha mẹ nào mà lỡ bỏ rơi một đứa con đẹp đẽ, giỏi giang như anh Hoàng ấy nhỉ. Nếu giờ nhìn thấy anh Hoàng đẹp trai, thành đạt thế này, chắc họ thấy có lỗi lắm.

Lúc anh ta đi, Vân cười phớ lớ nói:.

- Anh Hoàng này nhìn có vẻ thích chị lắm, chứ nhìn chăm chăm chị suốt thôi.

- Đâu có! Anh Hoàng với chị ở chung trại từ nhỏ, anh ấy tốt lắm, hiền khô à. Với lại.... Chị có anh Minh rồi.

Nhắc đến Minh anh trai của Hải, mắt Quyên sáng rực lên. Phải rồi, Quyên còn có minh nữa kia mà.không biết sau chuyện này, Minh có còn thích quyên khô ng mới là quan trọng.

Quyên nhìn Vân, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, chị báo luôn:

- À!báo cho em một tin giật gân, theo như chị tìm tài liệu của ông để lại, thì mấy cái đứa trẻ chết oan ấy có liên quan đến cây sâm. Vì thế, từ giờ cho đến khi chị điều tra ra chân tướng, em tuyệt đối không được động đến cây sâm kẻo rút dây động rừng.

Trời ơi!lại chuyện gì nữa đây, tim Vân lại đánh trống liên hồi rồi đây này. Chân tay Vân lại lập bập run rẩy. Sao mà lại có nhiều bí mật uẩn khúc thế kia chứ. Vân lắp bắp nghi ngờ:

- phải chăng...Lúc Em nghe thấy tiếng trẻ con.... chúng nó là... những đứa trẻ đã chết....

- Có khả năng đấy. Mà em đừng sợ gì cả, cứ bình tĩnh, chuyện không liên quan gì đến em. Nên em đừng có sợ.

Quyên nghĩ sao mà Vân không sợ cho được, bây giờ ở nhà ấy thì biết đâu được. Nhỡ đâu bọn trẻ con ấy nghĩ cô là đồng lõa với mụ Hoan thì thôi coi như đứt.

Quyên nhìn Vân dò xét một hồi, khuôn mặt Vân khá căng thẳng nhưng Quyên vẫn phải nói thực. Dù gì, Vân cũng đã theo phe Quyên, tốt nhất chị thành thật chia sẻ một chút về dự kiến thì sẽ hay hơn:

- Vân này! Chị có một thỉnh cầu. Chị biết là rất khó nói, nhưng chị nghĩ chỉ duy nhất có em là giúp được chị.

- Chị cứ nói đi, giúp được em sẽ giúp.

Quyên hít vào một hơi thật sâu. Chị nhìn Vân kể từ từ:

- Chị đang nghiên cứu về một loại bùa khác, nói thực là chị cũng không dám chắc là nó sẽ thành công vì tài liệu của ông chị bị rách mấy trang nên sẽ rất khó khăn trong việc nghiên cứu. Nhưng nếu mà thành công, thì sẽ ra đời một loại bùa, nó dạng kiểu như kết nối được giữa người âm và người dương thông qua giấc mơ....

Vân ngơ ngác không hiểu, trên đời lại có loại bùa thần kì như thế ư? Thế thì tốt quá, cô cũng đang muốn gặp lại mẹ. Nhưng Vân chưa hiểu rõ lắm, cô liền hỏi lại:

- Bùa đó như thế nào hả chị, em vẫn không hiểu lắm. Có nghĩa là nó giúp e gặp người âm phải không chị. Nếu thế em cũng muốn gặp lại mẹ em. Mẹ em mất lâu lắm rồi, chị giúp em gặp mẹ nhé. Có rất nhiều điều em muốn nói với bà. Nhân tiện em hỏi xem mẹ có thiếu thốn gì khô ng để e còn đốt gửi cho mẹ.

Quyên nhìn Vân ái ngại, chị ngập ngừng giải thích:

- Cái bùa này không phải người âm nào em cũng gặp được Vân ạ. Bùa còn phải tùy thuộc em có cơ may gặp được không, với lại quan trọng là người âm ấy có hợp với em không. Theo như em kể thì bọn trẻ có vẻ hợp với em đấy. Nếu được... em với chúng nó có thể gặp nhau, thông qua giấc mơ mà người ta hay gọi là báo mộng ấy.

Vân chần chừ một lúc, cô không ngờ cái nghiên cứu bùa ngải của ông Quyên nó còn rộng lớn như đề tài nghiên cứu khoa học nữa.

. Suy nghĩ một hồi, Vân thẳng thắn:

- Được, em sẽ giúp chị.

- Nhưng còn một điều nữa....

Quyên lại ngập ngừng, bà này có gì khó nói mà giật cục thế?mọi khi thẳng thừ g lắm kia mà. Vân giương đôi mắt lên nhìn Quyên ý dò xét. Chị bảo:

- Cái này nó cũng có rủi ro cao. Lúc em ngủ,có nghĩa là hồn em sẽ lìa khỏi xác để gặp được lũ trẻ. Nếu chả may mà hồn không về được xác thì.... thì....

Quyên không dám nói hết câu, Vân bần thần nhìn chị. Trời đất!Cái này người ta gọi là trò chơi sinh tử chứ gì nữa. Lỡ mà ngủ luôn không dậy được có nghĩa là chết chứ sống sao nổi. Vân thở dài, cái gì cô còn có thể giúp, chứ như cái này đánh đổi cả mạng sống, xem chừng hơi khó.