Gục Trước Dịu Dàng

Chương 9



“Cốc cốc——”

Hạ Diên Tiêu bưng ly sữa bò đứng ở ngoài cửa phòng ngủ của Tư Họa, chỉ một lát sau, cửa đã được mở ra từ bên trong.

Tư Họa nắm chặt khăn mặt trắng, bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc dài ẩm ướt thả ở sau lưng, tựa như một lớp mực đen trải dài. 

Khi nhìn thấy rõ người tới, động tác của cô sững lại, nhưng cũng không nói gì.

“Chuẩn bị nghỉ ngơi à?” Hạ Diên Tiêu đưa ly sữa bò đang cầm trên tay về phía cô.

Tầm nhìn hạ xuống, ánh mắt nhìn xuống màu sắc tinh khiết của ly sữa bò, Tư Họa chỉ cảm thấy tim mình bị nghẹn lại. Cô dùng trăm phương ngàn kế xúc tiến tình cảm cũng không có được sự quan tâm chăm sóc của anh, cuối cùng lại là do bạn gái cũ xuất hiện thúc đẩy.

Thấy cô bất động, Hạ Diên Tiêu lại đưa cái ly về phía trước, ánh mắt âm thầm trầm xuống.

“Cảm ơn.” Tư Họa hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là nhận lấy cốc sữa trong tay anh.

Cô không uống ngay, xoay người đi vào trong phòng, đặt cốc sữa bò lên trên mặt bàn. Mặc kệ Hạ Diên Tiêu đứng ở cửa nghĩ thế nào, cô cầm máy sấy lên trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.

Máy sấy phát ra âm thanh “Vù vù” rung động bên tai, ngón tay trắng nõn luồn vào những sợi tóc, tỉ mỉ chải vuốt sấy khô. Không biết từ lúc nào, Hạ Diên Tiêu đã đi đến sau lưng cô, bóng dáng cao lớn phản chiếu vào trong gương.

“Anh giúp em.” Hạ Diên Tiêu duỗi tay, cầm lấy tay cầm của máy sấy.

Sự động chạm bất ngờ khiến người cô khẽ run lên, Tư Họa cực kì không thoải mái với cạm bẫy dịu dàng mà người đàn ông cố ý giăng ra, ở sâu trong nội tâm cô dường như tự nhiên sinh ra phản kháng: “Không cần.”

Cô muốn tiếp tục tự mình làm, nhưng đối phương lại không buông tay.

Giống như không nghe thấy lời cự tuyệt của cô, Hạ Diên Tiêu cố ý cầm lấy máy sấy, một lần nữa bật công tắc gió nóng giúp cô sấy khô. Có thể là bởi vì chưa bao giờ làm những việc này, kĩ thuật của anh không thành thạo, gió nóng thổi không đều, ngón tay sẽ mắc vào mái tóc dài của cô.

Tư Họa mở to mắt nhìn khuôn mặt trong gương, cằm căng cứng mất tự nhiên, lông mày nhíu lại càng chặt. Nhẫn nại một lúc lâu, cuối cùng cũng giày vò xong.

Nút thắt trong lòng vẫn chưa được giải quyết, bầu không khí tế nhị làm cô xấu hổ đến mức ngón chân bấu chặt xuống đất, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng không ngờ, chỉ vừa mới xoay người đã bị Hạ Diên Tiêu ôm lấy eo.

Hạ Diên Tiêu bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, bàn tay cũng không an phận nhẹ nhàng vuốt ve trên chiếc eo thon của cô, từ từ dạo chơi tới phía sau lưng, chiếc áo ngủ rộng thùng thình bị kéo xuống, để lộ ra bả vai, động tác vô cùng mập mờ.

“Đừng!” Tư Họa hoảng sợ duỗi tay đẩy ra.

“Họa Họa, những việc này vốn là những việc người yêu nên làm.” Hạ Diên Tiêu vươn tay, nâng cằm cô lên như trấn an, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt với mình.

“Em không muốn như vậy.” Lúc này Tư Họa đứng cách xa hơn một chút, cầm lấy máy sấy bên cạnh bồn rửa mặt chạy ra khỏi phòng vệ sinh, giống như đằng sau có thú dữ đuổi theo.

Tất cả đều quá đột ngột, cô không cảm thấy vui sướng chút nào thì làm sao bằng lòng phối hợp.

Bên tai vang lên tiếng cửa đóng sầm, ánh mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn theo cô, đôi môi nhếch lên.

Chậc, vậy mà lại bắt đầu phản kháng anh rồi.

Bị bỏ lại một mình, Hạ Diên Tiêu không những không ảo não, ngược lại còn cảm thấy Tư Họa gần đây thật thú vị.

Ánh mắt dần dần bay xa, anh đứng ở đó một lúc rồi mới rời đi.

Nửa đêm, Tư Họa nằm trằn trọc trên giường khó ngủ, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến ngực cô như thắt lại, cả người đều không thoải mái. Cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra tất cả những việc xảy ra trong mấy năm gần đây, trong lòng rất buồn bực, ngay cả hít thở cũng không thông.

Cô đứng dậy bật đèn ngủ cạnh giường, ngồi vào bàn học bên cạnh, lấy ra một cây bút và chồng giấy ghi chú hình bông hoa, ghi ngày tháng trên đó, cuộn tròn lại sau đó bỏ vào bình thủy tinh.

*

Tập đoàn Hạ thị.

Trợ lý phụ trách lịch trình gõ cửa văn phòng, đứng thẳng tắp: “Hạ tổng, ba ngày sau là sinh nhật của Tư tiểu thư, ngài muốn sắp xếp thế nào?”

Với tư cách là trợ lý, cậu ta đã sớm nắm rõ thói quen của Hạ Diên Tiêu.Mỗi khi đến ngày lễ cần phải tặng quà, đều là do cậu ta nhắc Hạ Diên Tiêu, sau đó chờ Hạ Diên Tiêu phân phó, mua quà thích hợp tặng cho bạn gái.

Hạ Diên Tiêu cũng không keo kiệt với với bạn gái mình, chỉ là đứng trên phương diện tình cảm mà nói, cũng hơi thiếu tâm ý…

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể để trong lòng.

Nhiệm vụ của cậu ta là tận chức hoàn thành công việc của mình, nghe theo dặn dò của ông chủ.

Trợ lý cho rằng năm nay cũng như thế, một giây sau lại nghe Hạ Diên Tiêu nói: “Tìm một nhà hàng danh tiếng tốt, đặt chỗ, mọi chuyện đều phải sắp xếp cẩn thận.”

“… Vâng Hạ tổng.” Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thể trực tiếp đưa ra nghi vấn, trợ lý lập tức liên lạc với người khác đi xử lý việc này.

Ngồi ở trước bàn làm việc, Hạ Diên Tiêu cầm văn kiện lên rồi lại thả xuống, do dự liên tục, cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Tục.

“Sinh nhật của con gái, phải sắp xếp như thế nào?” Anh làm việc quyết đoán, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Yo…” Giọng điệu trêu trọc kéo dài: “Lần này nghiêm túc rồi hả?”

“Tôi muốn nghe chủ ý.” Hạ Diên Tiêu gõ mặt bàn, nhắc nhở anh ta đừng lãng phí thời gian.

“Cái này đơn giản, cậu tìm một nơi tốt sắp xếp một phen, hoa thơm rượu đỏ, bữa tối dưới ánh nến, châu báu quý giá, đảm bảo khiến người ta cảm động đến rối tinh rối mù. Cuối cùng thuận nước trôi bèo tìm một nơi lãng mạn hê hê hê…” Bên cạnh Tần Tục chẳng bao giờ thiếu hơi phụ nữ, cách dỗ dành người cũng nhiều vô kể, nhưng đây là chiêu dễ dàng nhất và cũng có hiệu quả nhất.

Phần lớn phụ nữ đều coi trọng lễ nghi, chỉ cần tiền đề là công tác chuẩn bị phải thích hợp, không có việc gì là không giải quyết được. Chỉ tiếc anh ta đã quên, tuy đã tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nhưng những người phụ nữ chơi đùa với anh ta đều cùng một loại người.

Hiển nhiên, Tư Họa không ở trong số đó.

Điều cô mong muốn chỉ là tấm lòng chân thành, nghi thức hoa lệ tuy là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu như tấm chân tình ban đầu đã không thuần khiết, kế hoạch có hoàn mỹ thế nào cũng không thể làm rung động lòng người.

Cúp điện thoại, lông mày của Hạ Diên Tiêu càng nhíu chặt lại.

Những thứ Tần Tục nói quá mức bình thường, ngay cả anh cũng nghĩ ra được, bất đắc dĩ thời gian cấp bách, ngoài việc này ra cũng không còn đủ thời gian chuẩn bị cái khác.

Khuỷu tay chống lên mặt bàn, Hạ Diên Tiêu vỗ trán, chợt cảm thấy tâm phiền ý loạn.

“Cốc cốc——” Cửa văn phòng bị gõ.

Hạ Diên Tiêu buông tay ra, tư thế nghiêm chỉnh, khôi phục lại dáng vẻ trầm lặng bình tĩnh: “Vào đi.”

“Hạ tổng, nhà thiết kế tư nhân mới ký với tổng bộ đã đến rồi.”

“Ừ.” Hạ Diên Tiêu đưa tay ra hiệu.

Trợ lý hơi nghiêng người, mời nhà thiết kế vào. Một bóng dáng thướt tha xuất hiện trước mắt, Quý Anh ưu nhã bước vào văn phòng, mỉm cười: “Hạ tổng.”

Trong mắt Hạ Diên Tiêu hiện lên một tia cảm xúc khó có thể phát hiện, bảo trợ lý ra ngoài, chỉ còn lại Quý Anh, nhà thiết kế mới tới.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Quý Anh sửa miệng, chào hỏi một cách quen thuộc: “A Diên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Sao lại là em?” Tay Hạ Diên Tiêu nắm lấy cây bút, cán bút nhẹ chống lên trên trang tài liệu, đôi mắt sâu hun hút.

“Em cũng không nghĩ lại trùng hợp như vậy, được tập đoàn Hạ thị mời tới.” Quý Anh học thiết kế nhiều năm, ở nước ngoài có chút danh tiếng, bây giờ trở về nước đương nhiên sẽ công ty mời đến làm. Nhưng cô ta lại chọn Hạ thị, có thể nói là dụng tâm.

Cô ta vòng qua bàn đi đến bên cạnh Hạ Diên Tiêu, một tay mập mờ khoác lên bờ vai của người đàn ông, thân thể mềm mại dựa sát vào người anh: “A Diên, việc này cho thấy chúng ta vẫn còn duyên phận.”

Mùi hương cơ thể của người phụ nữ quanh quẩn bên chóp mũi, Hạ Diên Tiêu thất thần trong chốc lát.

“Lúc trước khi chúng ta ở bên nhau đã trải qua không ít khó khăn, hôm nay, em có thể danh chính ngôn thuận đứng cạnh anh rồi.” Hương thơm tới gần, Quý Anh nghiêng người tiến gần đến môi anh.

Cô ta cố gắng thăm dò giới hạn của Hạ Diên Tiêu, Hạ Diên Tiêu không cự tuyệt, cũng không chủ động. Nhưng lúc Quý Anh hỏi anh, đã không còn có thể khiến lòng anh rung động nữa.

Một lúc lâu sau, Hạ Diên Tiêu đẩy người ra: “Chuyện lúc trước, có lẽ anh đã nói rất rõ ràng với em rồi.”

Khuôn mặt Quý Anh hơi cứng lại, nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười khéo léo, đứng thẳng người dậy: “Ban đầu, là do Hạ thị đưa ra cơ hội, không phải em chủ động tìm đến. A Diên, anh không cần phải lo lắng.”

Ngoại trừ khoảng thời gian dây dưa lúc mới về nước kia, Quý Anh rất ít khi xuất hiện trước mặt anh, hôm nay lại dùng thân phận nhà thiết kế mới của Hạ thị tới đây, rõ ràng không tìm được lý do để sa thải.

“Lần trước anh đã nói chuyện cũ không cần nhắc lại, như vậy chắc A Diên cũng không để bụng đến quan hệ trước kia của chúng ta, mà khiến em bỏ lỡ công việc này đúng không?” Quý Anh chuyển đề tài, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Em được Hạ thị thuê nhờ thực lực, đương nhiên không liên quan tới anh.” Hạ Diên Tiêu hời hợt vạch ra giới hạn.

“Được… Em hiểu rồi.” Trong mắt Quý Anh lộ ra sự đau khổ, đề tài chuyển thành công việc, lời nói và việc làm khiến cho đối phương không nhìn ra sai sót.

Không lâu sau, Quý Anh rời khỏi phòng.

Trong lúc vô tình, cô ta nghe được trợ lý của Hạ Diên Tiêu gọi điện thoại sắp xếp nhà hàng với thời gian gì đó. Một số từ khóa mấu chốt khiến cho cô ta ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng vào thang máy rời đi.

*

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp, thiếu nữ lại buồn bã gục xuống bàn như đóa hoa héo rũ bị mất chất dinh dưỡng không xốc nổi tinh thần. Kha Giai Vân quan sát Tư Họa hồi lâu, đi qua hỏi thăm: “Họa Họa, gần đây cậu không nghỉ ngơi tốt phải không?”

Gần hai ngày nay thiết kế của Tư Họa không có tiến triển, thoạt nhìn cả người đều là bộ dạng tâm sự nặng nề, Kha Giai Vân rất lo lắng, trạng thái không tốt như vậy rất khó có thể làm xong công việc. 

“Mình nhớ vài ngày nữa là sinh nhật của cậu, hay là mình cho cậu nghỉ hai ngày, đi thả lỏng một chút nhé?”

“Không cần, mình muốn đi làm.” Cô muốn dùng công việc khiến bản thân bận rộn, dời đi lực chú ý, chỉ tiếc làm nhiều công ít.

“Cậu cũng đừng cố chấp, công việc của chúng ta không giống những người khác, tác phẩm tốt nhất không dựa vào thời gian.” Thiết kế cần linh cảm, chứ không phải là mỗi ngày ở chỗ này ép mình phải làm việc.

Cuối cùng Kha Giai Vân cố ý cho cô nghỉ hai ngày, để cho cô đi ra ngoài thư giãn. Tư Họa nhận ý tốt của cô ấy, trở về Anh Viên trước.

Lúc này vú Tưởng đã xin nghỉ, cô cảm thấy buồn chán khi ở một mình, xuất thần nhìn chằm chằm vào căn nhà vắng vẻ.

Điện thoại ông ông rung lên, Tư Họa sờ tới sờ lui, ngón tay quét qua màn hình, âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Hello~”

“Vân Tịch?” Tư Họa lại ngồi lên ghế sô pha, đưa điện thoại lên tai nghe. 

“Hì hì, là mình, sắp tới sinh nhật cậu rồi, có kế hoạch gì chưa?” Hạ Vân Tịch ở trong điện thoại nói bóng nói gió, hàm ý sâu xa.

“Tạm thời vẫn chưa có quyết định gì.” Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, ngay cả sự mong đợi với ngày sinh nhật cũng giảm đi vài phần.

“Được rồi, mình chỉ hỏi một chút thôi.” Hạ Vân Tịch giống như là đến dò la tin tức, Tư Họa đột nhiên gọi cô: “Này, Vân Vân, đợi một lát, mình muốn hỏi cậu chuyện này.”

“Sao vậy? Cậu nói đi?”

“Cậu có biết… Quý Anh không?”

“…” Thời gian tích tắc trôi qua, người ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, xen lẫn cảm xúc khác thường: “Họa Họa, sao đột nhiên cậu lại nhắc đến cô ta?”

“Cậu cũng biết, đúng không?” Trong khoảng thời gian trầm mặc vừa rồi, Tư Họa đã hiểu.

“Họa Họa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Giọng điệu của Hạ Vân Tịch bỗng nhiên trở nên vội vàng: “Anh mình cùng người phụ nữ kia không có quan hệ gì cả, cậu đừng nghĩ lung tung nha!”

“Mình nhớ trước kia cậu nói với mình, anh ấy đã hoàn toàn không còn quan hệ gì với bạn gái cũ…”

Lúc yêu đương đương nhiên cũng sẽ tò mò những chuyện này, cô ngại ngùng không dám trực tiếp hỏi Hạ Diên Tiêu, chỉ lén nói bóng nói gió với Hạ Vân Tịch, vì thế biết được Hạ Diên Tiêu chỉ có một người bạn gái cũ. Nhưng lúc đó biểu hiện của Hạ Vân Tịch hết sức tùy ý, dăm ba câu đã bỏ qua chủ đề này: “Anh mình chỉ có một người yêu cũ, đã cắt đứt từ lâu rồi.”

Khi vừa mới tiếp xúc với Hạ Diên Tiêu, phần lớn là bị Hạ Vân Tịch ảnh hưởng từ bên ngoài.

Cô ấy luôn tán dương anh trai của mình tuổi trẻ tài cao cỡ nào, tốt cỡ nào, dần dần để hình tượng của Hạ Diên Tiêu dần cắm rễ trong lòng Tư Họa, trở nên sinh động hơn. Sau đó mọi chuyện thuận nước nổi bèo mà diễn ra, nhưng Hạ Vân Tịch chưa bao giờ nhắc tới, cô có vài phần giống Quý Anh… 

Cũng không phải trách ai, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút có khó tiếp thu, như thể cả thế giới đều biết Hạ Diên Tiêu có một người bạn gái cũ tình cảm sâu đậm, chỉ giấu duy nhất một mình cô.

Chuyện này có gì mà dấu diếm?

“Lúc anh mình quen cậu đã cắt đứt với Quý Anh rồi, mình nói đều là sự thật!” Hạ Vân Tịch sợ cô không tin, giọng nói cuối cùng đã nâng cao lên mấy lần.

“Mình không hoài nghi điều này.”

Bởi vì khi cô quen Hạ Diên Tiêu, Quý Anh đã đi ra nước ngoài, dĩ nhiên là cắt đứt rồi.

“Họa Họa cậu đừng nghĩ nhiều, anh mình đã không còn quan hệ gì với Quý Anh, hiện tại cậu mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ấy!” Hạ Vân Tịch cố hết sức thuyết phục cô: “Nếu như anh trai mình còn tình cảm với Quý Anh, sẽ không chờ tới bây giờ mới nói. Bình thường anh ấy có hơi lạnh lùng một chút, nhưng trong lòng nhất định là có cậu, nếu không thì tại sao lại đưa cậu về nhà mình chứ.”

“Bây giờ có bạn gái cũ cũng rất bình thường mà, Họa Họa cậu phải tin tưởng chính mình.” Qua điện thoại, Hạ Vân Tịch cũng không nói rõ lắm, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt chủ đề nhạy cảm này, để Tư Họa yên tâm.

“Cậu là bạn của mình, mình đương nhiên đứng về phía cậu, bà nội cũng rất thích cậu.”

“Sắp tới sinh nhật của cậu rồi, ban nãy bà nội còn nói với mình, chọn quà tặng cho cậu đây này.”

“Thay mình cảm ơn bà nội nhé, chỉ là một ngày sinh nhật thôi, không cần tốn kém.” Cô cũng nghe ra ý muốn đánh trống lảng của Hạ Vân Tịch.

Sau đó lại nói một chút chuyện khác, Hạ Vân Tịch chấm dứt cuộc trò chuyện này một cách qua loa.

“A——”

Cuối cùng cũng ném được củ khoai lang nóng bỏng tay đi, Hạ Vân Tịch thở phào một cái, quay đầu nhìn bà lão đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh: “Bà nội, anh hai sẽ không thật sự không quên được Quý Anh đấy chứ?”

“Về sau không được nhắc tới người phụ nữ kia.” Bà nội Hạ không mở mắt, giọng điệu có ý chán ghét.

“Vâng ạ.” Hạ Vân Tịch chẹp miệng.

Em gái là cô đây bị kẹp giữa người thân cùng bạn bè thật khổ quá đi.

Lúc trước thấy anh hai nhà mình có chút quan tâm tới Tư Họa, biết anh hai thích kiểu nữ sinh như vậy, cho nên mới cố gắng hết sức để hợp tác, sao bây giờ lại trở nên phức tạp như vậy rồi?

Cô ây lắc lắc đầu, không nghĩ ra.



Sau khi cúp điện thoại, Tư Họa dựa về phía sau, mặc kệ điện thoại rơi ở bên cạnh, giao thân xác cho chiếc ghế sô pha mềm mại, lẳng lặng ngây người, nhắm mắt tập trung suy nghĩ.

Lời nói của tất cả mọi người đều chứng minh một điều: Hạ Diên Tiêu đang kéo dài khoảng cách với Quý Anh.

Ba ngày nữa, là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô.

Sau khi quen Hạ Diên Tiêu, lần nào sinh nhật cô đều sẽ nhận được những món quà xa xỉ, nhưng chưa chắc Hạ Diên Tiêu sẽ ở bên cạnh cô. Trong năm năm ở chung này, có ba năm Hạ Diên Tiêu bận việc ở ngoài, quà tặng đều là người khác giao tới.

Tuy giận dỗi Hạ Diên Tiêu, nhưng trong lòng lại luôn cất giấu một tia mong đợi, năm nay cô sống ở Anh Viên, không biết anh có thể về đón sinh nhật cùng cô hay không.

Cô không được tự nhiên thế này cũng không phải chuyện quan trọng, mấu chốt chính là xem xem kế tiếp Hạ Diên Tiêu sẽ làm gì. Dù sao con người sống trên đời phải luôn nhìn về phía trước, chứ không phải là đắm chìm trong quá khứ.

Buổi tối, Tư Họa tự mình xuống bếp làm thêm vài món ăn.

Gần đây Hạ Diên Tiêu mỗi ngày đều về nhà, nhưng chủ đề nói chuyện giữa hai người lại trở nên ít hơn nhiều.

Trước đây đều là Tư Họa chủ động tìm chuyện để nói, một khi cô trầm mặc, với tính cách của Hạ Diên Tiêu cũng sẽ không nói thêm gì khác. Cho dù anh có ý muốn dỗ người, nhưng bản tính kiêu ngạo kia sẽ không cho phép anh vì thế mà hạ mình nhận sai.

“Cũng mấy ngày rồi, vẫn còn so đo với anh à?”

“… Không phải.” Cô không phải so đo, cũng không phải không thể tha thứ, chỉ bởi vì thái độ không nhắc đến chuyện cũ của Hạ Diên Tiêu quá qua loa, khiến cô có cảm giác bất an.

Hạ Diên Tiêu tất nhiên không hiểu ý nghĩ của cô, chỉ cho cô gái nhỏ cứng đầu ngang bướng, dựa theo lời dạy của Tần Tục nhường nhịn cô một chút: “Sắp đến sinh nhật của em rồi, có muốn thứ gì không?”

“Năm nay, anh có thể đón sinh nhật cùng em sao?”

“Đương nhiên.” Ánh mắt đen kịt xuyên qua đoạn gấp khúc giữa ánh sáng và bóng tối, ý vị sâu xa.

Nghe được câu trả lời đồng ý sảng khoái của người đàn ông, trong mắt Tư Họa hiện lên một tia vui vẻ: “Vậy chúng ta đón sinh nhật như thế nào?”

“Đến lúc đó đương nhiên sẽ nói cho em biết.” Người đàn ông thờ ơ thu lại biểu cảm rất nhỏ của cô vào đáy mắt.

Tư Họa nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng trắng như tuyết xẹt qua đôi môi anh đào để lại một vết tích nhạt, thoáng qua trong giây lát. Đến lúc đó mới nói cho cô biết, là đang chuẩn bị bất ngờ cho cô hả?

“Được.” Tư Họa ngăn lại sự hiếu kỳ của mình mà gật đầu, mong chờ ngày sinh nhật sắp tới.