Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 50: Mặc… cảnh thâm? chẳng phải anh ta đang ở nước ngoài sao?



Cô cố nén ngọn lửa nóng đang bùng cháy trong cơ thể, trong đầu có vô số sóng lửa đan xen.

Cô muốn đi ra ngoài nhưng gần như sắp ngã quỵ. Vừa rồi côđã dùng hết sức lực đẩy ngược Chu Nghiên Nghiên vào trong để cố gắng tự vệ, bây giờ thì kiệt sức rồi.

Quý Noãn ngước đôi mắt phiếm hồng lên, không thể cứ tiếp tục thế này được!

Điện thoại đã bị ném hỏng, cô không còn cách nào báo cảnh sát. Cô nhất định phải đi nhanh xuống tầng một để nghĩ cách thoát thân!

Trong cửa phòng sau lưng vọng ra tiếng hét như heo bị thọc tiết của Chu Nghiên Nghiên, tiếng cơ thể bị tàn nhẫn kéo lê trên mặt đất, tiếng vang trầm đục như bịđụng phải thứ gìđó, còn có cả tiếng cười dâm ô khủng khiếp của mấy tên đàn ông.

Quý Noãn hoàn toàn không thể thông cảm đối với tất cả những chuyện này. Khuôn mặt không cảm xúc, cô loạng choạng đi từng bước đến thang máy.

Hạng người như Chu Nghiên Nghiên cần phải gặp quả báo.

Nếu trong phòng là một đám đàn ông bị bỏ thuốc hoàn toàn mất lý trí, thì ai thèm quan tâm rốt cuộc cô ta là Chu Nghiên Nghiên hay là người phụ nữ nào chứ.

Quý Noãn lạnh lùng nhếch môi, bước vào thang máy không thèm ngoảnh lại.

Thang máy xuống đến tầng một, tiệc tối vẫn diễn ra như thường. Quý Noãn ngược hướng đại sảnh khách sạn đi sang hành lang bên kia, cố gắng tìm một lối ra khác.

Chân cô như nhũn ra, nhịp bước bất ổn, trước mắt mờ mịt không rõ, cô không biết rốt cuộc còn có thể chống cựđược bao lâu.

Bỗng nhiên, cửa của một gian phòng ở góc rẽ hàng lang bất chợt mở ra.

Quý Noãn không ngờ cánh cửa sau lưng lại bỗng nhiên mở ra, tầm mắt của côđã sớm mơ hồ, cơ thể mất khống chế ngã vào trong.

Cô không thể nào giữ tỉnh táo, chỉ cảm thấy hình như mình bị ai đó thô lỗ ném lên ghế sofa rộng rãi trong gian phòng bao.

Bên cạnh có hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu sáp lại gần, khàn giọng hỏi: "Gái ởđâu ra màđẹp vậy?"

"Mẹ nó, ai biết ởđâu ra, ông đây vừa định ra ngoài đi vệ sinh, mở cửa liền nhặt được một em tuyệt sắc. Nhìn cách ăn mặc này, chắc là từ hành lang của khách sạn bên kia qua đây!"

"Mẹ nó! Cực phẩm! Mỹ nhân hiếm thấy, trắng trẻo non nớt, thân hình nhỏ nhắn, vừa yêu kiều lại quyến rũ! Này mà làm, đoán chừng sẽ sướng hết nấc!"

"Mày nói xem có phải cô ta uống nhiều quá không? Hay là bị người ta bỏ thứ gìđó vào rượu rồi? Nhanh lên, mau khóa cửa lại, đừng để ai vào!"

"Khóa cửa làm gì?"

"Hỏi thừa! Làm cô ta chứ làm gì! Cơ thểđã mềm nhũn thế này rồi, không nã một phát quả thật con mẹ nó phí của trời! Không thấy thằng em của tao đã ngóc đầu dậy rồi hả? Nhanh đi nhanh đi!"

Quý Noãn nghe thấy tiếng động thì cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy hai gương mặt xa lạ. Trên mặt cả hai đều viết đầy chữ hèn hạ và dâm loạn khiến người ta nhìn mà buồn nôn…

Ý chí cảnh giác đột nhiên trỗi dậy, cô vùng vẫy một hồi nhưng toàn thân rã rời. Cô vừa định thửđứng lên thì bỗng bị một trong hai tên đàn ông đó lôi mạnh dậy.

***

Trong phòng tiệc, mọi người vẫn ăn uống linh đình cười nói vui vẻ.

Hàn Thiên Viễn bất an bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc.

Vừa rồi trong bóng tối nhìn thấy bóng dáng Chu Nghiên Nghiên và Quý Noãn biến mất, lòng bàn tay của anh ta vẫn đang đổ mồ hôi liên tục. Đêm nay anh ta giúp Chu Nghiên Nghiên lên kế hoạch này, m* nó không biết phải là chơi quáđà rồi không?

Hai ngày trước, nếu không bị Chu Nghiên Nghiên lập kế hoạch uy hiếp phải chơi trò xấu xa này với cô ta thì anh ta cũng không mạo hiểm đào hố chôn Quý Noãn như vậy.

Nghe nói mấy ngày nay Mặc Cảnh Thâm ở nước ngoài, chỉ mong ả Chu Nghiên Nghiên kia có thể tốc chiến tốc thắng. Chờ ngày mai truyền thông xông vào phòng chụp ảnh thì vụ bê bối của gia đình quyền thế hoành tráng này sẽ trở thành bùa hộ mệnh để chống lại Mặc Cảnh Thâm.

Nhưng sao mí mắt anh ta cứ giật liên tục vậy nhỉ?

Hàn Thiên Viễn ôm tâm sự nặng nề bước xuống bậc thang bằng đá hoa cương trước cửa khách sạn định chuồn khỏi đây trước để tránh bị nắm thóp.

Bỗng dưng, trước mặt anh ta có một luồng sáng lóa mắt lướt qua.

Một chiếc Roll-royce Ghost màu đen phóng đến nhanh như một con báo săn mồi trong bóng tối, theo sau là chiếc Maybach màu đen, xuất hiện trên đường phố Hải Thành vào giữa đêm.

Mặc Cảnh Thâm bước xuống xe rồi đóng sầm cửa lại, ánh mắt lạnh băng nghiêm nghị.

Mặc… Cảnh Thâm?

Chẳng phải anh ta đang ở nước ngoài sao?

Sao lại về rồi?

Ngay khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, chân của Hàn Thiên Viễn như mọc rễ, sống lưng như bị gió rét thổi qua, ánh mắt lập tức lảng đi, vờ như không nhìn thấy. Anh ta để tay lên miệng ho một tiếng rồi quay mặt đi hướng khác.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm không cho anh ta cơ hội chạy thoát, không thèm đếm xỉa đến Thẩm Mục vàđám người đang bước nhanh sau lưng, anh đi tới với ánh mắt lạnh lẽo.

Đến khi bước tới bậc thang bằng đá hoa cương, anh gằn giọng, ngữđiệu lạnh thấu xương: "Chó nhà ai dám cắn người của tôi thì kết cục của con chóđó chỉ có máu thịt tách rời, sống không bằng chết!"

Hàn Thiên Viễn âm thầm nắm chặt điện thoại di động, nhưng anh ta cũng biết giờ phút này tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.

Ai ai trong giới thượng lưu ở Hải Thành cũng đều không phải nhân vật đơn giản. Nhưng hết lần này tới lần khác tuyệt nhiên không ai dám tùy tiện khiêu khích lực uy hiếp của Mặc Cảnh Thâm.

Cho dù người nắm trong tay quyền lực, thế lực, tài lực nhiều năm như vậy là nhà họ Mặc, hay Mặc Cảnh Thâm thì tất cảđều không thể khinh thường.

Nếu xung đột trực tiếp, anh ta chắc chắn sẽ chết.

Hàn Thiên Viễn cố trấn định, giả vờ thoải mái, cười nói: "Mặc tổng, anh nói vậy là cóý gì?"

Đôi mắt đen của Mặc Cảnh Thâm nhìn vào trong khách sạn, cất giọng lạnh băng: "Giao Quý Noãn ra đây."

Hàn Thiên Viễn giật mình, đút một tay vào túi quần, giả vờ hờ hững lùi về sau một bước để giữ khoảng cách an toàn, chế nhạo: "Đêm hôm khuya khoắt, vợ anh mất tích sao lại đến tìm tôi đòi người? Chẳng lẽ Mặc tổng cũng nhận ra sức quyến rũ chết người của tôi, biết vợ anh nhớ nhung tôi đã lâu, vì vậy nghi ngờ côấy nhân lúc anh ra nước ngoài mà nửa đêm chạy đến tìm tôi?"

Mặc Cảnh Thâm bỗng ném cho anh ta một ánh nhìn.

Cái nhìn ấy không hề giống đang nhìn con người, mà giống như… giống nhưđang nhìn một người chết vậy.