Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót

Chương 9



Edit: Bánh Bao

Beta: Sữa

_____

"Lục Thần, mày đây là... thật lòng?"

Đây không phải là lần đầu tiên Dịch Lâm Xuyên thuyết phục Lục Ly Giang dính vào Tần Nham, hai lần Lục Ly Giang đều trả lời khẳng định, hắn chỉ cảm thấy là hứng thú nhất thời, hoặc có thể là anh đang trêu hắn.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng lúc sáng, Dịch Lâm Xuyên lại không dám chắc.

Lục Ly Giang không phải người thích xen vào chuyện của người khác.

Dịch Lâm Xuyên thậm chí còn cảm thấy nếu lúc sáng là hắn hoặc Cố Sâm battle với Kỳ Lâm Sâm, hắn thấy có thể bản thân không được bình tĩnh như Lục Ly Giang.

Bởi vì hắn cảm thấy rằng họ có khả năng tự mình giảng hòa.

Rõ ràng Tần Nham hung hăng không phải chuyện tốt, mà Lục Ly Giang còn không đợi mọi chuyện sáng tỏ đã đứng dậy.

Địa vị của Lục Ly Giang ở Anh Hoa là gì?

Không nói đến thành tích luôn đứng đầu của anh, chỉ với tài trợ của Lục gia cho Anh Hoa hàng năm, các nhà lãnh đạo trường cũng phải nể mặt anh một bậc.

Đừng nói là đắc tôi anh, hầu hết học sinh mỗi khi nhìn thấy anh đều sẽ không dám đến gần.

Một đại lão hàng đầu như vậy cư nhiên lại ủng hộ trò cười trước mặt mọi người?!

Ngoài tình yêu, Dịch Lâm Xuyên tạm thời không thể nghĩ tới lý do nào khác.

Dù sao Lục Ly Giang là người tự ý thức bản thân, sẽ không đến nỗi xem trọng một tên côn đồ, tuy rằng...

Ngoại hình người đó đúng là cũng khá đẹp.

Nghĩ đến những tiểu thuyết đồng nhân trên diễn đàn, Dịch Lâm Xuyên cho rằng có lẽ không phải là không thể.

Lục Ly Giang cũng không biết bạn thân anh đã dàn sẵn một vở kịch tình ái như vậy, thậm chí hắn còn muốn tự mình chèo thuyền.

Anh đối với Thanh Nham có mục đích gì cũng sẽ không nói với bất cứ ai, đây là bí mật của Lục gia.

"Gửi thông tin của Kỳ Lâm Sâm và fan hâm mộ kia cho tao." Anh đưa tay gõ nhẹ lên bàn, làm cho Dịch Lâm Xuyên, người đang trôi dạt phương trời kia trở về.

Dịch Lâm Xuyên sững sờ, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.

"Mày muốn làm gì?" Hắn cảnh giác hỏi.

Lục Ly Giang hờ hững liếc nhìn hắn, giọng điệu trầm thấp, nhưng lại tràn đầy khí thế áp bức: "Mày nghĩ sao?"

Mẹ nó!

Dịch Lâm Xuyên ở trong lòng chửi thề một câu, nhận mệnh giúp thằng bạn thân đi điều tra thông tin.

Dù sao cũng là anh em từ nhỏ đến lớn, sự thấu hiểu ngầm hiển nhiên phải có. Dịch Lâm Xuyên rất mau trở lại và đưa thông tin cho anh: "Kỳ Lâm Sâm tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng, thông tin cũng tương đối dễ tìm. Gia sản nhà cậu ta là một chuỗi siêu thị, tên là Siêu Thị Fuyuan.

Tên của fan hâm mộ là Trần Nam, cha hắn ta là Trần Kim Lâm, tên công ty là Công Nghệ Kim Lâm. Phần còn lại không nằm trong khả năng của tao, mày có thể tự tìm."

Lục Ly Giang nhẹ gật đầu: "Ừ."

Trong giờ giải lao, anh trực tiếp cầm điện thoại di động ra khỏi phòng học.

Dịch Lâm Xuyên đoán được anh sẽ làm gì, đột nhiên cảm thấy đau "bi", hắn không có cách nào gánh chịu áp lực cùng kích thích một mình. Vì vậy hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở khóa và gửi tin nhắn cho Cố Sâm, một đứa bạn thân khác đang đóng phim ở xa.

Dịch Lâm Xuyên: [ Huhuhuu, Sâm Sâm, sao mày vẫn chưa trở lại, tao nhớ mày quá]

Dịch Lâm Xuyên: [ Mày biết Lục Thân đang theo đuổi ai không? Là trò cười của Anh Hoa, Tần Nham đó. Nó vậy mà động vào vị hôn phu của bạn cùng lớp, còn nhắm vào hắn ta nữa]

Dịch Lâm Xuyên: [Đó là "Trời lạnh, nhà họ Kỳ và nhà họ Trần nên phá sản", mày hiểu hông?]

Không lâu sau, tin nhắn của Cố Sâm gửi tới.

Cố Sâm: [Ừm, tao cũng nhớ mày]

Dịch Lâm Xuyên:?

Tên này có get được trọng điểm không hả?

Khi Dịch Lâm Xuyên và Cố Sâm đang tán gẫu, lúc này tại sân thượng Lục Ly Giang cũng kết thúc cuộc gọi.

Anh đứng bên lan can, nhìn toàn bộ ngôi trường.

Trời đã vào cuối thu, lá phượng nhuộm vàng cả một mảng lớn, dưới sân trường có những tốp học sinh qua lại, vừa háo hức vừa bình thản. Sân thể dục ở phía xa cũng rất vui nhộn, một số đang nhảy, một số lại đùa giỡn, sinh động và đẹp mắt.

Lục Ly Giang đưa tay che tim.

Khi Thanh Nham rời đi, nơi này đã khôi phục như thường, nhưng tựa hồ vẫn có chút khác biệt.

Nhưng anh không biết, người vừa nói chuyện điện thoại với anh, thư kí của Lục thị - Chu Chính cũng cảm thấy khác thường.

Sau khi phái cấp dưới điều tra thông tin Lục Ly Giang muốn, hắn vỗi vã gọi điện cho Lục lão gia đang sống ẩn dật.

"Lục đổng, đây thực sự là tin tốt. Tiểu thiếu gia vừa phái tôi điều tra xem Công Nghệ Kim Lâm và Siêu Thị Fuyuan có giao dịch gì với Lục thị không. Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng để ý tới sản nghiệp trong nhà." Chu Chính kích động đến run giọng, nào có bộ dáng của thư kí chủ tịch.

Lão đầu bên kia điện thoại cũng không yên lòng, trầm mặc hồi lâu, xúc động nói: "Được rồi, quả nhiên là chuyện tốt."

Buổi tối, Thanh Nham mang tài liệu và đồng phục vừa mua trở về ký túc xá.

Nhìn số dư tài khoản, cậu nghĩ một chút rồi mua thêm hai quyển bài tập luyện thi.

Sau khi cất đồ đạc xong, cậu cố ý lấy cuốn "Đào tạo toán cơ bản" của Lục Ly Giang đặt lên bàn rồi mới đi tắm.

Vì vậy, khi Lục Ly Giang trở về ký túc xá, điều đầu tiên anh nghe thấy chính là tiếng nước. Anh đứng ở cửa, ngước mắt nhìn về phía phòng tắm.

Phòng tắm trong ký túc xá không mơ hồ như khách sạn, bên ngoài là cánh cửa gỗ, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Chứ nói chi là thân ảnh mờ ảo.

Cho nên tối hôm qua trong khi anh đang tắm, tại sao cậu lại cảm thấy lo lắng chứ?

Nghĩ đến đây, Lục Ly Giang lần thứ hai nhìn cửa phòng tắm đầy ẩn ý, sau đó bước đến bàn học.

Vô tình anh liếc thấy quyển "Đào tạo toán cơ bản" mà bạn nhỏ cùng phòng đặt trên bàn.

Lục Ly Giang dừng lại, cầm quyển sách lên xem.

Khá lắm.

Anh một chữ cũng không viết mà đưa cho bạn nhỏ cùng phòng, cả một ngày, bạn nhỏ cùng phòng một chữ cũng không viết.

Anh cảm thấy đề này quá mức đơn giản nên không cần lãng phí thời gian. Còn bạn nhỏ cùng phòng, cậu là không làm được một câu nào, hay thậm chí là không muốn làm?

Thành thích kém là do như vậy à?

Chẳng lẽ cái gọi là học hành chăm chỉ thực sự là để vị hôn phu xem sao?

Lục Ly Giang bình tĩnh đặt sách lại chỗ cũ, trở về chỗ của mình làm đề.

Thanh Nham tắm xong đi ra, liếc mặt qua Lục Ly Giang đang ngồi trước bàn học.

Anh ngồi trước bàn học, tay cầm bút, ánh mắt dừng trên mặt cậu, ôn hòa nói: "Xong rồi?"

Thanh Nham cho là anh muốn dùng phòng tắm, gật đầu: "Ừm."

Lục Ly Giang lại không nhúc nhích, vẫn nhìn cậu chằm chằm: "Quyển "Đào tạo toán cơ bản", cậu có gì không hiểu sao?"

Khi Lục Ly Giang nhắc đến, cậu mới nhớ đến truyện mang trả sách.

Cậu ném khăn lau tóc vào giỏ, đi đến bàn học, cầm sách đưa cho Lục Ly Giang: "Trả cậu."

Ánh mắt cậu rất bình tĩnh, ngữ khí cũng trầm ổn.

Như hai người xa lạ, như thể sự giao thiệp ban sáng là chưa hề xảy ra.

Lục Ly Giang đứng dậy, tiến lên một bước, lại gần Thanh Nham.

Anh cụp mắt nhìn Thanh Nham, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó từ ánh mặt và vẻ mặt cậu, nhưng đáng tiếc, vẻ mặt cậu rất kiên định, khiến anh không thể tìm thấy gì từ khuôn mặt ấy.

Anh không duỗi tay nhận lấy, chỉ đứng im nhìn chằm chằm Thanh Nham, hỏi: "Làm xong rồi?"

Thanh Nham gật đầu, đơn giản trả lời: "Ừm."

Tên nhóc lừa đảo.

Rõ ràng là cậu không viết một chữ.

Lục Ly Giang cũng không vạch trần cậu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn Thanh Nham, ngữ khí nhẹ nhàng hơn, như thể người yêu ở bên tai cậu thì thầm: "Nghiêm túc như vậy?"

Như là hỏi thăm, như là động viên.

Có chút dỗ dành.

Thanh Nham không quen với việc gần gũi với người khác, đặc biệt là bây giờ.

Vừa tan học bên ngoài rất ồn ào, có người tán gẫu, có người đang đi dạo, nhưng ký túc xá cách nhau một bức tường lại rất yên tĩnh.

Mặt trời lặn xuyên qua khung cửa sổ, màu đỏ cam rộng lớn khiến cả ký túc xá trở nên yên tĩnh mà ái muội.

Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau, khi Lục Ly Giang nói chuyện hơi thở anh như có như không phả bên mặt cậu.

Âm thanh của Lục Ly Giang rất nhẹ, truyền vào tai cậu cảm giác có chút ngứa.

Cơ thể Thanh Nham theo bản năng căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng trả lại sách, vì vậy cậu nhanh chóng "Ừ" một tiếng.

Dứt lời cậu đưa sách về phía trước, do động tác có chút nhanh nên sách ủi thẳng vào bụng Lục Ly Giang.

Ở bụng rất mẫn cảm, mặc dù cách một lớp quần ảo nhưng thân thể Lục Ly Giang vẫn dựng thẳng lên.

Ánh mắt anh tối lại.

Vì sợ dọa đên cậu, anh cụp mắt, đem tâm tình nơi đáy mắt giấu đi.

Trong phút chốc, anh giương mắt nhìn tên đầu xỏ muốn chạy, nhưng lại không phát hiện bầu không khí ám muội đang bao trùm lấy Thanh Nham.

Thiếu niên ngay thẳng đứng đó, cậu cúi đầu, ánh mắt dừng trên quyển sách trên tay. Tay cậu rất đẹp, trắng nõn thon dài, khớp tay cầm sách nhô ra, vừa siết chặt lại có chút khẩn.

Nào có là tiểu hỗn đản giống lời đồn, rõ ràng giống một học sinh ngoan đang bị bắt nạt hơn.

Ánh mắt Lục Ly Giang khẽ nhúc nhích.

Anh biết rằng lúc này mình phải nhận lấy sách, lùi về sau để chấm dứt cuộc giằng co đầy ái muội này.

Nhưng khi nhìn người trước mặt, cảm nhận được nhịp tim rối loạn của bản thân, anh lại không làm vậy.

Anh đứng im không nhúc nhích, lần thứ hai nhìn vào đôi mắt né tránh của Thanh Nham, lại hỏi thêm một câu muốn chắc chắn: "Nghiêm túc như vậy, là vì vị hôn phu sao?"