Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót

Chương 12



Edit: Sữa

Chưa beta.

______

Sau khi tan học, Thanh Nham liền theo kế hoạch ban đầu trở về Tần gia.

Cậu cũng không cùng Tần Chu Chu ngồi xe của Tần gia về, mà tự mình đi xe buýt trở về nhà. Thời điểm cậu đến Tần gia, ba người ở Tần gia còn đang chuẩn bị ăn cơm tối.

Tần An thấy cậu trở về, nguyên bản khuôn mặt đang tràn đầy ý cười lập tức trầm xuống, vén tay áo lên liền mở miệng mắng: "Thằng nhóc con, mày còn biết đường trở về à? Thực sự là muốn lật trời rồi, lại còn dám đánh lão tử."

"Mày lập tức bò lại đây cho tao, ngày hôm nay tao không cho mày biết lợi hại, tao liền không mang họ Tần nữa."

Phó Hồng Nhan vốn đang múc canh cho cha con Tần gia, vừa nhìn thấy Tần Nham liền trực tiếp đặt chén lên bàn "oành" một tiếng, hừ lạnh: "Mày thật là biết chọn thời gian, chuyên môn lựa giờ cơm thì trở về."

"Không phải muốn cuốn gói ra ngoài ở sao? Làm sao? Cái năng lực đó của mày, còn không đến hai ngày đã không lăn lộn nỗi nữa, liền muốn trở về nhà xin cơm ăn!?"

Thanh Nham đã lường trước được cục diện này, không hề nhìn Tần An và Phó Hồng Nhạn, trực tiếp đi về phòng ngủ.

Thấy Thanh Nham không thèm đếm xỉa gì đến vợ chồng bọn họ, Tần An không nhịn được cởi dép lê ném về phía cậu: "Lão tử kêu mày qua đây, mày bị điếc à?"

Tần Chu Chu cũng không nghĩ tới Thanh Nham lại đột nhiên trở về.

Trận chiến sáng ngày hôm nay ở sân huấn luyện, cậu ta đã thua triệt để.

Trước đây, bởi vì thành tích của cậu ta không tồi, lại thêm việc được gần gũi với Kỳ Lâm Sâm, bạn học ở trong trường ai cũng rất hâm mộ cậu ta, đến nỗi cậu ta đi đến đâu đều sẽ được tất cả mọi người vây quanh.

Tần Chu Chu phi thường hưởng thụ cảm giác này.

Mà ngày hôm nay bởi vì có Lục Ly Giang ra mặt, những bạn học kia đều ngầm hiểu ý mà yên lặng cách xa cậu ta, thậm chí có người còn ở sau lưng chỉ trỏ.

Tần Chu Chu nào chịu được chuyện này, vừa oan ức vừa uất ức.

Cậu ta không thể làm gì khác là tìm Kỳ Lâm Sâm, giống như thường ngày xin lỗi: "Kỳ ca, em xin lỗi, là do em không tốt, làm cho anh trai hiểu lầm chúng ta."

Tần Chu Chu vốn tưởng rằng Kỳ Lâm Sâm sẽ giống như mọi khi an ủi cậu ta, mặc kệ cho dù Tần Nham có đang nổi điên.

Mà ai biết được Kỳ Lâm Sâm lại gật gật đầu, ngữ khí không quá bình tĩnh mà trả lời cậu ta: "Em nói đúng, Tần Nham có thể sẽ hiểu lầm, sau này em đừng đến tìm anh nữa."

Một khắc kia, Tần Chu Chu cảm thấy như có một trận sấm sét trực tiếp bổ vào đầu cậu ta.

Kỳ Lâm Sâm lại vì Tần Nham, muốn cậu ta tránh xa y?!

Thời điểm cậu ta còn muốn nói gì đó, Kỳ Lâm Sâm cư nhiên xoay người rời đi, một chút lưu luyến cũng không có, đừng nói đến một chút tình cảm.

Tâm của Tần Chu Chu cũng muốn nát rồi.

(Bản edit chỉ đăng trên Wattpad motconcuunon, mọi nơi khác đều là ăn cắp. Ủng hộ edit chính nha mọi người.)

Cả một buổi chiều, cậu ta đều ngơ ngơ ngác ngâc. Mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì nhìn thấy kẻ đầu sỏ là Tần Nham lại trở về nhà.

Nhìn thấy Tần An dùng dép lê ném Tần Nham, cậu ta liền nghĩ tại sao nó không phải là một tảng đá hay là một con dao, trực tiếp giết chết Tần Nham thì tốt rồi.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Tần An, cậu ta vẫn phải duy trì thiết lập người con ngoan của mình.

"Ba ba, ba đừng nóng giận mà, anh trai nguyện ý về nhà là tốt rồi."

Tần Chu Chu đứng lên ngăn cản Tần An, nhưng lại cố tình chậm lại một giây, đợi đến khi Tần An ném dép lê đi, cậu ta mới thong thả kéo tay ông lại.

Nghĩ rằng, Tần Nham không chết được, cũng phải ăn đau khổ một chút, như vậy mới có thể làm cậu ta nuốt trôi được cục tức ban sáng.

Một cơn gió mạnh bay lại đây, Thanh Nham liền linh hoạt né cơ thể sang một bên, xảo diệu tránh được đòn hiểm.

Dép lê nặng nề đập vào mặt tường, thuận thế rơi xuống đất.

Thanh Nham lông tóc không hề tổn hại trở về phòng ngủ, một ánh mắt cũng lười bố thí cho ba người phía sau, liền khoá trái cửa phòng.

Kiếp trước, cậu cũng đã từng ăn qua đau khổ tương tự, sau nhiều lần thất vọng, vì tự vệ cậu đã học cách đánh lộn với người khác.

Cho nên bây giờ, sức chiến đấu của Tần An căn bản không đủ để lọt vào tầm mắt cậu.

Cậu còn có chính sự phải làm, cũng lười dây dưa với ông ta.

Bất đồng với Thanh Nham đang hết sức bình tĩnh, Tần An lại thất thủ, không nhịn được đuổi tới một bên gõ cửa một bên hùng hùng hổ hổ: "Mày lăn ra đây cho lão tử!"

Thanh Nham cũng lười để ý tới, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở ra chiếc máy vi tính cũ đã bị Tần Chu Chu vứt bỏ.

Đợi gần một phút, máy vi tính mới khởi động thành công.

Thanh Nham tìm thấy thứ mình cần ở trong thư mục ẩn, nhanh chóng gửi nó vào điện thoại, xác nhận sao lưu xong, mới không nhanh không chậm đăng nhập vào diễn đàn Anh Hoa.

Cậu đối với diễn đàn này không quá quen thuộc, nghiên cứu một hồi mới biết được nơi nào là nơi đăng tin tức bát quái.

Cậu trực tiếp dùng tài khoản trước đây của Tần Nham, sử dụng tên thật đăng một topic lời ít ý nhiều kể lại đầu đuôi chân tướng sự việc, sau đó đính kèm bản ghi âm vừa tìm được lên, cũng không hề để ý đến diễn biến tiếp theo liền tắt máy rời đi.

Thấy cậu mở cửa đi ra, Tần An mới vừa ổn định được tâm trạng trở lại bàn ăn liền lập tức đứng lên.

Phó Hồng Nhạn kéo ông ta một cái, ấn người ngồi xuống chiếc ghế ở đằng sau, đem chuyện Tần Chu Chu mới vừa nói cho bọn họ nghe, mặt lạnh hỏi Thanh Nham: "Tần Nham, mày đi tìm Kỳ Lâm Sâm chia tay?"

Phó Hồng Nhạn mới vừa mở miệng, Tần An vừa bị cưỡng ép ngồi xuống liền chỉ thẳng vào mặt Thanh Nham mắng: "Mày cho rằng thông gia là chuyện giỡn chơi hả? Muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, muốn chia tay thì chia tay. Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi Tần Nham, mày an phận giùm tao! Quan hệ thông gia giữa chúng ta và Kỳ Gia liên quan đến việc hợp tác kinh doanh giữa hai công ty, không phải mày muốn làm thế nào thì làm!"

"Cái căn nhà này, mày muốn trở về hay không muốn trở về không ai thèm quản mày, nhưng mày mà mà dám làm phá hỏng cái hôn ước này, tao sẽ không tha cho mày. Đừng có dùng thứ tình cảm gì của mày làm phiền tao."

Thanh Nham vốn không muốn để ý đến ba người Tần gia, nhưng nghĩ đến topic mình vừa đăng trên diễn đàn trường, cậu dừng bước, nhàn nhạt đưa mắt nhìn về phía Tần An đang tức giận đến nổi gân xanh, đầy thâm ý trả lời: "Rất nhanh ông sẽ không còn phiền não vì chuyện này nữa."

"Mày có ý gì?" Tần An không tin Thanh Nham lại dễ nói chuyện như vậy, nghe cậu đang có ý tứ uy hiếp, ông ta liền bình tĩnh đề phòng.

Ông ta đang sợ Thanh Nham lại giống như con thiêu thân đâm đầu vào chỗ chết, liền nhíu mày truy hỏi, muốn làm rõ ý tứ của cậu.

Nhưng Thanh Nham cũng không giải thích gì thêm nữa, mặc kệ ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc tức giận của ba người bọn họ, liền rời khỏi Tần gia.

Cậu yên lặng đến, cũng lặng yên rời đi.

Nếu như không phải tâm tình của ba người ở phòng ăn đều chập trùng, thì nói Tần Nham chưa bao giờ xuất hiện ở đây cũng không sai.

Trên đường Thanh Nham từ Tần gia trở về trường học, việc cậu dùng tên thật ở trên diễn đàn đăng topic đang không ngừng lên men, lầu xây ngày càng cao, sau đó nhanh chóng trở thành bài đăng hot trên trang chủ.

"Cái lùm mía, Lục Thần." Dịch Lâm Xuyên quay người vỗ vỗ bàn Lục Ly Giang, một mặt cúi đầu xem diễn đàn một mặt vội vàng nói: "Mau xem diễn đàn, bạn cùng phòng nhỏ của mày đã phản kích lại rồi!"

Đêm nay Thanh Nham không ở ký túc xá, Lục Ly Giang tự nhiên cũng không ở lại, liền đến lớp A tự học.

"Nhanh nhanh nhanh, cái topic đầu trang đó. Đêm nay tao đi đánh cầu, còn chưa kịp ăn dưa." Dịch Lâm Xuyên chỉ cho Lục Ly Giang xong liền không thể chờ đợi được nữa nối gót theo đoàn quân ăn dưa.

Lục Ly Giang dừng bút, còn chưa kịp lấy điện thoại di động ra, ghi âm từ trong điện thoại của Dịch Lâm Xuyên đã phát ra vang vọng cả lớp A.

"Mẹ, mẹ nói xem cha đang nghĩ cái gì? Cư nhiên lại đem con ra làm đối tượng thông gia với Kỳ Lâm Sâm, không phải là đang đẩy con vào hố lửa sao?"

Âm thanh này rất dễ nhận ra, là của Tần Chu Chu.

Ngay sau đó, một giọng nữ vang lên: "Ba con chắc bị váng đầu rồi! Kỳ gia kém như vậy, không có khả năng mẹ lại để con và Kỳ Lâm Sâm kết hôn."

"Đúng vậy, Kỳ gia so với nhà mình thì kém xa, hơn nữa tên Kỳ Lâm Sâm kia thành tích còn nát bét, ngoại trừ lớn lên đẹp trai thì không biết còn cái ưu điểm nào, là một tên điểu ti* mà lại vọng tưởng muốn kết hôn với con. Con mới không cần, cùng anh ta kết hôn cả đời con sẽ bị huỷ hoại! Mẹ, mẹ mau đi khuyên nhủ ba đi."

*Diaosi (điểu ti): là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. (theo báo người lao động)

"Chỗ ba con không dễ nói đâu, ba của Kỳ Lâm Sâm từng cứu ba con, ba con còn đang thiếu nợ ân tình của người ta. Ban đầu đáp ứng làm thông gia cũng là vì cái này, bất quá Kỳ gia lại không giống như nhà chúng ta được sống tốt, ai có thể ngờ việc Kỳ gia lại đột nhiên xuống dốc, con cháu nhà họ cũng không có ai ưu tú."

"Mẹ con hai người to nhỏ cái gì đó?" Một giọng nam khác chen vào.

Tần Chu Chu bỗng nhiên thay đổi giọng điệu phẫn uất khi nãy, chuyển thành giọng điệu thông tình đạt lý ở trường học: ""Ba, lúc đó ba và mẹ chỉ nói là kết thông gia với nhà bọn họ, đâu có chỉ mặt gọi tên nói là con? Anh trai cũng là con cháu Tần gia, theo lý thuyết thì anh trai là con trai trưởng phải cùng Kỳ Lâm Sâm thực hiện hôn ước mới đúng. Ba mẹ trực tiếp an bài cho con thì anh trai sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định là khổ sở muốn chết rồi."

Ghi âm ngừng trong chốc lát.

Sau đó, ba Tần đáp: "Chu Chu, Kỳ Lâm Sâm xác thực không hề xứng với con. Con nói đúng, ngược lại Tần Nham chỉ là một thằng phế vật vô dụng, liền để nó làm đối tượng thông gia với Kỳ Lâm Sâm đi. Có việc này hai người còn chưa biết, ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục nhập học Anh Hoa cho Tần Nham, sau đó nói với Kỳ gia đối tượng thông gia là nó."

Đoạn ghi âm tới đây liền tắt, chấn kinh toàn bộ học sinh đang ăn dưa.

"Trời ạ, đây là một nhà ba người Tần gia sao? Cũng thật là trâu bò!"

"Đây là đoạn ghi âm trước khi Kỳ Thần hot phải không quí dị?"

"Chứ còn gì nữa, mày không nghe ba Tần nói làm thủ tục vào Anh Hoa cho Tần Nham sao? Chuyện này xảy ra vào một năm trước, lúc đó Kỳ gia còn đang suy yếu, Kỳ Thần cũng chưa bị dân mạng phát hiện. Tần gia cũng chưa có hỗn loạn như bây giờ, cho nên khi đó ba miệng ăn nhà họ mới không vừa mắt nhà Kỳ Thần!"

"Tao nói thật Tần Chu Chu nên đi làm diễn viên đi, trước mặt ba mẹ mình lại có thể có đến hai bộ mặt, nai xừ thiệt sự!"

"Cho nên ở trên sân huấn luyện là tình thế ngược lại sao? Không phải Tần Nham cướp vị hôn phu của Tần Chu Chu, mà là Tần Chu Chu ghét bỏ Kỳ Lâm Sâm gia thế không tốt, không đủ ưu tú nên liền ghét bỏ ném cho Tần Nham? Ngẫm lại cũng giống trò hề thật, ai lại nghĩ Kỳ Thần trong thời gian ngắn như vậy lại có thể lật mình trở thành nam thần. Vậy mà thằng hề Tần Chu Chu lại có thể tráo trở nói Tần Nham đoạt chuyện đại sự của cậu ta, vai ác vai tốt đều một mình cậu ta làm, quá lợi hại!"

"Tao ói, không nghĩ Tần Chu Chu lại có thể giống bạch liên hoa như vậy, thật buồn nôn!"

"Tần Nham cũng đâu có vừa, tui đột nhiên cũng có chút bội phục hắn, lại có thể dùng một chiêu tự tổn hại mình để giết địch như vậy, trực tiếp đem ghi âm của ba mẹ và em trai đăng công khai trên diễn đàn, hắn cũng nên biết là làm vậy cũng không có lợi gì cho hắn mà phải không?"

"Chắc là hắn cũng không còn biện pháp nào, sáng sớm Kỳ Lâm Sâm và Tần Chu Chu làm ra một màn kịch lớn như vậy, nếu không phải Lục Thần đứng ra cứu giúp, có lẽ Tần Nham đã bị người ta dìm nước bọt cho chết đuối, cái danh tuesday cũng không có nhẹ nhàng gì."

"Nói đến đây, tui thật sự rất tò mò Kỳ Thần nhìn thấy đoạn ghi âm này sẽ có phản ứng như thế nào. Người mà y dùng mọi biện pháp để giữ gìn Tần Chu Chu thì ghét bỏ y, ngược lại người bị y ghét bỏ phiền chán Tần Nham lại mới là người bị hại. Muốn nói người nào thảm, thì Kỳ Thần chính là người thảm nhất, bị Tần Chu Chu đùa bỡn xoay quanh."

Kỳ Lâm Sâm có phản ứng gì Lục Ly Giang không biết, nhưng anh biết bạn cùng phòng nhỏ của mình đã sắp được tự do. Nghĩ đến đây, anh liền cúi đầu xuống gửi một tin Wechat đi.

Tương Ly: Kế hoạch huỷ bỏ, mục tiêu đã đạt xong.

Gửi xong, anh trầm ngâm chốc lát, sau đó gửi tin nhắn cho Wechat vừa mới kết bạn không lâu.

Tương Ly: Bạn cùng phòng, có trở về không?

Điện thoại di động rung lên.

Lục Ly Giang trong nháy mắt nhìn xuống tin nhắn trên màn hình.

Đoan Chính: Đã nhận.

Chưa bao giờ trong lòng Lục Ly Giang lại thấy mất mát đến vậy.

Trống rỗng, có chút khó chịu, rõ ràng tim vẫn đập bình thường, nhưng bỗng nhiên anh lại muốn gặp Tần Nham.

"Lục Thần, sao mày cứ một hồi cười một hồi lại cau mày vậy? Nhanh như vậy liền muốn cùng Tần Nham nói chuyện yêu đương rồi sao? Cậu ta bất cẩn như vậy, không để ý một chút liền bị mày ra tay bắt đi rồi ư?" Dịch Lâm Sâm gật gật đầu, tiếp tục nói, "Cũng phải, mày chính là Lục Thần người theo đuổi xếp hàng dài từ đây đến Paris, mày chủ động theo đuổi, đúng là không ai có thể do dự được."

Thấy Dịch Lâm Xuyên càng nói càng lung tung, anh nhanh chóng thu biểu tình lại, nhàn nhạt nhắc nhở: "Cậu lại muốn nói cái gì?"

Dịch Lâm Xuyên* cũng không sợ, hắn biết Lục Ly Giang thích nghe hắn nói về Tần Nham.

(*) Chỗ này tác giả ghi là Kỳ Lâm Sâm, nhưng mình nghĩ bả để lộn nên xin sửa lại nha.

"Tao còn có thể nói cái gì, tao không phải chỉ muốn chia sẻ mẻ dưa này với mày sao? Mà nói đến thì bạn cùng phòng nhỏ của mày cũng thật thảm, làm sao tao lại cảm thấy cặp cha mẹ Tần gia đối xử với cậu ta và Tần Chu Chu hoàn toàn khác xa nhau vậy?"

"Còn đoá bạch liên hoa Tần Chu Chu kia, ở trường học nguỵ trang không ai nhận ra luôn, ở ngoài thì xoay Kỳ Lâm Sâm như cái chong chóng, trong lòng lại có thể thâm độc đến như vậy! Muốn nói ai trâu bò nhất thì chính là Lục Thần mày chứ ai, cư nhiên lại sớm nhận ra Tần Nham là một tên nhóc đáng thương. Cậu giúp cậu ta là vì động lòng trắc ẩn, muốn làm việc thiện sao?"

Lục Ly Giang làm sao không nghe ra được Dịch Lâm Xuyên đang cố tình muốn hố anh, vốn dĩ anh cũng không muốn nói cho hắn nghe quan hệ của mình và Thanh Nham. Nhưng bây giờ anh lại không nhịn được cảm giác cao hứng khi biết được tin Thanh Nham sắp độc thân, liền nhướng mắt lên nhìn Dịch Lâm Xuyên, lạnh nhạt nói: "Tôi phát hiện cậu có một khuyết điểm giống như Kỳ Lâm Sâm, không bao giờ chịu nhìn rõ sự thật."

—Thanh Nham đã rất nhiều lần nói "Đã thanh toán xong", Kỳ Lâm Sâm lại không tin.

—Anh nhiều lần ám chỉ sự quyết tâm, Dịch Lâm Xuyên cũng không tin.

Dịch Lâm Xuyên bị anh chặn họng đến nghẹn lại, liền thức thời ngậm miệng, nhận mệnh nói: "Được rồi, tao đã nhìn rõ rồi, mong là bạn học Kỳ của chúng ta cũng sẽ nhìn rõ."

Kỳ Lâm Sâm xác thực cũng đã nhìn rõ.

Bởi vì lúc này, y đang bị ba Kỳ gọi về nhà, ở trong thư phòng nghe đoạn ghi âm kia.

Editor có điều muốn nói: Tình hình là truyện của tụi tui bị re-up rồi á mng, tui chỉ đăng trên Wattpad này và WordPress trên tường nhà thui á, nên mng có thích anh Lục và anh Nham thì ủng hộ tụi tui ở trên này đừng đọc ở đâu nhaaa, luv uuuuu