Em Vẫn Luôn Trêu Ghẹo Anh

Chương 1: Lời tỏ tình



Editor: Thanh Dục Châm

Group bạn học bùng nổ!

Dư Âm lại lại lại hỏi thăm tin tức của Tạ Bắc Từ.

Dư Âm lại lại lại chuẩn bị đi dây dưa Tạ Bắc Từ.

Lúc Tạ Bắc Từ chuyển trường, Dư Âm khóc lóc nói yêu chết anh, không thể không có anh, muốn cho Tạ Bắc Từ đừng rời đi.

Ngày Tạ Bắc Từ ra nước ngoài, Dư Âm như điên lên vậy, đuổi theo máy bay đã cất cánh đi được mấy *dặm.

(*) 1 dặm = 1,609344 km

Sau khi Tạ Bắc Từ rời đi, Dư Âm bị mắc bệnh tương tư, cứ nhắc đi nhắc lại tên của Tạ Bắc Từ trong miệng.

Tất cả tin nhắn trong group, mỗi cái mỗi cái đều đang thảo luận những scandal hường phấn của Dư Âm và Tạ Bắc Từ.

Cho đến khi --

Có một vị bạn học nói ra câu này: "Chuyện là...... Cách đây hai hôm, tớ vừa mới add Dư Âm vào nhóm."

Group vốn ồn ào tiếng người, chỉ nháy mắt đã im lặng như gà.

Lúc sau cũng không có ai gửi tin nhắn nữa.

......

Dư Âm nhìn tin nhắn trong group, giận quá thành cười.

"Đám người này cứ mười năm như một mà cứ đi hủy hoại thanh danh của mình, khi nào mình lại lại lại hỏi thăm tin tức của Tạ Bắc Từ? Không phải chỉ có lần này thôi sao?"

"Còn yêu chết anh? Như điên lên vậy? Mắc bệnh tương tư? Đám người này càng bịa lại càng lố rồi đó."

"Nếu không phải mình có việc cần tìm anh ta, hơn nữa phải nhanh chóng và bắt buộc phải là anh ta thì mình tuyệt đối sẽ không thèm đi hỏi thăm tin tức của Tạ Bắc Từ."

Dư Âm giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, từ đáy lòng dâng lên một cơn bực bội.

Tào Nhất Trí sao lại còn chưa tới, hẹn là 7h50', giờ sắp 8 rưỡi.

Tháng mười ở Thâm thị, mặt trời mọc ở trên cao như cũ, cả thành thị đều tràn ngập trong những đợt nắng nóng.

Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi quét, trong không khí vẫn còn ấm áp.

Dư Âm thổi thổi mái tóc mái trên trán.

Chiếc áy màu đỏ trên người cô trông đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn, váy bị gió thổi bay lên, diễm lệ như đóa hoa bước ra từ bóng đêm.

Cô đang chuẩn bị gọi điện liên hệ Tào Nhất Trí thì một chiếc xe SUV chậm rãi đậu trước mặt cô.

Cửa sổ phía trước xe dần hạ xuống, lộ ra một gương mắt đẹp trai, đúng là bạn thuở nhỏ của cô - Tào Nhất Trí.

"Niểu Niểu, ừ ờ, Tạ Bắc Từ......"

Muốn nói lại thôi, mấy câu tiếp theo cậu suy nghĩ nên nói thể nào.

Group bạn học, Tào Nhất Trí cũng có mặt.

Dư Âm cố ý chọc tức nói: "Nhìn thấy tin nhắn trong group rồi à, đúng vậy đấy, tớ đang hỏi thăm tin tức của Tạ Bắc Từ. Tớ yêu anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên, say mê tột độ, yêu đến phát điên, được rồi chứ."

Lông mày của Tào Nhất Trí giật lên khó hiểu: "Tạ Bắc Từ cậu ấy......"

"Tạ Bắc Từ anh ấy không thích tớ, tớ biết chứ. Nhưng tớ không thể không có anh ấy, cho nên nhất định phải tìm được anh ấy, mặc kệ chân trời hay góc biển, chết thì cũng phải chết dưới thân của anh ấy!"

Lúc này, cửa sổ phía sau xe được hạ xuống.

Dư Âm quay đầu nhìn theo bản năng, bỗng cô phải đối mặt với một cặp mắt chế giễu.

Sau mặt xe có một người đàn ông đang ngồi, ngũ quan tuấn tú tinh xảo, khí chất âm trầm sâu lắng, cả người không che giấu được được sự kiêu ngạo lạnh lùng.

Dưới ánh đèn màu trắng ban ngày, kèm theo chiếc áo sơ mi đen lạnh nhạt, trông người đàn ông đấy thật là khiêm tốn nhưng lại tràn đầy khí chất mạnh mẽ của kẻ bề trên.

Tạ, Tạ, Tạ Bắc Từ!!

Dư Âm như bị sét đánh trúng, ngẩn người ngay tại chỗ.

Kinh thiên động địa.

Điên cuồng chấn động!

Tạ Bắc Từ anh, anh, anh ta sao lại ngồi ở phía sau xe của Tào Nhất Trí Trí.

Hả?

Cô vừa nói cái gì hả?

Yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, say mê tột độ, yên đến phát điên!

Không thể không có anh ấy, cho nên nhất định phải tìm được anh ấy, mặc kệ chân trời hay góc biển, chết thì cũng phải chết dưới thân của anh ấy

Chết ở dưới thân của anh ấy --

"Lời tỏ tình" này của cô, có phải anh ta nghe được hết đúng không!

A a a a a a a a!

Miệng vui sướng một lúc, vui xong đốt thành tro.

Dư Âm cứng đờ mà quay đầu, nhìn về phía Tào Nhất Trí: Tạ Bắc Từ ở trong xe của ông, mà sao ông không nói sớm.

Tào Nhất Trí làm mặt quỷ: Tui cũng muốn nói lắm nha, nhưng bà đâu có cho tui cơ hội đó.

Dư Âm: "......"

Cô là ai? Đây là đâu? Cô đang làm gì ở đâu?!

"Bíp --"

Sau xe truyền tới một tiếng còi chói tai, ở đây không thể cho đỗ xe lâu.

Tào Nhất Trí sờ sờ cái mũi, nói: "Hay là Niểu Niểu, bà lên xe trước đi."

Dư Âm hơi do dự, mở cửa xe rồi ngồi lên vị trí ghế phụ.

Cô thật sự không muốn ngồi lên chiếc xe này, hiện trường tử vong xã hội quy mô lớn như vậy, cô chỉ hận bản thân không thể lập tức biến mất tại chỗ.

Nhưng cô là có việc mới đi tìm Tạ Bắc Từ nha!!

Hạng mục nghiên cứu phát minh của cô xảy ra vấn đề, dẫn tới công ty đầu tư GM tiến hành đánh giá lại dự án.

Bởi vì người hợp tác đi tìm đường chết, tham ô của công.

Nếu bị phán định thất bại, liền đồng nghĩa với việc cô mất đi dự án do chính tay mình tự tạo ra. Cô có năng lực đảm bảo khiến cho hạng mục, và cô cũng không muốn GM vì nguyên nhân phía đối tác mà đi kết thúc hạng mục.

Người xét duyệt cuối cùng cũng chính là người cầm quyền lớn nhất của GM - Tạ Bắc Từ, trùng hợp anh ta còn là bạn học cấp ba của cô.

Nhưng Tạ Bắc Từ sống khá kín tiếng, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Cho dù bọn cô từng là bạn học thời cấp 3, cô đi hỏi thăm một vòng thì vẫn không tìm ra một chút tin tức gì của anh ta.

Đánh chết cũng không nghĩ tới rằng, anh sẽ đột nhiên xuất hiện --

Cửa xe đóng lại, ngăn cách sự ồn ào bên ngoài, vô cùng là yên lặng.

Tào Nhất Trí muốn làm dịu bầu không khí, nhìn Dư Âm cười và nói: "Chờ rất lâu phải không, lúc nãy trên đường hơi kẹt xe."

"Ha ha."

Dư Âm cười xấu hổ, trong giây phút này cô thật sự không muốn nói chuyện chút nào.

Cô nhìn nhìn về phía kính chiếu hậu, Tạ Bắc Từ vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn như cũ.

Hình như nhận thấy được tầm mắt của cô, anh ta giương mắt liếc nhìn.

Ánh mắt không kịp phòng ngừa mà đột nhiên chạm vào nhau.

Đôi mắt lạnh giá sau lắng làm cho con người ta có một loại cảm giác áp bách, không giận dữ nhưng lại uy phong. Không hiểu vì sao mà Dư Âm lại có chút chột dạ, cô tránh né ánh mắt của anh.

Từ ngày cô bắt đầu muốn tìm kiếm Tạ Bắc Từ, cô đã nghĩ tới rất nhiều hình ảnh gặp mặt giữa cô và anh ta.

Nhưng tuyệt đối không có một màn như vừa rồi.

Mất mặt.

Mặt mũi ném tới nhà bà ngoại luôn rùi!

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng cơm Tây

Sau khi xuống xe, Dư Âm níu níu ống tay áo của Tào Nhất Trí, cố ý đem cậu ta kéo xuống sau lưng Tạ Bắc Từ.

Hỏi nhỏ: "Ông tìm thấy anh ấy từ khi nào, sao không đề cập với tôi trước một tiếng."

"Hôm nay cậu ấy dẫn chú chó nhà cậu ấy đi khám sức khỏe," Tào Nhất Trí là một bác sĩ thú cưng, "Nhớ đến bà đang tìm cậu ấy, tớ phí sức chín trâu ba hổ mới hẹn được cậu ta."

"Vốn dĩ định cho cậu một bất ngờ vui vẻ, không ngờ lại biến thành bất ngờ kinh hãi luôn."

Tào Nhất Trí vừa dứt lời, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Đừng trách cậu ác độc, cảnh tượng vừa rồi quả thực vừa ngẩn ngơ lại vừa buồn cười.

Dư Âm nhịn xuống dục vọng muốn đá cho cậu một chân: "Ông còn cười."

Tào Nhất Trí "khụ" một tiếng, khôi phục lại biểu cảm nghiêm chỉnh: "Chuyện này không phải cũng khá tốt sao. Nhiều năm như vậy rồi, cậu cứ lãng phí bỏ trống cho nó trôi qua. Không bằng thừa cơ hội này, trực tiếp đẩy ngã người ta."

Dư Âm cứng họng, không còn lời gì để nói: "Sao ông giống y như đám người đấy vậy, muốn tui giải thích bao nhiêu lần mới chịu? Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Tào Nhất Trí rõ ràng không tin tưởng lời cô nói: "Dù thế nào thì bà đã tỏ tình với cậu ta. Bà nhờ cậu ta hỗ trợ...... Chắc sẽ không quá vô tình đi."

"Không, chỉ biết rất vô tình!"

Chính bản thân Dư Âm đã gặp qua Tạ Bắc Từ vô tình cỡ nào khi đối xử với những cô gái thổ lộ anh ta.

Con gái nhà người ta đưa thư tình cho anh ta. Anh ta nói đừng yêu sớm, cố gắng học hành.

Cô gái nhà người ta si mê mà ôm áo khoác của anh ta. Anh ta ném thẳng quần áo vào trong thùng rác.

Con gái nhà người ta nói đời này chỉ yêu anh ta, không phải anh ta thì không gả. Anh ta lại nói đời này cô ta chắc phù hợp sống ở am ni cô quá.

Những chuyện như thế không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.

Đây quả thực là sự lạnh nhạt và độc mồm phản nhân loại.

Tạ Bắc Từ nếu coi cô thành mấy người phụ nữ lì lợm la liếm với anh ta, thì sau buổi cơm hôm nay, đừng nói là cho cơ hội, ngay cả liếc cũng không thèm liếc cô một mắt.