Dư Ngã Thiên Thu

Chương 11



Kho vũ khí được xây bằng đá sâu trong lòng đất mấy trượng, tối tăm lạnh lẽo, ngăn chặn cái nóng khô rát đang bao trùm cả quan thành ở bên ngoài. Dưới tia sáng tĩnh mịch của ngọn đèn đồng, Thẩm Dục Chương mặt không chút biểu cảm ngồi đấy, hai tay gác lên đầu gối không nhúc nhích đã lâu. Trước mặt hắn đặt một chiếc bàn gỗ đơn giản. Đằng sau bàn gỗ, một người đàn ông trung niên cũng ngồi đấy mặt không biểu cảm, trên bàn mực nghiên đã khô, trên tờ giấy được trải ra chưa viết một chữ. Quan quân pháp này được Binh bộ Đại bình phái tới thẩm vấn, họ Cố tên Dịch, thời thiếu niên là môn khách trong Thành vương phủ, sau đó thường được Thành vương tiến cử làm quan, nhiều lần cai quản ở địa phương, Khố bộ, Binh bộ tam tư, tuy rằng không tham gia khoa cử, làm quan nhiều năm chức vị đến ngũ phẩm, nhưng làm người kính cẩn không xiểm nịnh, vốn được triều đình Đại Bình tín nhiệm.

Đối mặt với thái độ lạnh nhạt, chống đối không phối hợp của Thẩm Dục Chương, Cố Dịch không nhanh không chậm mở miệng châm biếm: “Thẩm tướng quân, Cố mỗ phụng chỉ đến thẩm vấn. Tướng quân kháng cự không khai, ngay cả thánh ý cũng không để vào mắt?”

Thẩm Dục Chương ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, người giống như tượng đá.

Cố Dịch lại nói: “Thánh thượng niệm tình họ Thẩm bao đời trung trinh, lần này không triệu Tướng quân về triều bắt giữ, chỉ lệnh Binh bộ phái Cố mỗ đến đây thẩm vấn đã là đặc ân rồi. Tướng quân không nhận thánh ân, muốn đặt gia tộc họ Thẩm ở đâu?”

Thẩm Dục Chương vẫn bất động như cũ, ngay cả hai chữ “họ Thẩm” cũng không cạy được miệng hắn một hai.

Cố Dịch đứng dậy, vòng qua bàn gỗ, đến trước mặt hắn, dưới ánh đèn quan sát tỉ mỉ sắc mặt hơi tái nhợt vì một ngày một đêm chưa ngủ của hắn, lúc mở miệng ngữ khí có ý rõ ràng thương tiếc: “Sáu năm trước, Thẩm tướng quân tham gia khoa cử, đỗ tiến sỹ đứng đầu khoa bảng; cùng năm thi võ thí, khả năng hùng biện, võ nghệ xuất chúng, thi đỗ võ trạng nguyên. Bấy giờ Thẩm tướng quân văn võ song toàn, bỗng chốc nổi danh khắp cả nước, nhìn khắp gia tộc họ Thẩm ba trăm tám mươi năm mà xem, cũng khó mà tìm được anh tài kiệt xuất như Tướng quân đây. Mấy năm sau, Thẩm tướng quân lĩnh chỉ đến biên cương phía nam, tuy chưa gặp phải trận chiến lớn nào, nhưng vì Đại Bình ta mà lập uy trước các nước chư hầu, cũng có công lớn. Như Tướng quân đây, bản thân chịu sự tín nhiệm của hoàng thất, thân gánh vác sự kỳ vọng của dòng tộc họ Thẩm, sao nhất thời lại hồ đồ làm ra những chuyện thông đồng với địch, vì tình riêng mà làm phản?”

Ông ta dừng lại một chút, dường như không để ý Thẩm Dục Chương có phản ứng gì, rồi lại nói: “Hay là, Tướng quân ỷ vào Chiêu Khánh công chúa một lòng si mê Tướng quân, cho rằng Thánh thượng kiêng nể ái nữ, nhất định sẽ không lệnh Hữu ti luận tội Tướng quân?”

Giọng nói nện lên tường đá, khiến cho ánh mắt ngưng trọng của Thẩm Dục Chương đột nhiên nhảy dựng.

Chú ý đến thần sắc hắn có chút biến hoá, Cố Dịch chỉ cảm thấy hình như bức tường kín mít không lọt gió cuối cùng nứt ra một kẽ hở, đang định nói tiếp thì thấy Thẩm Dục Chương bất chợt mở miệng, âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Lúc nào rồi?”

Cố Dịch cau mày, nhưng vẫn như cũ trả lời hắn: “Giờ thìn ba khắc.”[1]

“Nếu không thả ta ra ngoài, Cố đại nhân trở thành tội nhân của quan ải Kim Hiệp Đại Bình ta.” Thẩm Dục Chương liếc nhìn soái kỳ chữ “Thẩm” chất đống trong kho vũ khí được gỡ xuống từ đầu thành, âm thanh bình tĩnh mà lạnh băng.

Sắc mặt Cố Dịch trầm xuống. Câu này, lúc ông ta đến quan ải Kim Hiệp truyền chỉ, đầu tiên lệnh cho cấm quân bắt Thẩm Dục Chương với gỡ soái kỳ tống vào kho vũ khí dưới tường thành thì nghe Thẩm Dục Chương nói qua một lần. Lúc đấy cũng không để ý, mà sau đó Thẩm Dục Chương ngậm miệng không chịu khai, một ngày một đêm ông ta liền quên béng việc này. Mà nay lại nghe lời này, tuy cũng là câu như vậy, nhưng sao cứ cảm thấy Thẩm Dục Chương có ý khác. Chẳng giống đe doạ hay cảnh cáo như ngày hôm trước, hoàn toàn giống như kẻ máu lạnh nói ra một chuyện thật sự sắp xảy ra. Cố Dịch đang định nói, lời còn chưa ra khỏi miệng thì bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, cánh cửa nặng nề bị người đập ầm ầm.

“Quân tình khẩn cấp!”

Thẩm Dục Chương mặt vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt đã có chút huyết sắc quét qua cửa kho vũ khí.

“Cố đại nhân, còn đợi gì nữa?”

Một lời của hắn khiến Cố Dịch đang ngây ra chợt bừng tỉnh. Sau đó người bước nhanh đến mở chốt cửa, tên lính cấm quân đến báo vì quá khẩn trương mà suýt nữa đâm sầm vào người ông ta.

“Nửa canh giờ[2] trước, phản quân bọc bài hịch bằng cỏ, dùng vũ khí công thành ném lên tường thành trong ngoài thành quan ải, ước tính lên đến hàng nghìn tờ.”

Cố Dịch nén giận, giật mạnh tờ giấy thấm đầy mồ hôi trong tay tên lính. Lúc ông đang định quay người lại kề sát ánh sáng nhập nhèm của đèn đồng để nhìn rõ chữ viết, tên lính vì khẩn trương và hãi hùng mà giọng nói bị thay đổi vang lên bên tai ông: “Cố đại nhân, bây giờ…bây giờ quân canh giữ năm thành trong ngoài của quan ải Kim Hiệp…đều nổi…nổi loạn rồi.”

Lời này như sét đánh ngang tai. Cố Dịch nghe rợn cả người, trở tay vả mồm tên lính kia, “Nói bậy nói bạ.”

Tên lính bưng miệng lui ra ngoài cửa đứng chờ.

Thẩm Dục Chương ngồi đấy cười lạnh. Tiếng cười này khiến Cố Dịch rùng mình, dòng chữ trên bài hịch trong tay lúc này rõ mồn một lọt vào mắt ông ta.

Chú thích:

[1] Giờ thìn: 7h – 9h sáng

1 khắc = 15 phút

[2] 1 canh = 2 tiếng đồng hồ, nửa canh = 1 tiếng đồng hồ.

Đại Bình, ngày mồng tám tháng bảy năm Cảnh Hoà thứ mười bảy.

Chủ soái Vân Lân quân Trác Thiếu Viêm bố cáo chư vị Tướng quân, Đô ngu hậu, Đô uý, Tham quân, Binh tào trưởng, Giáo uý, đội trưởng, binh sĩ[3]:

Thế hệ ta tòng quân, vì bảo vệ quốc thổ, vì gìn giữ non sông, vì đền đáp triều đình. Mà nay triều đình, tin kẻ gian nịnh, giết hại trung lương, oan uổng người vô tội, sớm không thể cống hiến cho triều đình. Xưa có danh tướng Bùi Mục Thanh một lòng son sắt mà phải chịu cảnh tra tấn, hàm oan dưới mồ; có vong huynh Trác Thiếu Cương chiến công lừng lẫy mà phải mang tội chịu cảnh phơi thây, tan cửa nát nhà. Nay có Chiết uy Tướng quân Thẩm Dục Chương, xuất thân danh môn, trung quân ái quốc, văn võ đệ nhất thiên hạ, mà một ngày nọ bị vu cáo, sống chết khó lường, ba quân trên dưới khoanh tay đứng nhìn, há lại nhẫn tâm vậy ôi! Triều đình đối đãi không đủ lễ mạo, sao biết nay họ Thẩm, mai không phải các vị chăng? Các vị nếu muốn lập chí bảo vệ quốc thổ, gìn giữ non sông, sao không dấn thân vào tử địa, quét sạch hung ác trong trời đất! Ta phàm kế tục chí hướng của vong huynh, tất cùng Vân Lân quân tận lực, mang lòng trung nghĩa, máu chảy đầu rơi, lập nên minh chủ, chấn hưng xã tắc, có được lòng tin của các vị, chết không hối tiếc. Mà chư vị bản lĩnh hơn người, tất trải qua trăm năm mà không nguy vậy.

Chú thích:

[3] Đây là quan các cấp trong quân đội theo thứ tự từ cấp tướng trở xuống:

Đô ngu hậu: Chức quan thời xưa quản lý vùng sông núi. Tể tướng Vũ Văn Thái thời Tây Nguỵ lần đầu tiên đặt chức quan Ngu hậu đô đốc, nhà Tuỳ, Đường, Ngũ đại, Tống theo đấy mà lập nên chức quan này. Đô ngu hậu là võ quan cấp cao, cũng có quan võ cấp thấp như Tướng ngu hậu.

Đô uý: Phụ trách quân sự.

Tham quân: phụ trách tham mưu quân sự và chính trị

Binh tào trưởng: Còn gọi là Chuẩn úy, dưới Thiếu úy.

Cố Dịch đọc một hồi, đọc qua một lần từ đầu đến cuối lại không sao tin được, sau đó lập tức xé nát tờ giấy trong tay. Ông ta quay lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Dục Chương, nhất thời không biết nên làm thế nào. Hàng ngàn bài hịch với lời lẽ sôi sục chí khí được ném lên tường thành, ông ta đã hoàn toàn có thể nhìn ra quân phòng thủ bị kích động như thế nào, cũng đã hoàn toàn tin lời nói của binh sĩ đến báo tin vừa rồi. Quân phòng thủ năm thành trong ngoài quan ải Kim Hiệp đã nổi loạn rồi…. Ngôn Tình Sủng

Cố Dịch nhìn sang Thẩm Dục Chương đang thờ ơ ngỗi chỗ cũ: “Thẩm tướng quân không mau ra ngoài dẹp yên binh biến, còn ở đây làm gì?”

Thẩm Dục Chương liếc nhìn ông ta, “Muộn rồi.”

Cố Dịch nghe thấy liền cả giận: “Thẩm tướng quân trị quân như thế này sao? Bỏ mặc loạn quân mà không quản, thật lòng muốn làm nghịch thần hay sao?”

Thẩm Dục Chương lúc này chậm rãi đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên vai, sau đó đến gần Cố Dịch. Lúc cách ông ta nửa bước Thẩm Dục Chương đứng lại, đột nhiên giơ tay bóp cổ Cố Dịch, dồn sức ấn ông ta vào cánh cửa phía sau. Cơn đau ập đến, Cố Dịch kêu không thành tiếng, đôi mắt mở to dần dần xuất hiện tia máu.

“Họ Thẩm bao đời trung trinh, há có thể làm phản?” Thẩm Dục Chương nói từng chữ một, lực trên tay càng tăng, “Ta một lòng dẫn quân, chống lại phản quân, vậy mà bị chụp cái danh thông đồng quân địch, công tư bất phân. Mà giờ phản quân đến cửa quan ải, bài hịch ném lên tường thành, khiến quân dưới trướng của ta nổi loạn, trái lại có thể chứng minh chuyện của ta lúc trước trong sạch. Dám hỏi Cố đại nhân, thế gian này còn có điều gì hoang đường hơn thế này không?”

Cố Dịch bị hắn bóp chặt đến mức gần như không thể hô hấp, cả khuôn mặt đều bị tím tái.

Lúc nhận được tin báo Vân Lân quân thắng dễ như trở bàn tay dưới quan ải Kim Hiệp, Chu Dịch xưa nay mặt không đổi sắc cũng phải sửng sốt một hồi mới chịu tin. Chu Dịch nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau đó mới đi báo cho Thích Bỉnh Tĩnh. Thích Bỉnh Tĩnh bất động thanh sắc mà nghe, cũng không nói gì. Chu Dịch đem những chuyện mà hắn sắp xếp hợp lý nói ra: “Tội danh của Thẩm Dục Chương là do nàng rắp tâm hãm hại, nếu không Vân Lân quân sẽ không sớm như vậy đã chuẩn bị xong việc chiêu hàng, soái kỳ của Thẩm Dục Chương bị tháo xuống còn không mất công đến một ngày, Vân Lân quân liền có thể đến quan ải ném bài hịch, rõ ràng đã sớm dự liệu đến sự biến hoá này rồi. Còn bài hịch kia, lời lẽ nhìn thì quang minh chính đại, thực chất là tính toán ân oán cá nhân. Thẩm Dục Chương và nàng có tình nghĩa huynh muội, vậy mà nàng có thể dùng thủ đoạn này để dồn ép quân dưới trướng của hắn làm phản, khiến hắn cũng không thể không phản, thật là vô tình, thật là bội bạc. Vương gia, Thành vương Đại Bình đánh giá nàng không tồi chút nào. Người con gái như vậy ở bên cạnh, Vương gia không thể không đề phòng.”

Thích Bỉnh Tĩnh kiên nhẫn nghe xong lời bình luận dài dòng của hắn, không cho ý kiến gì, ngược lại chỉ căn dặn: “Chuẩn bị ngựa rời doanh, theo hướng bắc đến quan ải Kim Hiệp.”

“Vương gia sao lại đi lúc này?”

“Nhớ nàng ấy.”

Ngoài quan thành, màn trời thăm thẳm, ánh trăng vằng vặc. Trác Thiếu Viên đang ngủ ngon lành trong quân trướng đơn sơ.

“Thiếu Viêm.” Bên tai có người thấp giọng gọi tên nàng.

Nàng tỉnh dậy, mở mắt thì thấy khuôn mặt Thích Bỉnh Tĩnh gần trong gang tấc. Y nằm xuống bên cạnh nàng, duỗi cánh tay ra, vòng qua gáy nàng, để nàng gối lên cho thoải mái một chút. Nàng không do dựa vào lòng y, như mấy tháng qua, hằng đêm ngủ cùng nhau.

“Đã đánh hạ Kim Hiệp, sao không vào quan ải?” Thích Bỉnh Tĩnh hỏi.

Giọng Trác Thiếu Viêm khàn khàn vì ngái ngủ: “Bảo Giang Dự Nhiên dẫn binh vào quan ải chấn chỉnh quân phòng thủ rồi, ta đợi qua hai ngày nữa rồi đi…Thẩm Dục Chương chắc hẳn lúc này đang tức giận, nếu nhìn thấy ta thì sợ là sẽ giết ta mất.”

Y lại hỏi: “Kế của nàng khiến hắn cùng với thuộc hạ buộc phải trở giáo đầu hàng, không lo lắng triều đình Đại Bình hỏi tội Nhà họ Thẩm sao?”

Nàng nghe thấy câu hỏi này, hé mở đôi mắt để nhìn rõ hơn, nhìn chằm chằm vẻ mặt của y, không trả lời ngay.

Một lúc sau, nàng hỏi lại: “Ta không niệm tình cũ với hắn, khiến ngài thương tiếc nhà họ Thẩm?”

Thích Bỉnh Tĩnh không nói.

Trác Thiếu Viêm lên tiếng: “Triều đình Đại Bình sẽ không hỏi tội nhà họ Thẩm…con gái được cưng chiều nhất của hoàng đế Đại Bình tuyệt đối nhìn không được nhà họ Thẩm chịu chút oan ức.”

Ngữ khí của nàng không mang chút cảm xúc nào.

Y vuốt ve lưng nàng, hỏi: “Thẩm Dục Chương nổi giận đùng đùng, nàng không muốn vào quan ải, nhưng để đề phòng quân đầu hàng có biến, bằng không sáng sớm ngày mai để ta đi gặp hắn một chút?”

Nghĩ ngợi một hồi, nàng mới gật đầu đồng ý, sau đó vùi đầu vào cổ y, không lâu liền ngủ thiếp đi.