Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 686



Kể từ khi Lâm Thanh chuyển tất cả cổ phần và tài sản của nhà họ Trần đến dưới danh nghĩa Trần Nhiên, sau khi Trần Nhiên ra tù thành công, thì anh ta lại một lần nữa mê muội trong cờ bạc.

Ông quản gia nhìn tiếp, lên nhà họ Lâm tìm Trần Uyên.

Bên trong phòng khách.

“Cô hai, cô phải nói với cậu cả một chút, cậu ấy cứ thua nữa như vậy, tầm năm ba tháng những thứ bên trong mà mấy đời tổ tông nhà họ Trần để lại cũng phải bị cậu ấy làm cho thua sạch,”

Trần Uyên không khỏi cười khổ: “Bác à, tình hình giữa tôi và anh trai tôi bác cũng không phải là không biết, anh ta sẽ không nghe lời của tôi, tôi đi khuyên anh ta chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi, nếu không thì bác cũng dọn ra ngoài đi, tôi mua cho bác một căn chung cư, bác an dưỡng tuổi già thật tốt.”

Ông quản gia khoát tay một cái, than thở: “Thằng nhóc Sinh Tử kia cũng không làm việc đàng hoàng, tôi đã hết sức lực, hai tháng trước khi cậu cả ở trong cục cảnh sát nó còn ngừng nghỉ một chút, bây giờ cậu cả vừa ra, nó lại lập tức đi theo ăn chơi trác táng.”

“Thật xin lỗi, là anh trai tôi đã làm hư con trai của bác.”

“Không không không, cô hai tuyệt đối đừng nói như vậy, tôi không có ý trách tội nhà họ Trần, là đứa con trai kia của tôi không có chí tiến thủ, bùn nhão không thể dính lên tường, tôi thật sự sợ có một ngày nó sẽ đi trên con đường trái pháp luật.”

Trần Uyên im lặng một lúc, nói thử: “Nếu không thì tôi thương lượng với Lâm Thanh một chút, để anh ta dẫn theo con trai bác làm ăn, kiềm chế lại thật tốt?”

“Vô ích thôi, nó không phải là loại người trong phương diện này, hôm nay tôi qua đây chỉ là muốn nói với cô tình hình gần đây của cậu cả, để cô ra quyết định, về phần con trai của tôi, tôi nói cũng nói rồi, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, nó vẫn là bộ dạng này, tôi cũng không trông mong nó nữa.”

Trần Uyên lắc lắc đầu, lo lắng nói: “Bác à, tôi không quản được anh trai tôi đâu, nhà họ Trần tôi đã giao cho anh ta rồi, nếu như anh ta thua sạch rồi, cũng là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi, tài sản hơn hàng chục tỷ, chắc là đủ cho anh ta chơi đùa vài năm.”

Chơi đùa vài năm?

Ông quản gia lắc đầu cười khổ, với trình độ phá của đó của cậu cả, đoán chừng mấy tháng đã tiêu xài cạn sạch.

“Được, cô hai đã nói như vậy rồi, một người ngoài như tôi cũng không tiện chen miệng vào, cô dưỡng thai thật tốt, sinh ra một đứa cháu ngoại thật khoẻ mạnh, tôi tin rằng ông chủ và bà chủ ở trên trời có linh thiêng sẽ rất vui mừng.”

“…”

Căn nhà cũ nhà họ Thẩm.

Bên trong phòng đọc sách.

Thẩm Thành ngồi dựa trên ghế sô pha, cầm điện thoại trong tay đang nghe điện thoại.

“Chuyện tôi kêu cậu điều tra cậu đã điều tra xong chưa?”

“Báo cáo anh Thẩm, đã điều tra được rồi, hôm qua những phóng viên kia đến thế kỷ Hoa Đô quả thật là do cô Thẩm sắp xếp, chỉ có điều không phải là cô ta đích thân liên lạc, mà là thông qua…”

“Thông qua cái gì?”

“Liên lạc thông qua tổng giám đốc Trần của Thái Trang, cô ta đã mượn tay của tổng giám đốc Trần sắp xếp những phóng viên đó.”

Tổng giám đốc Trần?

Trần Cát Phượng?

Lúc này Thẩm Thành mới nghĩ đến nhân vật như vậy.

Lẽ nào Trần Cát Phượng này chính là Trần Thục Quyên vợ cả của Dương Thành? Cũng chính là mẹ ruột của Thẩm Thanh Vi?

“Cậu quan sát Thẩm Thanh Vi hai mươi bốn giờ cho tôi, quan sát cô ta đã gặp người nào, đã làm chuyện gì.”

“Vâng.”

“Cạch”

Cửa phòng đọc sách bị đẩy ra, bố Thẩm từ bên ngoài đi vào.

“Tôi còn có việc, cúp máy trước, cậu cứ dựa theo tôi căn dặn mà làm.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, Thẩm Thành nhướn mày nhìn bố ruột, thong thả ung dung nói: “Đã trễ như vậy rồi bố vẫn chưa đi nghỉ?”

Bố Thẩm hừ lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói: “Con nhiều lần giúp đỡ Dương Tâm, đừng cho rằng bố không biết ẩn tình trong đó, có phải con đã xác nhận con bé là em gái của con không.”

Thẩm Thành mỉm cười nhìn bố: “Thế nào, bố cũng nghi ngờ?”