Định Chế Hạnh Phúc

Chương 3



Edit: Mụi

Beta: Sen

Sáng sớm thứ hai, Đường Tuyền liền ra ngoài tiểu khu mua một ly sữa đậu nành, ăn một cái bánh tiêu, điều làm cho cô bất ngờ đó chính là, mùi vị của bánh giống y chang mùi vị cô đã ăn lúc ở Mĩ.

7 gờ 50 phút, cô đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện bậc nhất ở thành phố D, nơi đó còn có một cô gái trẻ tuổi mặc váy hoa, tay cô ấy cầm một túi hồ sơ, hiển nhiên cũng giống như Đường Tuyền, là đến đây để báo danh.

“Xin chào, tôi tên Cao Vũ Huyên, là bác sĩ thực tập, cô cũng là đến đây báo danh đúng không?” Ánh mắt to tròn của cô gái kia sáng lên, lúc cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, khuôn mặt xinh đẹp cực kì ngọt ngào.

“Xin chào, tôi là Đường Tuyền, cũng tới báo danh.” Đường Tuyền cười rất chân thành, lần đầu gặp mặt, cô có ấn tượng rất tốt với cô gái khả ái Cao Vũ Huyên này.

“Tôi là người ở thành phố D, còn cô? Tôi không nghe được cô là người vùng nào. Tôi ở khoa chỉnh hình, còn cô ở khoa nào? Là bác sĩ?” Cao Vũ Huyên hiển nhiên cũng rất có hảo cảm với cô gái trẻ tuổi như mình, vội vã hỏi một đống vấn đề lớn.

“Tôi là người Tứ Xuyên, học khoa gây mê. Khoa gây mê nằm phía bên phải bệnh viện, sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác cùng nhau.” Đúng vậy nha, bác sĩ gây mê gặp nhiều nhất là giải phẫu, nhất định đều cùng các khoa khác hợp tác làm việc.

“Cô đã qua giai đoạn thực tập làm bác sĩ rồi sao? Lợi hại quá vậy! Tôi còn phải thực tập một năm mới có thể thi làm bác sĩ đây. Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cao Vũ Huyên khi nghe nói Đường Tuyền đã trở thành bác sĩ chính thức, bày ra vẻ mặt hâm mộ, dứt khoát lôi kéo cô đến hàng ghế ngoài hành lang cùng tán gẫu.

“22 tuổi.” Đường Tuyền còn chưa kịp nói tiếp, liền bị giọng nói không thể tin của Cao Vũ Huyên cắt đứt.

“22 tuổi? Làm sao có thể? Tôi năm nay tốt nghiệp đã 24, còn phải thực tập 1 năm mới được thi lên bác sĩ chính thức, cô nhảy lớp mấy năm? Học trường nào?”

Đối với vấn đề quan trọng này, Đường Tuyền không thể làm gì hơn là kiên nhẫn giải thích cho Cao Vũ Huyên. “Tôi thực tập ở Mĩ, lúc ở trung học bởi vì học nhảy cóc cho nên quá trình học được rút gọn mấy năm. Học y ở Mĩ có những quy định rất nghêm khắc, bắt buộc phải học đủ 7 năm, cho nên tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, trong khoảng thời gian thực tập bị áp lực rất lớn, nhưng như vậy tôi mới có thể trở lại sớm hơn một chút. Nếu như vẫn ở lại Mĩ, đợi đến lúc khi tôi lấy được “bằng bác sĩ” xong, nhất định phải đợi thêm 3 năm nữa mới có thể lấy được giấy chứng nhận ” bác sĩ chuyên khoa gây mê”, còn ở Trung Quốc thì không cần.”

Đường Tuyền nói rất cặn kẽ, Cao Vũ Huyên rốt cuộc cũng hiểu rõ, sau đó liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đường Tuyền nói: “Đường Tuyền cô thật là lợi hại nha, bây giỡ đã là bác sĩ gây mê chính thức rồi.”

Rất nhanh Tô viện trưởng liền tới, Đường Tuyền cho rằng đó sẽ là một vị bác sĩ già có mái tóc trắng xóa, nhưng thật ra không phải, là một người đàn ông trung niên biết chăm sóc tốt, tầm cỡ 50 tuổi.

Bất quá ông ấy rất bận rộn, khi đem Đường Tuyền phân đến khoa gây mê, Cao Vũ Huyên phân đến khoa chỉnh hình để thực tập, ông ấy liền gọi cho chủ nhiệm Giang khoa gây mê và chủ nhiệm Vương khoa chỉnh hình, nhờ hai vị này hướng dẫn các cô, bản thân mình liền đi tiếp điện thoại, bận rộn không thể dứt ra được.

Bất ngờ hai vị chủ nhiệm này cũng là bạn tốt, bọn họ cũng không dẫn hai người đi hai ngã khác nhau, cứ như vậy mà dừng lại, bàn bạc địa điểm buổi tối sẽ mở tiệc chào mừng ở nơi nào.

Xem ra là đã lâu không gặp nhau, nhất dịnh là mượn cơ hội hai cô mới đến, mọi người liền một thể tụ họp vui chơi. Cuối cùng quyết định ăn lẩu, sau đó sẽ đến KTV.

Đường Tuyền và Cao Vũ Huyên ngoan ngoãn đứng ở hành lang, bất đắc dĩ nhìn nhau, lại nhìn hai vị chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi đầy tính trẻ con, một lòng tin tưởng những ngày tháng sau này ở bệnh viện, nhất định sẽ không nhàm chán.

Giữa mùa hè được ăn lẩu đúng là không gì bằng, hai mươi mấy người tụ họp ở một nhà hàng Trùng Khánh rất nổi danh ở thành phố D, qua một ngày liền biết rõ nhau, khi biết Đường Tuyền là người Tứ Xuyên, Vương chủ nhiệm thật cao hứng, ông ấy nói chọn nhà hàng này quả thật rất đúng.

Hai cái bàn lớn mọi người đều cười nói vui vẻ, ăn ăn một lúc mọi người mới phát hiện, Đường Tuyền một chút cũng không thể ăn cay, nãy giờ vẫn ngồi đó uống coca, làm cho Vương chủ nhiệm và Giang chủ nhiệm liên tục lắc đầu, “Ai da, nước Mĩ làm hư em gái nhỏ của chúng ta rồi, chỉ thích uống coca, lại không thích ăn tiêu.”

Vì Đường Tuyền không ăn lẩu, cho nên nhiệt độ trong phòng đối với cô là quá lạnh. Vì vậy nhân lúc vào phòng vệ sinh, cô đến cửa ở lầu dưới đứng một lát, hi vọng nơi đó sẽ không lạnh như trên lầu.

“Đường Tuyền, cô làm sao vậy? Vừa trở về nên không quen cuộc sống ở đây à?” Người nói chuyện là phó chủ nhiệm khoa gây mê An Đông, mới ba mươi tuổi, là thành phần nòng cốt của khoa gây mê.

Quay đầu lại thấy người có thân hình xấp xỉ cao bằng mình, An Đông có vẻ ngoài ưu nhã, nước da trắng, trên mặt mang một cặp kính màu vàng, Đường Tuyền khách khí nói, ” Nhiệt độ hơi thấp, tôi thấy hơi lạnh.”

“Tôi có một chiếc áo khoác còn mới để trong xe, để tôi đi lấy cho cô.” Dứt lời, An Đông liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Đường Tuyền kéo anh ta lại, “Chủ nhiệm An, không cần, tôi cũng không phải là lạnh lắm.”

An Dông dường như không hài lòng với cách xưng hô của Đường Tuyền, nhíu mày nói: “Ở đây không phải là bệnh vện, cô gọi tên tôi là được. Cô không phải nói cô ở một mình sao? Lỡ như bị cảm lạnh mà không có người chăm sóc thì làm sao bây giờ?” Vừa nói anh ta vừa móc chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đẩy cửa ra ngoài.

Đường Tuyền muốn nói cho anh ta biết, thân thể mình rất khỏe, sẽ không vì một chút lạnh mà bị ngã bệnh. Nhưng nghĩ lại, cái này có thể là bệnh nghề nghiệp đi, liền không nói nữa, như cũ đứng trước cửa, nhìn qua cánh cửa sổ thủy tinh trước mặt.

Thành phố D về đêm rất đẹp, mặc dù không như nước Mĩ hiện đại và nhộn nhịp, nhưng khắp nơi trên thành phố đều hiện lên một nét hiện đại mà thanh thoát.

Phía đối diện quán lẩu là thư viện thành phố, có lẽ bởi vì đang là giờ cơm tối nên người đến đây càng ít, xe đậu ở trước cổng thư viện cũng không nhiều như ở nhà hàng này, ngược lại, chỉ có ba bốn chiếc xe thưa thớt, nhìn rất vắng vẻ.

Đột nhiên hình ảnh một người ngồi xe lăn xuất hiện trong tầm mắt Đường Tuyền. Trời đã tối, mặc dù đèn đường rất sáng, nhưng Đường Tuyền cận 6 độ, cho dù có đeo kính áp tròng cô cũng không thể nhìn rõ được hình dáng của người trên xe lăn như thế nào.

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, là anh ấy sao?

Dù chiều hôm qua chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với nhau, nhưng Kiều Tễ Hàm đã để lại cho Đường Tuyền một ấn tượng sâu đậm không thể xóa nhòa. Lúc nhìn thấy người ngồi trên xe lăn, trong lòng Đường Tuyền cũng chỉ có một câu hỏi, đó là Tễ Hàm sao? Một người gầy yếu nhợt nhạt, lại anh tuấn đến mức làm cho người khác như ngừng thở.

Một người thân thể bất tiện, sẽ xuất hiện ở thư viện thành phố? Anh ta hiện tại muốn đi đâu? Có người đi theo giúp đỡ không?

Những vấn đề này lần lượt xuất hiện trong đầu của Đường Tuyền, xác định đó chính là Kiều tễ Hàm, cô theo theo bản năng đẩy cửa, ra khỏi nhà hàng.

Kiều Tễ Hàm ít khi tự mình ra ngoài. Thỉnh thoảng anh muốn tự mình lái xe ra ngoài, nhưng mọi lần đều có Mark hoặc quản gia Ái Thế Vinh đi theo giúp đỡ. Hôm nay bởi vì Á Thế Vinh có chút cảm, sợ sẽ lây bệnh, mà anh lại không muốn để cho người khác đi theo giúp đỡ mình, vì vậy liền một mình lái xe ra ngoài, chẳng qua là mua vài cuốn sách, vả lại anh biết ở thư viện thành phố rất dễ dàng đậu xe.

Mới vừa mở cửa xe, liền nhìn thấy một bóng người màu trắng bước nhanh về phía mình. Xe của anh dừng ngay chỗ rộng rãi dành cho người tàn tật, bên cạnh lại không có xe khác, cho nên anh có thể xác định, người đó là đang đi về phía anh.

Lại là cô ấy? Nhìn người mặc chiếc đầm trắng muốt, dùng một sợi dây buộc tóc ren màu trắng cột mái tóc dài, đôi mắt to tròn đen láy tựa như ngọc trai đen. Lúc Đường Tuyền xuất hiện trước mặt Kiều Tễ Hàm, anh vừa cảm thấy phấn khởi, vừa cảm thấy hụt hẫng.

Phấn khởi là không khỏi, thấy người con gái lớn lên ở Mĩ, thân hình xuất chúng, anh cảm thấy cô so với những cô gái khác, thậm chí là cùng tất cả những cô gái Trung Quốc đều có bất đồng rất lớn. Cô có khí chất tự nhiên, rất thanh khiết thật thà, tạo cho người ta một cảm giác ấm áp.

Thất vọng là bởi vì cô một mang một dáng vẻ thanh thuần, ăn mặc tựa như một thiên sứ, nhưng lại làm cho anh cảm thấy cô có một dã tâm rất lớn, trình độ diễn xuất rất tốt, phải chăng đó là —— gà cao cấp? Nếu không làm sao sẽ tùy tiện tin tưởng vào cái quảng cáo “Tuyển dụng bạn gái” trên mạng? Còn dám một mình tới tham gia cuộc phỏng vấn bikini, vừa gặp mặt lại không khách khí cầm điện thoại của Lý Thiên Dịch, thậm chí còn vui mừng nhận lấy chiếc điện thoại mới màu trắng cùng nhãn hiệu với anh mà Lý Thiên Dịch mua cho cô.

Một cô gái đầy mâu thuẫn và phúc tạp, cô ấy đi đến trước mặt anh để làm gì? Có phải bởi vì Lý Thiên Dịch nói cho cô biết anh là chủ của Hoa Tư Quốc Tế hay không?

Cô nhìn thấy Kiều Tễ Hàm đeo bao tay, nhưng trên đùi lại không mang theo thảm, xem ra chắc hẳn là ra ngoài một chút mà thôi. “Kiều tiên sinh, thật sự là anh sao?” Thấy rõ gương mặt đẹp đẽ của Kiều Tễ Hàm, Đường Tuyền mỉm cười chào hỏi với anh.

“Đường tiểu thư, thật là có duyên.” Kiều Tễ Hàm sau khi cùng cô chào hỏi, liền bắt đầu làm việc của mình.

Anh đem xe lăn di chuyển đến cạnh ghế lái, xác định đã ổn thỏa liền đưa tay chống lên ghế, chuẩn bị đem mình dời lên.

“Kiều tiên sinh, anh tự mình lái xe sao? Có muốn tôi giúp một tay không?”

Nếu là bình thường, đó là câu nói Kiều Tễ Hàm ghét nhất, nhưng giờ phút này anh đột nhiên lại không thấy khó chịu. Bởi vì Đường Tuyền đang ngồi xổm bên cạnh xe lăn, ngước đầu nói chuyện với anh.

Tàn tật nhiều năm, đại đa số thời điểm, Kiều tễ Hàm không thể ngang đầu mà nói chuyện với người khác, nhưng bây giờ, đối phương lại gần sát bên cạnh anh, hơn nữa còn ngồi xổm nói chuyện, hình như tình huống này chưa bao giờ xảy ra.

Nhìn tay cô hướng về phía chân mình, trong lòng anh có chút mất hứng, lúc nhìn xuống mới biết là cô chỉ vào mấy cuốn sách đặt trên đùi anh mới mua.

“Cô muốn giúp tôi cầm sách?”

“Đúng vậy, rớt xuống sẽ bẩn, những cuốn sách đẹp như vậy, làm bẩn sẽ rất uổng.” Cô thấy được những cuốn sách anh mua là những quyển album ảnh, thì ra anh thích chụp ảnh.

Anh cúi đầu mỉm cười với cô, trong đôi mắt u buồn hiện lên một sự vui vẻ, nụ cười ấy như chiếu sáng cho cả bãi đậu xe. “Cám ơn.” Chân của anh không có cảm giác, vì chăm chú nhìn Đường Tuyền mà quên mất trên đùi còn có đồ. Nếu cứ như vậy mà ngồi lên xe, sách dĩ nhiên sẽ rớt xuống đất.

Đem sách đưa cho cô, anh ngửi được thấy trên người cô một mùi nước hoa thoang thoảng, nếu như không lầm thì đây là L’EAU D’ISEESY của hãng Iseey Miyake. Hương thơm nhẹ nhàng, phá lệ làm tăng thêm khí chất thanh thoát của cô.

Thật là một cô gái đầy mâu thuẫn, lúc thì tham lam, lúc thì đơn thuần. Thu hồi lại suy nghĩ, anh bắt đầu lên xe. Một tay đẩy xe lăn ra, cùng lúc tay còn lại chống xuống dời người lên ghế lái, lại tự mình lấy tay đem chân dời vào trong xe, thắt dây an toàn. Cũng giống như Mark, cả quá trình Đường Tuyền đều đứng bên cạnh anh, chẳng qua cô dùng ánh mắt tin tưởng nhìn anh, cũng không đưa tay giúp.

Anh có thể một mình ra ngoài, xem ra nhất định là hằng năm kiên trì tập vật lí trị liệu, hơn nữa nghe theo lời bác sĩ nghiêm khắc chăm sóc bản thân, nếu không cũng không thể giữ cho thân thể ở trạng thái tốt như vậy.

Thấy anh đưa tay kéo xe lăn, hình như muốn gấp xe lăn lại, Đường Tuyền không nhịn được nói: “Tôi có thể giúp anh bỏ nó vào cốp sau.”

Kiều Tễ Hàm kéo khóe miệng cười, nụ cười thật nhã nhặn, anh có ý tốt nhắc nhở cô, “Đường tiểu thư, cô đem nó đặt ở cốp sau, một lát sau tôi làm sao xuống xe đây?”

Nhìn nụ cười kia, Đường Tuyền lập tức đỏ mặt ngại ngùng, cô ngơ ngác đứng đó, không biết làm gì cho phải. Nếu người đàn ông này cười thêm mấy lần, cô khẳng định chỉ số thông minh của mình sẽ tuột xuống về chỉ số thông minh của một đứa trẻ.

Vừa đụng đến người đàn ông này, đầu óc của cô liền tuột xuống, làm sao một vấn đề đơn giản như vậy mình cũng sẽ quên chứ? Đường Tuyền thật muốn dùng băng keo dán vào miệng mình, hối hận vì đã nói ra câu nói ngu ngốc như vậy.

Không muốn để cho cô cảm thấy lúng túng, anh mở miệng nói, “Cô muốn đi đâu? Tôi có thể đưa cô đi.”

“Tôi, tôi không biết đi đâu.” Này, cô ấy đang ám chỉ chuyện gì sao?

“Vậy tới nhà của tôi đi, tôi mời cô một tách cà phê.” Kiều Tễ Hàm cơ hồ muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, anh không hy vọng Đường Tuyền sẽ đáp ứng lời mời, bởi vì như vậy cô trong suy nghĩ của anh sẽ chân chính biến thành một cô gái tùy tiện. Nhưng sâu trong nội tâm anh lại hy vọng Đường Tuyền đáp ứng, so với người bình thường, anh càng khó chịu khi bị người khác cự tuyệt.

“Được,vậy anh mở cốp sau xe đi.” Cũng không muốn đến nhà anh, nhưng cô nguyện ý cùng anh đi một đoạn đường, cô giơ tay gấp lại xe lăn.

Xe lăn rất nhẹ, khung xe màu đen rất chắc chắn, cô đoán chắc hẳn làm từ sợi hợp kim tự nhiên.

Xe đi vào bãi đỗ xe của Hoa Tư Quốc Tế, Đường Tuyền khéo léo giúp Kiều Tễ Hàm đem xe lăn lấy ra từ cốp sau, cũng giúp anh mở cửa xe. Nhìn anh lao lực ngồi lên xe lăn xong, Đườn Tuyền mới mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng đem anh đưa về nhà, lần này tôi có thể yên tâm rồi.”

Kiều Tễ Hàm ngẩng đầu nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên sự nghi ngờ. “Có ý gì? Cô đi cùng tôi là muốn đưa tôi về nhà, sợ người bị liệt như tôi nửa đường xảy ra chuyện cần người khác giúp đỡ sao?”

Không nghĩ tới phản ứng của anh ta lại lớn như vậy, Đường Tuyền cũng có chút hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình. “Không cần nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là tôi quan tâm anh mà thôi. Bạn bè của tôi vẫn còn ở quán lẩu phía đối diện thư viện thành phố, tôi phải về.” Nói xong cô đi đến cầu thang, cũng không quay đầu lại.

Mãi khi bóng người màu trắng kia biến mất khỏi tầm mắt, Kiều Tễ Hàm hung hăng vỗ vào bắp đùi không có cảm giác của mình, lòng buồn bực suy nghĩ, Kiều Tễ Hàm mày cho rằng cả hai giống nhau hay sao? Không chỉ có tiền mà còn cần phải có chân.

Đường Tuyền không có trở lại quán lẩu Trùng Khánh, mà là trực tiếp gọi xe về nhà. Trên thực tế cô mới trở về hôm qua, lệch múi giờ còn chưa hết, nếu không phải gặp Kiều Tễ Hàm, giờ này cô có lẽ đang nằm trên giường lớn. Đến siêu thị ở gần tiểu khu, cô mua rất nhiều loại sữa tươi khác nhau, quyết định về nhà thưởng thức, xem xem loại nào có mùi vị gần giống với loại mình thích đây?