Đất Ma

Chương 19: Cóc đánh thi



Lão cóc bị quăng vào giữa đám thi binh, mồm thì bận chửi Điền Quý báng bổ mất nết, nhưng thân thì chẳng ngồi yên. Lão chuyển mình lấy lại thăng bằng, tiền Lưu Kim phóng ra ngoài, xoay tròn tít mù như một lưỡi cưa. Ánh vàng phóng ra lóa mắt, đồng tiền lia đến đâu, tiện đứt cả bê tông, cắt đôi cả cây cối. Đám thi binh thân xác cứng chắc vô tỉ là thế, bị Lưu Kim chém qua người cũng phải đứt làm đôi, máu đen ngòm đổ ra đầy đất.

Đám thi binh biết cóc đáng sợ, vội vàng hò nhau vào bắt. Thế nhưng lão cóc như quả bóng có ý thức, cực kì linh hoạt, cứ nhảy trên đầu, trên vuốt của đám xác mà chúng chẳng tài nào động vào nổi chéo áo lão. Tay lão cũng không chịu yên lúc nào, liên tục điều khiển Lưu Kim chém ngang cắt dọc.

“Mạnh thật!”

Phượng Ngân kinh hô.

Còn nhớ ban nãy, cô nàng phải giở cả Ngọc Hỏa ra mới giết nổi bọn thi binh, cực kì hao tâm phí sức. Lão cóc thì lại thong dong nhẹ nhàng, chém những xác ma này như chặt chuối vậy.

Mà Lưu Kim thậm chí còn xếp dưới Lục Chuyển trong tay cô nàng trong Thần Binh Phổ.

Điền Quý cười, nói:

“Tất nhiên phải mạnh rồi, lão này là thú thần mà.”

“Thú thần??”

“Nhà cô không buôn bán, chắc không bày tượng lão này. Biết tượng con cóc ngậm đồng tiền không?? Tổ tiên của lão này chứ ai.”

“Nhưng Thiềm Thừ chẳng phải chỉ có ba chân thôi sao??”

“Lão này có một chân giả.”

Điền Quý ngó ngang liếc dọc một chốc, rồi mới hạ giọng rỉ tai:

“Thực ra với tiền Lưu Kim, lão này ngồi một chỗ đánh nhau cũng được, một hay hai chân thực ra chẳng ảnh hưởng gì đến sức mạnh của lão ấy cả. Chẳng qua là lão ấy thích có cả hai chân để diện mấy đôi giày lão ấy mua được thôi. Lão già này mấy trăm tuổi đầu rồi, nhưng thích làm đỏm lắm. Giày lão ấy sưu tập có mấy đôi của vua chúa phong kiến cơ.”

“Còn gì nữa??”

“Từ từ. Còn chưa hết. Lão này cứ cầm theo đồng tiền đi khắp nơi vậy thôi, chứ thực ra kẹt xỉ lắm, nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước. Thỉnh thoảng còn đi ép giá mấy đôi giày, mặc cả không khác gì mấy mẹ ngoài chợ... Khoan. Câu vừa rồi có phải cô nói không?”

Phượng Ngân lắc đầu, bảo:

“Không.”

“Ông giả giọng lừa trẻ con, sao xứng làm tiền bối cao nhân hả?”

“Thằng khốn nạn nhà mày, tao chưa tính sổ với mày thì thôi. Mày quăng tao vào giữa lòng địch rồi ngồi đây nói xấu tao, thoải mái quá nhỉ??”

Lão cóc lấy đồng tiền cốc vào dầu Điền Quý một cái.

Hai bên chí chóe một hồi, lão mới nói:

“Đám thi binh tao xử mười đứa rồi, chỗ còn lại là phần của chúng mày.”

“Cụ à, có câu làm ơn làm ơn cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, bác đánh nốt đi cho được việc.”

“Mỡ đấy mà húp.”

Lão cóc phình cổ, gắt.

Điền Quý nhún vai, bảo:

“Thế chắc là tôi bảy con, cô bảy con? Ê, thi xem ai xử lý được con đầu đàn trước không?”

“Chơi thì chơi. Để xem ai thua ai thắng.”

Phượng Ngân đáp, Chu Tước cung chuyển thành Thanh Long thương, bước ra khỏi vòng bảo vệ của Điền Quý. Cô nàng hít một hơi thật sâu, không khí lành lạnh ban đêm khiến Phượng Ngân càng thêm tỉnh táo, thần trí sắc sảo, như ngọn trường thương trong tay mình.

Linh lực cuộn trào, chạy dọc theo kinh mạch tay phải, đến huyệt Trung Xung thì xuất ra, chuyển vào ngọn thương. Mũi thương lập tức nhả ra ánh chớp, tia điện sáng lòe chạy dọc thân thương, len vào các đường vân vảy giáp. Ngọn thương truyền ra tiếng sấm nổ ì ầm, nghe mà tưởng như tiếng rú của thanh long.

Phượng Ngân vung ngọn thương, lao xả vào bầy thi binh hung hãn. Thanh Long thương trong tay cô nàng vừa phạt vừa đâm, đánh đến đâu thi binh bị thương đến đó. Điện trên thương nhập vào người, khiến đám xác ma tê bại cả ra, động tác vì thế càng thiếu phần dứt khoát.

Đương nhiên, thi binh cũng không phải kém cỏi, móng tay đánh ra, cào trúng Phượng Ngân vài lần. Thế nhưng vết thương trên người cô nàng vừa xuất hiện thì đã có ánh sáng xanh hiện lên, lại lành lặn như cũ, độc xác của thi binh khiến người chết bất đắc kỳ tử cũng không làm gì nổi. Phượng Ngân được thế đánh càng hăng, không ngại lấy thương đổi thương, chẳng mấy mà dễ dàng áp đảo được ba bốn con thi binh một lúc.

“Hô hô, Thanh Long thương hóa ra còn khống chế được hành lôi, công được thủ được, xứng là hình dáng cân bằng nhất của Lục Chuyển.”

Lão cóc thò tay vào cằm định vuốt râu, mới té ngửa là cằm lão nhắn thín, bèn đổi sang gãi cằm cho đỡ quê.

Điền Quý bèn hỏi:

“Cái chuyện sấm sét có thể là ngũ hành chi mộc biến dị mà ra cháu cũng từng nghe, lí do là cùng bị kim loại khắc chế, nhưng lão nói công thủ toàn diện là sao?”

Lão cóc thấy anh chàng hiếm khi phải hỏi chuyện gì này rốt cuộc cũng có thứ thắc mắc, bèn ngồi nghiêm chỉnh, ra cái bộ dạng cao nhân, nói:

“Lôi tượng trưng cho trời phạt, công dụng tị tà rất mạnh. Bên Tàu họ dùng phép thuật dẫn sét đánh vào gỗ, rồi lấy gỗ đó làm kiếm trừ tà cũng vì nguyên nhân này. Mộc thì đại diện cho sinh cơ, cho sức sống, nở rộ. Công dụng trị thương cũng từ đây mà ra. Thế chẳng phải công thủ kiêm toàn thì là gì?”

Anh chàng mới ‘à’ một cái, thầm nghĩ:

“Thỉnh thoảng để ông ta ra vẻ tiền bối thế này, sau nhờ vả gì cũng dễ.”

Vừa nghĩ, Điền Quý vừa lấy ra một lá bùa, cắn ngón tay lấy máu ấn lên, đoạn quát:

“Đến!”

Lá bùa bốc cháy, ánh lửa hóa thành một cánh cổng bằng sắt.

Một tiếng thú gầm kinh khủng cất lên, khiến mấy ngôi mộ đều rung chuyển, đám thi binh cũng nơm nớp lo sợ. Phượng Ngân cầm Thanh Long thương, đang đánh hăng cũng phải giật mình ngoái đầu lại.

Chỉ thấy từ trong cánh cổng, một con chó trông như chỉ mới hơn tháng tuổi liêu xiêu bước ra, lon ton chạy đến chỗ Điền Quý, đuôi vẫy loạn cả lên.

Anh chàng quệt máu ở tay vào giữa trán nó, nói:

“Đám xác kia cho mày ăn hết.”

Con chó con sủa một tiếng vui vẻ, nói đoạn ngoái đầu, chạy về phía đám thi binh đang đứng túm năm tụm ba. Mỗi vết chân con chó nhỏ để lại trên mặt đất đều sáng rực lên.

Chó con càng chạy càng nhanh, dần dần, bốn chân của nó dần dần xuất hiện ảo ảnh tám con rồng nhỏ, tuy chỉ to bằng con rắn mối nhưng sừng móng râu bờm đều đầy đủ, thần vận không thua gì vật thật. Lão cóc ngồi nhỏm dậy, vỗ đùi đánh đét, nói:

“Mẹ kiếp, mày giỏi thật đấy Quý ạ. Bát Long Cẩu mà cũng tìm được.”

Nói về tướng chó, thì tướng quý nhất là Bát Long Cẩu, so với Bối Kiếm Cẩu thì còn hơn mấy bậc.

Sở dĩ gọi là Bát Long, là vì ở chân loại chó này có hai nốt thịt thừa, dân gian gọi là huyền đề. Câu “chó khôn tứ túc huyền đề” cũng từ đây mà ra, ý là chó nào mà cả bốn chân đều có huyền đề thì khôn lắm. Bát Long Cẩu này sở dĩ quý giá, là vì ở mỗi chân nó đều không chỉ có một, mà có tận hai huyền đề, nên mới gọi là Bát Long. Sát tính có thể không nặng bằng Bối Kiếm Cẩu, nhưng uy nghiêm mười phần, đến mức nhiều người nói tướng chó này là bá vương trong cái họ gâu gâu này vậy.

Điền Quý nói:

“Hồi trước nhóc này dạt vào đảo, được cháu cứu nên mới đi theo. Hình như chuyện cũng ba năm trước rồi.”

Con chó ít nhất cũng hơn ba tuổi mà trông vẫn như mới đẻ đầy tháng, quả đúng là quái dị.

“Mày chưa hiểu à? Ý tao là mẹ kiếp, có Bát Long Cẩu mà không gọi ra từ đầu, còn vẽ chuyện ném tao vào giữa đám thi binh?? Thằng ôn con này, hiểu thế nào là ‘kính già già để tuổi cho’ không hả cái đồ mất dạy?”

Lão cóc nhảy phốc lên, đầu húc vào mặt anh chàng đến bốp một cái.

Có Bát Long Cẩu, Phượng Ngân, lại thêm lão cóc hỗ trợ, đám thi binh cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhoáng một cái đã giải quyết xong đâu vào đấy.

Đợi Bát Long Cẩu ăn xong đống xác ma, nằm ngửa cái bụng tròn vo lên thỏa mãn, Điền Quý mới gọi cổng sắt đưa nó về. Anh chàng lại lấy dây máu, trấn yểm nốt ngôi mộ có con thi binh sau cùng, rồi cả ba cùng về nhà trọ Hương Rừng.

Phượng Ngân hỏi:

“Bãi tha ma thành ra thế kia có khi nào lên báo không?”

“Kiểu gì cũng lên thôi, nhưng quan trọng là lên báo ra sao.”

Điền Quý đáp, cười tủm tỉm.

Hai người, thêm một lão cóc nghỉ ngơi đến chiều thì trở dậy. Điền Quý gọi ba bị đạp xích lô đến, lão cóc thì chui vào ngồi trong túi xách của Phượng Ngân, ba người đến một tòa nhà trong thị trấn.

Chỗ đó là tòa soạn của một tờ báo lớn ở tỉnh A.

Điền Quý quen chân, dẫn Phượng Ngân đi thẳng vào khu văn phòng, lên tầng cao nhất. Hai người đi loanh quanh một chốc thì đến một phòng không treo biển, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào cái nhà kho.

Anh chàng gõ cửa, nói:

“Chị Hà ơi, Quý đây, vào được không?”

“Quý hả em? Chờ chút.”

Hai người kiên nhẫn đợi cái chị Hà kia gọi, mới đẩy cửa văn phòng.

Ngồi sau bàn làm việc là một người mặc áo công sở, dáng vẻ mặn mà đằm thắm. Chỉ có điều sau cái ghế ngồi thò ra chín cái đuôi màu nâu, đầu của chị Hà này cũng là cái đầu cáo luôn.

Chị Hà chớp mắt, nói:

“Con tưởng cậu cưới vợ rồi, chị khóc mấy ngày đấy. Á?? Có người.”

Chị này vừa thấy Phượng Ngân, ho khan một cái ra vẻ bối rối, rồi thu lại đuôi, đầu cũng hóa thành khuôn mặt của một phụ nữ, đẹp theo kiểu gợi cảm, đầu mày cuối mắt đều ẩn hàm vẻ vũ mị.

Điền Quý nói:

“Chị bảo chờ chị chuẩn bị mà sao vẫn hiện hình cáo thế?”

“Đâu có? Bình thường chị hóa hình người, có chú đến chị mới chịu làm đỏm thế đấy chứ? Mà chị nói này, gu thẩm mĩ của con người các chú cứ kiểu gì. Mõm ngắn có một mẩu, tai thì cứ như cái bầu dục, chẳng đẹp như loài cáo các chị gì cả.”

Chị Hà nói, vẻ kiêu ngạo.

Anh chàng ho một cái, giới thiệu:

“Đây là chị Hà, yêu tinh cáo ngàn năm, còn gọi là Hộ Quốc Hồ Phu Nhân, từng cứu Lê Lợi đấy.”