Đất Ma

Chương 12: Tứ tượng trấn âm trận



Đám trẻ con ở chùa Trấn Long lần đầu được giúp chú Quý một tay, đứa nào đứa nấy đều hớn hở. Bọn nó bảo nhau ra sau vườn, chỉ nhoáng một cái đã quay lại, cẩn thận đưa cho Điền Quý hai cái bình đã đậy chặt nắp. Thầy trụ trì lại đào viên gạch thứ ba ở dưới tấm bồ đoàn lên, lấy ra một thanh kiếm gỗ bám đầy bụi, cũng trao cho Điền Quý. Anh chàng chào sư thầy, dặn dò bọn trẻ phải nghe lời trụ trì, rồi đi khỏi chùa.

Xích lô của ba bị chở hai người vòng qua các con hẻm, rời khỏi thị trấn, đi chừng nửa tiếng thì đến một vùng vắng vẻ, được xây tường rào kỹ, mồ mả mọc san sát. Điền Quý lấy gói lá chuối bọc như hình trẻ con trả cho ba bị rồi dẫn Phượng Ngân vào tìm người trông mộ.

Nghĩa trang này thấp hơn lòng đường độ một mét, từ con dốc thoải đi qua cánh cổng sắt, nhìn sang bên tay trái sẽ thấy một gian nhà nhỏ, trước cửa buộc một đôi chó mực đang nằm ngửa bụng ngủ khì. Phượng Ngân xem tướng hai con chó, thấy toàn bộ lông trên người chúng đều mọc hướng về đuôi, đều tăm tắp thì không khỏi kinh ngạc.

Trong thú chơi chó, giống là một chuyện, tướng chó cũng quan trọng không kém. Tướng của đôi chó mực này gọi là Bối Kiếm Cẩu, hay chó lưng cõng kiếm, nói về sát phạt thì không tướng chó nào bằng cả. Đôi chó này lại còn đẻ cùng một mẹ, cùng một lứa thì càng quý hiếm hơn.

Điền Quý đến gõ cửa, cứ gõ hai cái lại đập một cái lên cửa. Một lúc sau có một người trung niên mù chống gậy đi ra, hỏi:

“Bạn bè từ đâu tới đây? Không biết thằng này rửa tay gác kiếm rồi sao?”

“Anh Hùng, mới nghỉ hai năm đã quên thằng em rồi à??”

Điền Quý lập tức lên tiếng.

“À! Thằng Quý đấy hả? Với một người nữa? Nghe đâu chú cưới vợ, anh còn đang định gửi phong bì đây, sao lại dẫn vợ đến đây rồi??”

“Chuyện kể ra thì dài dòng, đợi xử lí xong công chuyện đêm nay, anh em ta uống một bữa rồi em kể đầu đuôi cho. Mà cô ấy không phải vợ em đâu, khách hàng thôi.”

Điền Quý cười, mắt híp tịt.

Phượng Ngân nghe ngữ khí, phỏng đoán rằng cái bữa rượu thằng cha này nói đến sẽ không bao giờ xảy ra cả.

Hùng mù có một cô vợ tên Lan, cả hai đều là hành giả đã về hưu, ở đây trông coi nghĩa địa, chăm sóc mồ mả.

Nghe anh Hùng kể thì hồi mắt anh còn sáng cũng thuộc dạng số má trong giới, đi nam vào bắc thường xuyên, yêu ma quỷ quái có danh tiếng bị anh ta bắt lại nhiều vô số kể. Cô Lan tuy tài phép không lấy gì làm cao cường, nhưng lại được chân truyền, có thể nghe hiểu tiếng của chim sẻ, nên nhờ vả được bọn chúng. Có đàn chim sẻ hỗ trợ, như thể có mấy trăm cặp mắt bay trên trời, khó lòng phòng bị. Nói không ngoa, thì cô Lan chính là một phần tạo nên hậu phương vững chắc cho hành giả.

Tiếc là trong một lần bắt yêu, anh này bị nó phun độc vào mặt. Sau khám ra mới biết là chất độc hóa học sót lại từ chiến tranh, tuy giữ được mạng nhưng sức khỏe cũng bị ảnh hưởng, hai mắt mù hẳn. Những năm qua vào nam ra bắc cũng kiếm được một món tiền lận lưng, hai vợ chồng bèn lựa chọn giải nghệ, về làm Thức Giả.

Hùng bảo lúc đi ngang qua bãi tha ma này, thấy chim chết nhiều, bèn đoán là có quỷ quái hoành hành, nên quyết định ở lại trấn giữ.

"Chớ nhìn bãi tha ma này đến nay vẫn còn yên ổn mà nhầm. Không có tôi chôn bùa ở những vị trí âm khí tích tụ, lại thỉnh cặp Bối Kiếm Cẩu về tọa trấn, e là chốn này từ vài năm trước đã thành nơi ma quỷ hoành hành."

Hùng nói.

Điền Quý đem chuyện thần trùng ra nói với anh Hùng, anh này nghĩ một hồi, bèn nói:

“Thế thì chắc chắn là cái cây gạo kia rồi.”

Chẳng là trong nghĩa trang, gần chỗ hóa vàng có một cây gạo quái lạ. Nghe dân bản địa nói, mười năm trước vẫn chưa có cây này, thế nhưng một hôm nọ có con chim bay qua thả xuống một hạt giống. Chỉ sau một đêm cây mọc lên mười mấy mét, nhanh hơn cả tre, Cây mười năm tuổi mà như cổ thụ trăm năm, kể cũng là một chuyện quái lạ.

Anh Hùng bảo:

“Nói về phong thủy địa lí thì anh kém xa chú, chú đến đây thì vào xem qua giúp anh một lượt, sau này làm gì cũng dễ.”

Điền Quý thấy sắc trời vẫn còn sớm, muốn bắt thần trùng chí ít còn phải đợi năm sáu tiếng nữa, bèn nhận lời. Phượng Ngân cũng xung phong đi theo, ngoài miệng nói là để mở mang tầm mắt, nhưng kỳ thực cũng muốn xem thử xem bản lĩnh của Điền Quý cao thấp thế nào.

Hùng dẫn hai người dạo một vòng quanh nghĩa trang, thăm thú những nơi có chôn bùa để trấn áp, không cho hồn ma còn oán hận hấp thụ âm khí rồi hóa thành quỷ dữ. Phàm là những mộ như thế, bình thường anh Hùng đều cho trồng tre, mà phải là thứ tre ngà thân ố vàng mới được.

Tre là biểu tượng của Phù Đổng Thiên Vương – Thánh Gióng, cây tre ngà ngả vàng do lửa từ ngựa sắt của thần hun cháy, nên phàm là những thứ âm tà đều rất sợ thứ này.

Nhưng bãi tha ma mà, ngoài mồ mả san sát thì chẳng có thứ gì khác, nên đi một lúc là hào hứng ban đầu cũng chẳng còn mấy nữa. Phượng Ngân không hiểu phong thủy, Điền Quý lại chỉ vừa đi vừa gật gù chứ chả thèm giải thích câu nào, tất nhiên là thấy chán gần chết. Nhưng vì cô nàng là người chủ động xin đi cùng, bây giờ mà đòi về trước thì mất mặt quá, nên cố gắng nhịn.

Ba người vòng một vòng, lại về gian nhà nhỏ có hai con chó mực. Bấy giờ, vợ anh Hùng là chị Lan cũng đã về đến nhà, nhác thấy bóng Điền Quý, lập tức đon đả chào:

“Cậu Quý sao lại đến đây? Cậu không báo chị một tiếng, để chị còn chuẩn bị cơm nước.”

Anh chàng cười:

“Không dám phiền chị. Thằng Quý này là thứ sao chổi, chị không đuổi cổ đã phúc đức lắm rồi.”

Anh Hùng bảo vợ ngồi xuống, nghe Điền Quý giảng giải. Chờ mọi người ai nấy đều yên vị, lại giới thiệu lẫn nhau xong xuôi rồi, anh chàng mới lên tiếng:

“Có người cố tình phá hoại đấy, may có anh Hùng đi ngang qua, không thì mưu gian của hắn đã thành công rồi.”

Anh Hùng, chị Lan và Phượng Ngân đều tỏ vẻ kinh ngạc. Anh Hùng lên tiếng:

“Xin cậu giải thích rõ.”

Phượng Ngân cũng lấy làm tò mò, không rõ bãi tha ma trông bình thường như bao nơi khác này còn có huyền cơ gì.

Điền Quý nói:

“Người xây cái nghĩa trang này là tay thầy địa lí có hạng đấy. Anh hãy nhìn bốn góc tường của nghĩa trang, có đúng là khớp hoàn toàn với bốn phương Đông – Tây – Nam – Bắc hay không?”

Anh Hùng không thấy đường thì không hay, nhưng chị Lan nghe xong lập tức gật đầu xác nhận.

Điền Quý mới giải thích:

“Góc phía nam để cái lò hóa vàng, góc phía bắc là một cái giếng nước, phía tây đặt quả chuông, phía đông trồng một cây nhãn, đây là thế tứ tượng. Lò lửa phía nam là chu tước thuộc hỏa, giếng nước phía bắc là huyền vũ thuộc thủy, quả chuông phía tây là bạch hổ thuộc kim, còn cây long nhãn là thanh long thuộc mộc.

Người xây nghĩa trang này biết là chiến tranh loạn lạc khiến người chết oan rất nhiều, nên mượn uy của tứ tượng, những mong trấn an được oan hồn, giải tỏa được oán niệm, trục được khí âm. Đáng tiếc là gặp phải kẻ cao tay ấn hơn, công sức bỏ ra đều bị lợi dụng cả.”

Anh chàng nói liến thoắng, thấy hơi khô họng, bèn xin một chén nước chè uống cho mát ruột, rồi mới hỏi:

“Anh Hùng có để ý rằng chỗ mình chôn bùa vừa vặn là hai mươi tám chỗ không?”

“Đúng rồi. Cũng chỉ thấy chỗ ấy âm khí nặng quá, đặt bùa ở đấy những mong trấn áp được tí nào hay tí ấy đó mà.”

“Tứ tượng là nhị thập bát tú trên trời hợp thành, tức là hai mươi tám ngôi sao. Những chỗ anh chôn bùa trấn áp khí âm thực ra vốn là nơi để tiêu trừ oán khí. Tất nhiên, đấy là với điều kiện không có cây gạo kia.”

“Ý cậu là cây gạo mọc ở sau lò hóa vàng?”

Anh Hùng làm người trông nghĩa địa ở đây, đương nhiên cũng có người bản xứ nói về cái cây gạo lạ này cho anh ta rồi. Anh này nói mình cũng từng nảy sinh ý muốn chặt quách cái cây đi, nhưng lại sợ có huyền cơ phong thủy gì mình không hiểu, làm ơn hóa hại thì hỏng, nên vẫn lần lữa.

Điền Quý mới giảng tiếp:

“Đúng. Cây gạo của ta thực ra gần giống với cây hòe của bên Tàu, đều là cây âm, rất dễ có ma. Chẳng thế mà nói thần cây đa, ma cây gạo à?

Cây này mọc ở vị trí của Chu Tước, nó là cái thế ‘dưới đĩa đèn thì tối’, ý là nơi dương cực thì tất có âm sinh. Có cây gạo ở đó, thế phong thủy ở nghĩa trang bị đảo ngược, tụ mà không tán, thành chỗ tích tụ âm khí. May mà có anh Hùng trấn áp, không có lẽ vong linh nơi này đều thành quỷ dữ hại người cả rồi.”

Anh Hùng nghe mà giận điếng người, dậm chân mắng:

“Mẹ kiếp, thằng nào khốn nạn đến thế? Ở đây phải hơn nghìn cái mả. Chẳng may đều biến thành quỷ dữ thì chắc cả tỉnh đều là cảnh chết chóc tang thương, gà bay chó sủa mất.”

Phượng Ngân lại lên tiếng:

“Này, anh có nghĩ sở dĩ có người phá hoại trận tứ tượng trấn âm là do con thần trùng kia không??”

“Khả năng này không phải không thể xảy ra.”

Điền Quý gật gù.

Anh Hùng bèn hỏi:

“Vậy muốn phá thế trận này có phải cứ chặt quách cái cây gạo kia đi không?”

Anh chàng vội can:

“Vạn lần không được. Cái cây đấy bây giờ nó như cái nút chai, còn âm khí như ga đựng trong chai vậy. Anh mà lỗ mãng chặt cây, âm khí tràn ra ngoài thì còn hỏng bét hơn. Muốn phá trận này cũng không khó, đợi em bắt con thần trùng rồi sẽ xử lý chuyện này dứt điểm.”

“Thế để vợ chồng chị giúp hai đứa một tay, còn có hai thằng nhóc kia nữa. Chúng là giống Bối Kiếm Cẩu, tà ma bình thường gặp chúng là sợ kinh hồn bạt vía rồi.”

Chị Lan vừa nói, vừa ngó hai con chó con.

Điền Quý nói:

“Vậy thì quý hóa quá.”

“Chú cứ khách sáo cái gì?? Việc nên làm thôi mà. Anh có thằng bạn người Tàu, nó hay bảo tổ chim mà vỡ thì lấy đâu ra trứng lành?? Anh chị sống ở cái đất này, chẳng may nơi đây mà vỡ trận thì làm sao mà yên ổn nổi?”

Anh Hùng cười phá lên.