Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 7



Ánh nắng chói mắt, lấp lánh tại những ô kính phản xạ sáng lóa.

Ở lầu 42 khu Thương mại quốc tế Vương Miện, SAMRT VENTURE CAPITAL CONSULTANT CO. LTD (công ty do Tư Mã Phong đầu tư và quản lý), mọi người ra vào bận rộn.

Cũng do vài năm gần đây Cao Tân cố sức cạnh tranh mà đầu tư, nên tốc độ phát triển cực kì nhanh chóng. Cảnh Mộ Chi, Cao Tuấn cùng Trác Lập Phàm, ba người bạn thân đứng ra quản lý, đưa công ty vững vàng bành trướng, một mình một cõi.

“Tổng giám đốc…”

Bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, có không ít nhân viên đều hướng hắn mà chào hỏi.

Cảnh Mộ Chi ở công ty, tây trang phẳng phiu, biểu cảm lãnh đạm, uy nghiêm mười phần, tầm nhìn nhạy cảm trong đầu tư và tác phong làm việc nghiêm túc nhanh nhẹn, không chỉ là đối tượng được các nhân viên trẻ tuổi trong công ty sùng bái, mà còn vang danh trong giới thương nhân.

Đi tới phòng làm việc của phó tổng giám đốc, Cảnh Mộ Chi dùng sức đẩy cửa ra, “Cao Tuấn, ta nhớ tới một việc vừa rồi đã quên nói cho ngươi…”

Thanh âm đột nhiên ngừng lại, một tiếng đùng… Có vật nặng gì đó, từ sô pha ngã nhào lên sàn nhà trải thảm…

“Ôi, đau quá…”

Nam tử có sắc đẹp trung tính mê người liền hướng về phía Cảnh Mộ Chi không hờn giận mà nhăn lại hai hàng lông mày thanh tú, “Tổng giám đốc Cảnh, tôi xin cậu lần sau bước vào phải gõ cửa, có được không đây?”

Cảnh Mộ Chi thưởng thức gương mặt ửng đỏ của Cao Tuấn, rồi nhìn xuống hàng nút mở toang trên áo sơ mi, rồi lại đến cô thư ký kiều diễm đang trốn sau lưng Cao Tuấn, đảo một vòng rồi, thu hồi ánh mắt, ho khan vài tiếng, nhịn đi ý cười.

“Vậy là tôi sai rồi, quấy rối『 chuyện tốt 』của hai vị nha.”

“Em ra ngoài làm việc tiếp đây.” Nữ thư kí đỏ mặt trốn đi.

“Muốn vào trước phải gõ cửa, nói cậu bao nhiêu lần rồi đấy!” Cao Tuấn đan hai bàn tay thon thả vào nhau, khuôn mặt trong vắt như pha lê cực phẩm, toả ra sức quyến rũ chết người.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Được rồi, con mèo nhỏ của cậu sao rồi?”

“Con mèo nhỏ?”

“Chính là con mèo nhỏ cào cậu bị thương kìa.” Cao Tuấn ẩn ý mà chỉ tay

“Y a…” Cảnh Mộ Chi cười khổ, “rất quật cường, cư nhiên chạy đi cùng một đám chó săn đánh nhau, kết quả đánh cho đầu rơi máu chảy, hấp hối, bị tôi đem về nhà nhốt lại rồi.”

“À ~~~…” Cố ý kéo dài ngữ điệu, lên cao một chút lại hạ một phần.

“Anh định làm gì?” Cảnh Mộ Chi cảnh giác mà nhìn hắn.

“Tôi chợt nhớ cũng lâu chưa qua nhà cậu, cũng lâu chưa được nếm tài bếp núc tuyệt diệu của Vương thẩm nha. Ép uổng không bằng nguyện ý nha, tôi nay tôi nhất định đi hỏi thăm một chút.” Cao Tuấn cười gian.

Có dụng ý khác. Cảnh Mộ Chi hừ lạnh một tiếng, “ngày hôm nay không được, tôi không muốn dọa y sợ.”

“Con mèo nhỏ kia thật sự quan trọng với cậu như vậy sao?”

“Nói như thế nào nhỉ?” Cảnh Mộ Chi trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực… Tôi chỉ là không muốn phải nhìn…y khóc nữa…”

Nước mắt đêm đó của y, lúc này vẫn như còn ẩm ướt rõ ràng trên bờ ngực hắn.

Ướt như vậy, nóng như vậy, đau nhức như vậy…

Nếu như có thể làm y ngừng khóc, vô luận muốn hắn làm cái gì, hắn đều nguyện ý.

“Hiếm có, hiếm có nha. Cứ tưởng sẽ không có ai làm cậu lộ ra bộ mặt này chứ…” Cao Tuấn than thở: “Từ khi Tiểu Thuần bỏ đi, đây là lần đầu tiên tôi lại thấy đó.”

“Tiểu Thuần” từng là thứ vô giá nhất, trong lòng người đàn ông này.

Trước đây chỉ cần vừa chạm vào điểm này, ánh dương quang sẽ tự rời khỏi xung quanh người đàn ông trước mắt, thay vào đó, là dáng vẻ lo lắng cùng mất mát.

“Anh lại tự cho là đúng!”

Vào lúc này, nam nhân này lại chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

* * *



Cảm giác như vừa ngủ một giấc ngàn thu, y chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời dần về hướng Tây, dĩ nhiên đã là buổi chiều.

Vậy là ngủ một giấc, ngủ suốt mười mấy tiếng đồng hồ!

Tiêu Thạch vội vã từ giường đứng lên, đầu có chút choáng, nhưng đau đớn khó chịu ngày hôm qua đã giảm bớt rất nhiều. Lê thân thể uể oải sau giấc ngủ dài bước khỏi phòng ngủ, hai chân trần chạm vào thảm lông mềm mại nhất từ trước đến nay.

Ngày hôm qua đầu váng mắt hoa, toàn bộ lực chú ý lại đều đặt ở trên người Cảnh Mộ Chi, căn bản không có dư hơi sức mà nhìn ngó chung quanh. Hiện tại mới có thể thấy rằng đây là một cái biệt thự xa hoa của người rất biết hưởng thụ, cảnh quan tao nhã cùng thiết bị đặc biệt, không cần xét đến công dụng hay tính năng cũng biết giá trị chế tạo rất xa xỉ.

Biệt thự vắng vẻ, tựa hồ không có một bóng người, Cảnh Mộ Chi hẳn là đã sớm đi làm rồi.

Tiêu Thạch cẩn trọng đi qua phòng khách, đến chỗ huyền quan. Vừa nghĩ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, y thật hận không thể đào đất chui xuống giấu mặt, cho nên tốt hơn là sớm trốn đi.

“Tiêu tiên sinh tỉnh?”

Từ bếp tỏa ra hương thơm làm người khác muốn nhỏ dãi, một phụ nữ mặt mũi hiền từ ước chừng trung niên chầm chậm bưng ra một liễn đồ ăn nóng hôi hổi.

“Đói bụng chưa, lại đây, ngồi xuống ăn một chén cháo gà tiềm. Cậu chủ dặn dò riêng cho tôi hầm đó.” Bà ôn hòa nhìn y cười.

“Dì là..”

“Gọi thím Vương đi, ta là quản gia ở đây.”

“Thím Vương, ách… Đã làm phiền thím. Tôi vẫn là nên rời đi. Nếu như Cảnh… Tiên sinh trở về, xin chuyển lời giúp, tôi rất cảm ơn. Tôi sẽ tự lo, cũng mong anh ta từ nay về sau đừng quan tâm nữa.”

“Cậu thực sự phải đi, tôi cũng không cản. Bất quá, nếu như cậu chủ mà biết tôi để cậu đói bụng mà rời đi, cậu ấy nhất định sẽ trách tôi. Chí ít nán lại ăn xong rồi đi. Tôi hầm suốt mấy giờ đó.” Thím Vương mỉm cười nhìn y.

“Ách, vâng ạ.”

Đối diện với khuôn mặt hiền lành tươi cười như thế, y như thế nào nói cho ra lời cự tuyệt?

Canh thực sự rất ngon, vô tình như thế, y đã ăn hết một nửa liễn. Ngẩng đầu, lại phát hiện thím Vương nhìn mình chằm chằm không nháy mắt, ánh nhìn ôn nhu ẩn chứa một chút ưu thương.

“Trên mặt tôi có cái gì sao?” Có phải chưa rửa mặt hay không? Tiêu Thạch vô thức sờ sờ mặt mình.

“Không gì đâu, chỉ là a…” Thím Vương nhẹ nhàng chùi chùi khóe mắt, “thấy Tiêu Thạch tiên sinh, ta sẽ không khỏi nhớ tới Kha Tiểu Thuần thiếu gia… Ai, đều là chuyện thật lâu trong quá khứ. Bất quá, Tiêu Thạch tiên sinh thật sự có một đôi mắt rất giống Kha Tiểu Thuần thiếu gia…”

“Kha Tiểu Thuần?” Là ai?

“Cậu ấy là em họ thua cậu chủ năm tuổi, hai người bọn họ có tình cảm khá tốt. Bất quá, Kha Tiểu Thuần từ nhỏ đã mắc bệnh tim, không được hai mươi ba tuổi đã qua đời, ai, ông trời thật sự quá tàn nhẫn mà.” Thím Vương bi thương thở dài.

“Đúng vậy sao…”

Ngực trào dâng một nỗi đau … Thôi đi! Y không cho phép mình suy sụp.

“Được rồi, ” thím Vương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “ở trước mặt cậu chủ, nghìn vạn lần không nên nhắc tới chuyện của Kha Tiểu Thuần thiếu gia, bằng không cậu chủ sẽ không vui.”

“Tôi hiểu rồi…” Tiêu Thạch thấp giọng nói, buông thìa, “Cảm tạ thím, thím Vương. Tôi thực sự cần phải đi, tái kiến.”

“Có thể nói cho tôi biết cậu muốn đi đâu không? Vạn nhất cậu chủ hỏi đến , tôi cũng có thể trả lời…” Thím Vương đi theo tới cửa.

“Không cần đâu, mặt khác thím thay tôi cảm tạ anh ấy là được.”

Tay trắng bước trên đường, con đường lớn lại không có một bóng cây, ánh mặt mặt trời bao phủ, tự nhiên tràn ngập ánh nắng chiều chói chang. Đầu tiên là chậm rãi đi, sau đó, bước chân dần gấp gáp, cuối cùng, không để ý cơn đau trên đầu, Tiêu Thạch bắt đầu cố sức chạy thật nhanh…