Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 15



Trong giấc ngủ say, y mơ thấy mình đang ở trên một đồng cỏ xanh tốt, bươm bướm lại cứ quấn quýt đuổi thế nào cũng không chịu bay đi.

“Đừng…”

Tiêu Thạch nhíu mày, xoay người, bươm bướm thế mà vẫn quẩn quanh, điểm nhẹ lên mi mắt, chóp mũi cùng cánh môi của y.

“Đừng… Đi đi mà…”

Đưa tay xua hết bươm bướm đi, lại bị một bàn tay khác vững vàng nắm lấy, lòng bàn tay truyền nhiệt độ dễ chịu, mở mi mắt nặng trĩu ra, bóng dáng Cảnh Mộ Chi dần dần hiện rõ.

“Anh đã trở về.” Tiêu Thạch nhìn hắn mỉm cười.

“Ta đã trở về, người đẹp ngủ vùi của ta.”

Cảnh Mộ Chi nhếch môi gợi tình mà nói ra một lời bông đùa lạ lẫm, ngữ điệu đùa giỡn này y chưa từng nghe qua, còn không kịp kinh ngạc, môi đã bị hắn mạnh mẽ hôn xuống.

Đầu lưỡi không chút nể nang mà đảo quanh, truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, chờ một chút, Cảnh Mộ Chi chưa bao giờ hút thuốc!

Tiêu Thạch cả kinh, đẩy mạnh hắn ra, “Anh không phải Cảnh Mộ Chi? !”

Nhìn kỹ lại, hắn đích thật giống Cảnh Mộ Chi từ đường nét đến vóc dáng, nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Ngũ quan của hắn cùng Cảnh Mộ Chi có nét bất đồng, tóc đen quyến rũ xoăn nhẹ rũ xuống, ánh mắt uể oải lại bất cần, không kiêng nể gì mà đang đánh giá y, lộ ra tính cách độc chiếm mạnh mẽ.

Cảnh Mộ Chi so với hắn thì trầm ổn cô đọng hơn, người này lại có vẻ chán chường gợi cảm, Cảnh Mộ Chi khi tươi cười ôn nhã thân thiện, người này tươi cười lại thấy rõ gian manh. Thật tình cảm giác bọn họ quá khác biệt.

“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Làm sao vào được đây? Nếu không đi ra ngoài, tôi buộc phải báo cảnh sát.” Tiêu Thạch cố gắng che đi thân thể trần trũi của mình.

Người này từ đâu xuất hiện, thật sự làm cho y sợ hãi.

Người kia cười lên một vẻ quyến rũ, y tựa hồ có thể thấy phía sau lưng hắn là một đôi cánh thật lớn thật đẹp đen tuyền, như sứ thần địa ngục hiện ra.

“Ta rốt cuộc là ai cũng không quan trọng, em chỉ cần biết, ta là vương tử từ nơi xa xôi đến đây cứu vớt người đẹp ngủ say là được rồi.”

Nam tử cười mỉm lộ ra lúm đồng tiền mê hoặc, từng bước từng bước tiến đến bên y, cánh môi mỏng dài hé mở ra từng câu trầm ấm.

“Vừa quay về T thị đã thấy mỹ nhân ngủ say, lẽ nào đây là duyên phận an bài?”

Nam tử càng lúc càng gần, Tiêu Thạch càng lùi về sau, cho đến khi lưng đụng đầu giường, không còn bước lui nữa.

“Đã có ai nói với em chưa, đôi mắt của em thật giống tiểu Thuần?”

Kỳ thực đây lần thứ hai y nghe được điều này.

“Ai là Tiểu Thuần?”

Nam tử nhìn y, nở nụ cười mê người.

Nụ cười như mặc kệ tất cả, lại đau thương không gì sánh được, đến nỗi biến đổi hoàn toàn khí chất mê hoặc của hắn, làm hắn thoạt nhìn tựa như một vì thiên sứ thuần khiết đã lỡ bước sa chân

“Có một số việc không biết vẫn tốt hơn. Đến đây đi, bảo bối, chúng ta nên quý trọng lần đầu gặp gỡ nha. Ta thề, sẽ làm em vui sướng như vừa bước lên thiên đường.”

Hơi thở ấm nóng nhè nhẹ bên tai, hơi nước lướt qua, chưa kịp chống cự, lại lần nữa bị người cưỡng ép hôn xuống… Kỹ thuật khiêu khích của hắn thành thạo cao siêu, gắt gao cuốn lấy y, vô luận y giãy dụa thế nào, đều không thoát khỏi móng vuốt của hắn…

—— Cảnh Mộ Chi, mau tới cứu em!

“Được rồi, đại ca, anh đừng dọa y.”

Anh trai của Cảnh Mộ Chi —— Cảnh Thần Chi không cam lòng mà buông Tiêu Thạch ra, đứng dậy, nhìn vẻ mặt muôn thuở âm trầm của Cảnh Mộ Chi mà bật cười.

“Em trai bé bỏng à, chúng ta thực sự đã lâu không gặp rồi, anh rất nhớ em.” Vừa nói hắn vừa nhào tới cho Cảnh Mộ Chi một cái ôm thân thiết đúng phép tắc và hai cái hôn thật kêu lên má.

“Em cho anh chìa khóa, cũng không phải để anh đánh lén người của em.”

“Em trai, nhỏ mọn như vậy làm gì, trước đây chúng ta cái gì mà không chia sẻ cho nhau chứ? Không nghĩ tới anh mới đi Ý có hai năm, em lại đối xử với anh như vậy, có tình nhân mới, mà anh gần gũi một chút cũng không cho.”

Cái gì đều cùng nhau chia sẻ? Tiêu Thạch nhịn không được nhìn về phía Cảnh Mộ Chi.

“Cái khác đều có thể, duy chỉ cái này không được.” Cảnh Mộ Chi che ở trước mặt Tiêu Thạch.

“Y đối với em thật sự quan trọng như vậy sao?” Cảnh Thần Chi cười thật sâu xa.

“Đã không còn sớm, anh trai, anh bay từ Ý về đây đã nửa ngày, nhất định là rất mệt rồi. Em kêu thím Vương chuẩn bị cơm tối, anh dùng cơm sớm một chút, rồi lên giường nghỉ ngơi đi.” Cảnh Mộ Chi không hề cười lại nhìn hắn.

Cảnh Thần Chi nhún nhún vai, “được rồi, mỹ nhân, lát nữa ta lại qua thăm em nhé.”

Nói xong lời thoại của tài tử diễn vai phong lưu, hắn bước ra ngoài, mới được vài bước lại như là nhớ đến cái gì, đột nhiên dừng lại quay người nói.

“Chờ một chút, ta cảm thấy chúng ta thực sự đã từng gặp qua ở đâu đó.”

Hắn trầm ngâm nhìn xuống Tiêu Thạch, làm y sợ đến mức trốn ra sau lưng Cảnh Mộ Chi.

“Có một thời gian, cưng là học sinh của trường cao trung Thụy Chính đúng không?”

“Đúng vậy , làm anh sao biết?” Tiêu Thạch lấy làm kinh hãi.

“Em trai à, em với cưng này học cùng trường đó.” Hắn chuyển hướng qua Cảnh Mộ Chi.

“Đúng vậy sao? Tại sao anh chưa bao giờ thấy em, mà cũng chưa bao giờ nghe em nhắc vậy?” Cảnh Mộ Chi có chút giật mình.

“Em chỉ học có nửa học kỳ, sau đó chuyển trường. Hơn nữa lúc đó anh là trưởng hội học sinh của trường, quan hệ rộng rãi, người mà anh biết thật ra có mấy người đâu?”

“Lẽ nào em vừa thấy đã nhận ra anh?”

“Có… một chút thôi…” Rất sợ tình cảm mới nhen nhúm của hắn bị mất đi, Tiêu Thạch cúi đầu.

“Thì ra là thế, ta hiểu rồi nha.”

Cảnh Thần Chi nhìn bên này một chút, xem bên kia một chút, lộ ra miệng cười ẩn ý sâu xa. Nụ cười kia vừa nhìn đã biết có điểm bất thường, làm cho Tiêu Thạch nghi hoặc không ngớt. Dường như người đàn ông này biết được rất nhiều, không biết hắn biết những gì, y thật không dám làm rõ ra.

Thật vất vả chờ sau khi hắn rời khỏi chỗ này, y liền nhanh nhanh mặc lại quần áo chỉnh tề.

“Sợ lắm sao, xin lỗi, đáng ra anh nên về sớm hơn một chút.” Cảnh Mộ Chi kéo tay y, ôm trọn thắt lưng.

“Hắn là anh của anh sao? Hai người rất giống nhau.”

“Tụi anh là song sinh, hắn chỉ ra sớm hơn anh một phút đồng hồ. Khi còn bé, cũng bởi vì chúng ta rất giống nhau mà hay bị hiểu lầm.” Cảnh Mộ Chi cười khổ.

“Bất quá tính cách hai người một chút cũng không giống nhau.” Nghĩ đến một màn vừa nãy, Tiêu Thạch lòng còn sợ hãi.

“Hắn chính là như vậy, em không nên để trong lòng.” Cảnh Mộ Chi hôn nhẹ lên môi y, “giải độc cho em.”

Hai tay không yên trượt xuống lưng y, nhẹ nhàng xoa bóp trên gò mông “Đã đỡ hơn chưa?”

Tiêu Thạch vừa thẹn lại vừa lúng túng, “Anh đang sờ đi đâu vậy?! Tối nay em định đi làm đó.”

“Anh giúp em xin nghỉ, không đi.”

“Sao có thể thế được.”

Làm như vậy rồi sao chứ? Nếu như hắn gọi điện thoại xin nghỉ dùm y, sợ rằng cả thế gian này đều biết y vừa bò lên giường ông chủ. Vừa nghĩ tới Hoa Vi Vi, Hứa Tiểu Nhiên, Khâu Hạo Xuyên lộ ra sắc mặt như thế nào, đầu của y tựa như đau thêm mấy bậc.

“Lẽ nào công việc so với anh còn quan trọng hơn?”

“Em không có ý này, chuyện làm việc sao có thể tùy tiện xin nghỉ, huống chi em đã đỡ rồi.” Tiêu Thạch dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

“Được rồi, tùy em, đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi.”

Thở dài, đầu hàng, hai tay vẫn còn vờn quanh cái mông mê đắm sâu hút của y, hắn thấp giọng cười xấu xa, “Anh đi rồi, có nhớ không?”

“Có, nằm mơ đều là mơ tới anh.” Tiêu Thạch tức giận mà nói.

“Thực sao?”

“Lừa anh thôi.”

“Vô tình như thế, anh sẽ thương tâm.”

“Đôi mắt của em, thực sự rất giống Tiểu Thuần?”

Cảnh Mộ Chi dừng lại, ánh mắt vừa rồi chỉ toàn nét cười giờ lại trầm ổn hẳn đi, cứ như biến thành người khác.

“Ai đã nhắc tới Tiểu Thuần với em?”

“Anh của anh.”

Hắn mím môi, nhíu đôi lông mày, mồ hôi từ từ hiện rõ, đột nhiên buông y ra, “em cũng đói bụng rồi, đi ăn cơm.”

Tiêu Thạch trầm mặc nhìn theo bóng lưng hắn.

Phản ứng của hắn nằm trong dự đoán của y, hơn nữa, y chưa bao giờ tự tin mà phỏng đoán một phản ứng khác. Nhắc tới đến “Kha Tiểu Thuần”, hắn sẽ thay đổi hoàn toàn.

Không biết vì sao, y cảm thấy rất sợ hãi, sợ đến mức không dám tìm hiểu kỹ càng nguyên do sâu xa.

Bữa cơm này, ba người đối mặt nhau mà ăn trong trầm lặng.

Cảnh Thần Chi, có lẽ là do lặn lội đường xa nên thực sự có chút mệt mỏi, không hề khoa trương như khi mới gặp, chỉ đem lực chú ý đặt trên bàn cơm, như gió cuốn bão thổi quét sạch đồ ăn, lại rãnh rỗi trêu đùa Tiêu Thạch vài câu, sau đó trở về phòng khách mà nghỉ ngơi.

Theo lời hắn nói, chỉ một đêm nay ngủ tạm ở đây, ngày mai sẽ trở về căn hộ cao cấp hắn mướn tại khu trung tâm đô thị. Cảnh Thần Chi ở Ý chủ yếu làm thiết kế nội thất và thiết kế cảnh quan các khu cao ốc, cũng có chút danh tiếng trong giới làm ăn.

Nhìn dáng dấp phóng đãng không hề kiềm chế của hắn, đã cảm thấy cái danh « Kiến trúc sư » quả thật là quá thích hợp với con người này.

Nhưng mà cảm tình anh em của bọn họ, không hề hòa hợp giống như. “cái ôm nhiệt tình đúng tiêu chuẩn” lúc đầu mới gặp lại, tuy rằng Cảnh Thần Chi vừa cười vừa nói là đến đây thăm thằng em lâu rồi mới gặp, nhưng giữa bọn họ cứ có một bầu không khí xa cách đến kì quái. Mà Cảnh Thần Chi lại bắt đầu “động tay đông chân” với y, cảm giác không hòa hợp tựa hồ càng lúc càng nặng thêm, càng làm cho người khác cảm thấy khó hiểu là, ở trong bầu không khí trầm mặc đó, Tiêu Thạch lại mơ hồ cảm thấy được một chút hơi thở đau thương.

Tuy rằng cũng không cấm kỵ nhìn vào mắt nhau, nhưng hai người này, anh không nhìn tôi và tôi cũng chẳng muốn nhìn anh.

Vì sao? Hai anh em song sinh xa nhau đã lâu nay gặp lại cũng không hàn huyên một chút việc nhà sao? Tiêu Thạch không thể kìm nén cảm giác nghi ngờ đang nảy lên trong lòng.

Đêm yên tĩnh, lại dường như báo hiệu điềm gở, lặng lẽ trôi qua một cách bình yên…

* * *



“Tiểu Thạch, bên này bên này.”

Quán cà phê đông đến mức không còn chỗ ngồi, từ nơi cửa sổ vươn ra một cánh tay, hướng Tiêu Thạch liều mạng vẫy vẫy.

Chậm rãi đi qua, liền thấy Hoa Vi Vi cùng một người đàn ông trung niên, dáng vẻ phúc hậu thành thật, cổ ngắn lại ôm bụng bia. Nguyên lai đây chính là người đàn ông trung niên xán lạn như mặt trời chính ngọ, mà nói chính ra thì phải là mặt trời buổi chiều lúc bốn năm giờ thì có lẽ đúng hơn.

“Tiêu tiên sinh, xin chào xin chào.”

Không đợi y đi tới, “mặt trời buổi trưa” vừa chạy vừa nhảy lại đằng này nhìn thật dọa người, sau đó chào Tiêu Thạch một tiếng thật to lộ ra miệng cười khoe hàm răng cáu vàng lâu năm.

“Xin chào.”

Tiêu Thạch bắt tay đối phương, bàn tay đầy đặn thô to của hắn bao lấy tay y, sau khi rút tay về, y lựa lúc không ai chú ý mà xoa vào quần.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, vẫn nghe tiểu Vi nhắc về cậu. Nhiều năm như vậy, cổ đều do cậu chăm sóc, thật cảm ơn cậu.”

Người đàn ông trung niên này cúi đầu chào theo kiểu Nhật, cách nói chuyện cũng rất giống người Nhật. Bất quá, nghe Hoa Vi Vi nói, hắn làm ở Nhật được bảy năm, cử chỉ hành động bị ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi.

“À…” Không biết nên xưng hô thế nào mới tốt.

“Hác…” Hoa Vi Vi chen vào, “Hác Đại Sơn.”

“À… Hác tiên sinh, ngài quá khách khí.”

Hác Đại Sơn? Cho dù là do cách biệt tuổi tác, cái tên này nghe cũng thật là có chút mùi chợ búa.

“Hai người hẹn tôi tới nơi này, rốt cuộc có chuyện gì?”

Tiêu Thạch im lặng bình tĩnh ngồi trên ghế, trong lòng lại nhủ thầm, ba người cùng ngồi nói chuyện như thế này thật có vấn đề. Có chuyện gì thì Vi Vi nói riêng với y là được rồi, hết lần này tới lần khác bí ẩn hẹn cho được y đến quán cà phê, sau đó lòi ra một ông lão như thế này…

Thật là quá có vấn đề, chỉ là y còn chưa nghĩ ra, cô gái nhỏ này rốt cuộc đang tính làm chuyện quỷ quái gì.

“Hai người tới tìm tôi có chuyện gì?”

Hoa Vi Vi ở đằng sau hung hăng cho Hác Đại Sơn một đạp, hắn liền theo phản xạ mà ngẩng đầu, “cái này… Cái này…”

“Đã nam nhân, nói chuyện phải thẳng thắn vào trọng điểm, anh đã quên em vừa phân phó anh cái gì hả?” Hoa Vi Vi tiến đến hắn bên tai, hạ giọng uy hiếp.

“Tiêu tiên sinh, tôi biết anh cùng tiểu vi tuy rằng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng lại như người nhà của cổ, sở dĩ, tôi nghĩ, chuyện này… Vẫn là nên nói trước với Tiêu tiên sinh thì tốt hơn…”

Hác Đại Sơn đổ mồ hôi trán, liều mạng xoa xoa tay.

“Không dám gạt cậu, tôi khi ở night club gặp được tiểu Vi thì liền nhất kiến chung tình, … Tôi tuy rằng đã từng kết hôn, thế nhưng cũng đã ly hôn đã nhiều năm, bên người đích xác thiếu một tri kỉ, cũng vinh hạnh được tiểu Vi để mắt, tôi nghĩ… Nếu như cậu cho phép, chúng tôi dự cuối tuần sau sẽ kết hôn…”

“Phốc…” một tiếng, cafe trong miệng Tiêu Thạch lập tức phun hết ra.