Đan Vũ Càn Khôn

Chương 12: Huyền Trọng Quyền



- Chậc chậc, tiểu tử, không tệ, chỉ tốn gần nửa ngày thời gian đã trở thành Võ Đồ lục cấp, tốc độ đề thăng này so với lão phu còn quá nhanh! Hơn nữa hiện tại ngươi cải tạo kinh mạch trong cơ thể, ngày sau con đường tu luyện cũng sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.

Lúc này Cổ Mặc đang phiêu phù trên dược đỉnh, nhìn Tần Phàm tán thán nói.

- Nếu không phải có một gánh nặng ở đây, có lẽ còn có thể tăng lên càng nhiều đâu.

Tần Phàm bĩu môi, thản nhiên nói.

- Ai u, vốn lão phu có một quyển võ quyết muốn truyền cho người nào đó, hiện tại xem ra người nào đó không cần cho lắm…Khụ khụ, vừa rồi ăn một bữa ngon, hiện tại lão phu cũng có chút mệt nhọc, đi ngủ thôi…

Vẻ mặt Cổ Mặc giảo hoạt cười, thanh âm âm dương quái khí truyền đến.

- Võ quyết? Là phẩm cấp gì?

Hai mắt Tần Phàm tỏa sáng, thái độ lập tức tốt hơn rất nhiều.

- Cũng không phải là võ quyết gì giỏi lắm đâu, võ quyết cũng tương tự thiên giai võ quyết, chỉ là đặc thù hơn một chút mà thôi…

Cổ Mặc thấy mình đã nắm giữ quyền chủ động, lập tức đắc ý.

- Lấy ra!

Tần Phàm cũng lười vô nghĩa với hắn, duỗi bàn tay ra nói.

- Người nào đó còn không phải nói lão phu là gánh nặng hay sao?

Cổ Mặc trợn mắt nhìn lên trần nhà, cố ý không thèm để ý tới Tần Phàm, hắn bị vây trong dược đỉnh suốt hai trăm năm, hiện giờ khó được có người đấu khí với hắn, hắn cũng lấy chuyện này làm niềm vui.

- Hắc hắc, dù sao hiện tại căn cơ của ta cũng đã cải tạo tốt hơn, phỏng chừng một hai năm tới cũng không cần tiếp tục luyện đan…

Tần Phàm cười hắc hắc, hai tay khoanh trước ngực vô tình nói.

- Hảo tiểu tử!

Bị đánh trúng yếu hại, Cổ Mặc không thể không bại trận.

- Võ quyết tên là Huyền Trọng Quyền, chỉ cần Võ Đồ ngũ cấp trở lại là có thể thi triển, càng sớm tu luyện càng tốt, hơn nữa sẽ theo bản thân tu vi đề cao mà tăng cường uy lực, cho dù tới cảnh giới võ thánh vẫn là môn võ quyết hiếm có. Hắc hắc, tuy rằng không phải thiên giai võ quyết, nhưng ta cảm thấy được nó còn lợi hại hơn thiên giai võ quyết!

Cổ Mặc có vẻ khoa trương nói.

- Thực sự lợi hại như vậy? Vậy là phẩm chất thế nào?

Tần Phàm thất kinh, đồng thời lại có chút hoài nghi hỏi han. Hắn biết ở tại Vũ Thiên đại lục bình vũ kỹ chia thành Thiên Địa Nhân ba phẩm giai, thiên giai là cao nhất, hơn nữa có thể nói thế này, vũ kỹ cao cấp có yêu cầu với tu vi võ khí càng cao, mà loại vũ kỹ có thể áp dụng trong toàn bộ cảnh giới càng thập phần thưa thớt.

So với thiên giai còn lợi hại hơn, vậy là phẩm cấp gì?

- Hắc hắc, là phẩm cấp gì sao, thì do chính ngươi nhận xét. Ngươi nhắm mắt tĩnh tâm, không cần kháng cự, ta trực tiếp đem tin tức vũ kỹ truyền cho ngươi.

Cổ Mặc cười hắc hắc, sau đó ngưng tụ ý niệm, một cỗ tin tức phức tạp trực tiếp truyền vào trong đầu Tần Phàm.

Niệm lực vượt xa niệm lực của người bình thường, đây là ưu thế của linh hồn thể.

Đột nhiên có một cỗ ý niệm đập tới, Tần Phàm không khỏi hoảng sợ, nhớ tới Cổ Mặc dặn dò không cần kháng cự, lúc này mới mang theo một phần cảnh giác mở ra thức hải. Rất nhanh đầu óc hắn như bị trướng lên, tin tức về Huyền Trọng Quyền liền được hắn hoàn toàn tiếp thu.

- Huyền Trọng Quyền là vũ kỹ không có phẩm giai, áp dụng cho người tập võ trong hết thảy các cảnh giới. Có thể thông qua việc đánh ra quyền kình đặc thù, trong phạm vi bốn phía hình thành một trọng lực tràng, phẩm chất võ khí càng cao, ảnh hưởng của trọng lực tràng càng lớn, lớn nhất thậm chí có thể thay đổi được trọng lực tràng tới vạn lần!

- Trọng lực tràng không phân biệt được địch ta, người đứng trong phạm vi thi triển cũng sẽ chịu ảnh hưởng của trọng lực!

- Không có phẩm giai? Chính mình cũng phải chịu ảnh hưởng?

Tần Phàm chứng kiến tin tức phía trước, trong lòng vốn đang vui mừng, nhưng chờ sau khi chứng kiến tin tức nói vũ kỹ không phân biệt địch ta, không khỏi nổi giận:

- Tử lão đầu, ngươi đùa bỡn ta phải không?

- Ngu muội!

Cổ Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Phàm, chậm rãi làm ra vẻ bí hiểm nói:

- Thử nghĩ một chút, nếu bình thường ngươi sớm quen thuộc hoàn cảnh tu luyện trong trọng lực tràng, mà đối thủ của ngươi thì chưa từng tiếp xúc qua bao giờ, bất ngờ thi triển, ngươi có thể chiếm được bao nhiêu ưu thế?

- Hơn nữa khi cảnh giới của ngươi tăng cao, ta truyền cho ngươi một môn thân pháp vũ kỹ, đến lúc đó ở trong trọng lực tràng ngươi còn không phải trở thành chúa tể sao? Vũ kỹ như vậy nếu biết cách vận dụng cho tốt, nói một câu so với thiên giai còn tốt hơn cũng không hề có chút quá phận!

Tần Phàm nghe xong, tinh tế suy nghĩ lại câu nói của Cổ Mặc, ánh mắt cũng dần dần lộ ra ánh sáng.

Trọng lực gấp vạn lần!

Cho dù là võ thánh đột nhiên bị vây trong hoàn cảnh như vậy, nhất thời cũng không thể thích ứng được đi!

Thấy Tần Phàm đã thông suốt, Cổ Mặc tiếp tục nói:

- Trọng yếu hơn chính là nếu trường kỳ tu luyện trong hoàn cảnh trọng lực cao, đối với việc đề cao tố chất của thân thể ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn. Không ngại nói cho ngươi biết, tuy rằng ngày sau ngươi tìm được năm viên ma chủng có thể luyện thành ma thân thiên hạ vô song, nhưng muốn luyện hóa ma chủng thì thân thể của ngươi càng mạnh càng tốt, càng dễ dàng phù hợp, phát huy được uy lực cũng càng lớn! Nếu tố chất thân thể của ngươi không đủ khả năng tiếp nhận ma chủng, như vậy ngươi rất có thể bị rơi vào phản phệ, nổ tan xác mà chết!

- Tại sao ngươi không nói sớm?

Tần Phàm nhếch nhếch môi, hít một hơi lạnh.

- Không có trả giá làm sao có thu hoạch, khí lực cực mạnh thiên hạ làm gì dễ dàng đạt được như vậy. Hiện giờ ta cho ngươi biết, vậy ngươi sẽ thay đổi chủ ý sao?

Cổ Mặc thản nhiên nói, bộ dạng như đã nắm giữ hết thảy.

- Đương nhiên là không!

Thoáng yên lặng, Tần Phàm ngẩng đầu lên kiên định nói.

Trong lòng của hắn thập phần hiểu rất rõ bản thân mình đang muốn điều gì.

Trở nên mạnh mẽ!

Trở thành người mạnh nhất!

Nắm giữ chính vận mệnh của mình! Tuyệt không để ý chí của người khác áp đặt lên trên người của mình!

Nhưng một đường tiến lên trong võ đạo, làm sao lại có thể an nhàn bình thản?

Muốn đạt tới đỉnh, nắm giữ vận mệnh của mình, càng cần trả giá lớn hơn người thường rất nhiều.

Tuy rằng Cổ Mặc còn chưa nói ra, nhưng Tần Phàm hiểu thật rõ chỉ cần tu luyện Huyền Trọng Quyền, nhất định sẽ vô cùng khó khăn gian khổ. Trường kỳ tu luyện trong hoàn cảnh trọng lực cao, không chỉ đối với thân thể khảo nghiệm, mà còn là một loại ma luyện đối với ý chí!

- Hừ, tiểu tử, ngươi cũng đừng tưởng rằng một thân bổn sự của bổn võ thánh dễ học đến như vậy, Huyền Trọng Quyền chính là muốn khảo nghiệm ngươi, nếu như vậy mà ngươi cũng kiên trì không nổi, cũng không xứng cho Cổ Mặc ta dốc lòng toàn lực đi chỉ dạy cho ngươi!

Cổ Mặc thản nhiên liếc nhìn Tần Phàm, ngạo khí nói. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn

Tần Phàm không cho là đúng nói:

- Ngươi đừng tính toán dạy cho ta vài môn vũ kỹ thì nghĩ làm lão sư của ta, ta yêu cầu rất cao.

- Tiểu tử không biết điều, nhớ năm đó bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy mà ta còn không chịu thu nhận, hiện tại nếu như không phải biến thành tình trạng như hiện giờ, ngươi quỳ cầu ta còn không chịu đâu!

Cổ Mặc bị câu nói của Tần Phàm làm nghẹn khí, cả giận nói.

- Hắc hắc, ngươi đã nói là năm đó, hiện tại ngươi đang ở trong tay của ta, là long cũng phải nằm xuống, là hổ cũng phải úp sấp.

Tần Phàm thầm cười tự nhủ, lập tức lại hỏi:

- Đúng rồi, lão nhân, thân pháp vũ kỹ kia của ngươi là phẩm cấp gì vậy? Tính toán khi nào thì truyền cho ta a?

- Không truyền!

Cổ Mặc cả giận đáp.

- Hắc hắc, không truyền sẽ không luyện đan cho ngươi!

Tần Phàm cười hăng hắc nói, hắn cũng dần dần phát hiện cùng lão nhân này đấu khí thật sự có chút ý tứ.

- Chết tiểu tử, chờ ngươi đột phá tới cảnh giới võ giả rồi nói sau!

Cổ Mặc tức giận nói, đảo mắt hung hăng trừng mắt lườm Tần Phàm, làm ra giọng điệu của nghiêm sư:

- Trước tiên ngươi nên tu luyện Huyền Trọng Quyền cho tốt đi! Siêng năng mà tu luyện!

Vẻ mặt Tần Phàm không khỏi đông cứng lại.