Đan Vũ Càn Khôn

Chương 10: Chuẩn bị



- Được rồi, lão đầu, vấn đề này ta tạm thời trước tin tưởng ngươi. Tiếp theo chúng ta sẽ nói về vấn đề của ngươi, ngươi không phải muốn một mực ở cạnh ta đấy chứ? Nói thực ra, ta cũng nhận thức mấy đạo sĩ tu hành không tệ, nếu không ta thỉnh bọn hắn tác pháp siêu độ cho ngươi, cho ngươi sớm về cực lạc, sau đó những cổ thư, cao cấp võ quyết gì đó của ngươi cứ để lại để ta phát dương quang đại a.

Tần Phàm một bộ vì ngươi mà nói.

- Những đạo sĩ vân du bốn phương kia đều là lừa đảo, nào tin được, ta nghĩ tốt nhất là ta nên tự lực cánh sinh thì hơn. Hắc hắc, nói thực ra, tiểu tử ngươi tuy rằng người không được tốt lắm, nhưng kỹ thuật luyện đan rất tốt, đan khí luyện ra mùi vị không tệ, về sau ta sẽ...

Cổ Mặc xoa xoa hai tay vừa cười vừa nói.

- Bà mẹ nó, ngươi thật sự là Võ Thánh lại vô sỉ thế sao? Thực sự có Võ Thánh vô sỉ vậy sao! Ý của ngươi là nói, về sau ta luyện đan ngươi còn có thể chạy đến phá hư?

Tần Phàm nghĩ đến linh đan mình hao hết tâm lực luyện chế ra kết quả lại bị người phá hư, lọa cảm giác đau lòng nà khiến hắn không khỏi mắng to.

- Hắc hắc, ngươi yên tâm, bản Võ Thánh sẽ không ăn chùa ở không của ngươi đâu, về sau ngươi ở mặt tu luyện có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể cố chỉ điểm ngươi một chút. Đến lúc đó, có thuật luyện đan của ngươi và kinh nghiệm võ đạo của ta, hơn nữa một bộ Ma Thân mạnh nhất dưới đời này ngươi ngẫm lại, ngày sau trên đại lục này còn không mặc ngươi tung hoành sao?

Cổ Mặc cười hắc hắc, tiếp tục hấp dẫn.

Quả thật, nếu có một Võ Thánh chỉ điểm, Võ Đồ sẽ thuận lợi rất nhiều!

Cho nên đối với lời Cổ Mặc nói... Tần Phàm vẫn có chút động tâm, nhưng hắn vẫn giả bộ đau đầu nói:

- Nói đi, xem như ta sợ ngươi rồi, về sau ngươi còn muốn phá hư bao nhiêu lò đan của ta nữa mới bằng lòng?

- Hắc hắc, cũng không nhiều, dựa theo tình huống mấy lô linh đan vừa rồi của ngươi, ta cần hấp thu chừng 99999 lô là có thể khôi phục tu vi năm đó...

Cổ Mặc lần nữa vô sỉ cười hắc hắc nói ra, nhưng lần này vừa nói xong, cả thân ảnh co rụt lại, lập tức liền chui vào trong dược đỉnh

Rất nhanh, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng rống giận.

- 99999 lô?

- Con mẹ nhà ngươi! Lão tử thắp 99999 trụ hương cho ngươi ăn cho no nhá!

Một căn nhà trong Nam Phong Tần gia, cây xanh vòng quanh, tinh xảo ưu nhã nhưng hơi vắng vẻ. Căn nhà như vậy trong phần đông nhà cửa ở đây cũng không có gì đặc biệt, nhưng đây lại là Tộc Vụ Viện, nơi xử lý đa số sự vụ của Tần gia.

Lúc này, trong đại sảnh Tộc Vụ Viện, ngồi ở trên cao là một vị thiếu nữ tuổi chừng 16 17, mặc trên người quân áo xanh biết đầm đặc khí tức thanh xuân, trong tay bưng lấy một bản sổ con xem xét, nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc lại có vẻ lạnh nhạt yên lặng, cẩn thận tỉ mỉ.

Lật qua một trang, thiếu nữ nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên trán, sau đó lại nhìn một hồi, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên ngoài đại sảnh nhàn nhạt nói:

- Tiến đến.

Thanh âm không lớn, nhưng vừa hay có thể truyền ra ngoài cửa.

- Tiểu thư.

Người đến là một đại hán thân cao chừng hai mét, mắt to mày tho, đoản bào trên người cũng không che được năng lượng có tính bạo tạc trên người hắn, có thể xưng đây là một mãnh hán! Mãnh hán này đi đến trước thiếu nữ cách chừng năm mét, cung kính hành lễ nói, nhưng hành vi lại vừa vặn, không có một tia lỗ mãng.

- Tần Mãnh đội trưởng, có chuyện gì quan trọng?

Thiếu nữ ngồi trên cao, khép sổ con lại, bình tĩnh hỏi thăm.

Nếu như lúc này Tần Phàm ở đây, nhất định sẽ chấn động, thiếu nữ khôn khéo giỏi giang này đúng là tỷ tỷ ôn nhu săn sóc hắn, Tần Li. Hắn cũng sẽ không nghĩ tới, bởi vì hắn, Tần Li nhập chủ Tộc Vụ Viện trong vòng một ngày đã khống chế toàn bộ đội hộ vệ Nam Phong Tần gia

- Khởi bẩm tiểu thư, về chuyện Thiếu gia Tần Phàm, chúng ta dựa theo tiểu thư phân phó, hiện giờ đã có chút tiến triển rồi!

Tần Mãnh cung kính nói, hắn vốn là đội trưởng hộ vệ của Tần gia, nhưng hôm nay vị trí trưởng chính thức đã giao cho Tần Li.

Tần Li vô luận là bố trí hộ vệ toàn bộ Tần gia, hay là xử lý tranh chấp lớn nhỏ của Tần gia đại trạch, đều cao minh hơn hắn nhiều, cho nên bản thân Tần Mãnh đối với vị thiếu nữ năm nay gần mười sáu ở trước mắt này là chân chính vui lòng phục tùng.

Mượn chuyện Tần Phàm bị đánh lén mà nói, Tần Mãnh vốn không có đầu mối, nhưng sau khi Tần Li tiếp quản hộ vệ đội, rất nhanh đã tìm được manh mối.

Tần Li nhẹ gật đầu, để sổ con qua một bên, ý bảo Tần Mãnh nói ra kết quả điều tra.

- Căn cứ lời nhắc nhở của tiểu thư, chúng ta điều tra đến cùng ngày ở nơi thiếu gia bị tập kích cũng không có người ngoài xuất hiện, đương nhiên, nếu như người tới tu vị vượt xa hộ vệ đội của của chúng ta thì chúng ta cũng không phát hiện được. Bất quá lấy cảnh giới hiện giờ của thiếu gia, đoán chừng sẽ không gặp phải người quá lợi hại, hơn nữa lấy tính cách của thiếu gia... Càng sẽ không đi đắc tội bọn hắn!

Tần Mãnh cũng thập phần rõ tính cách Tần Phàm, mềm yếu sợ phiền phức, đâu thể chạy ra bên ngoài đắc tội người nào!

- Cho nên, chúng ta hoài nghi lần này tập kích rất có thể là tộc nhân chúng ta làm...

Trong ngôn ngữ của Tần Mãnh cũng không khỏi có một tia phẫn nộ, hành vi giết hại tộc nhân này thật là khiến người tức lộn ruột!

- Vậy tộc nhân xuất hiện ở phụ cận lúc ấy gồm những người nào?

Đôi mắt Tần Li cũng đã hiện lên một tia lạnh như băng.

- Tần Ninh, Tần Trung, Tần Đồng, Tần Vĩ cùng với con của Đại trưởng lão, Tần Tiến!

Mỗi một cái tên được phát ra từ miệng Tần Mãnh, sau đó hắn cuối cùng tổng kết nói:

- Trong đó có năng lực đánh lén trọng thương thiếu gia mà không bị phát hiện chỉ có Tần Ninh và Tần Tiến, một người là Võ Giả bát cấp, một người là Võ Giả cửu cấp, ba người còn lại cũng chỉ là Võ Đồ cửu cấp.

- Tần Tiến?

Tần Li nghe thấy cái tên này, không khỏi nghĩ đến chuyện Đại trưởng lão cầu hôn, khuôn mặt tuyệt sắc như sương lạnh, lạnh lùng nói:

- Vô luận là ai tổn thương Tiểu Phàm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Mẫu thân của Tần Li và Tần Phàm mất sớm, Tần Li từ nhỏ hiểu chuyện, vẫn luôn là mẹ kiêm chị, đối với Tần Phàm che chở có thừa, càng trước khi mẫu thân lâm chung đã hứa phải chăm sóc tốt đệ đệ. Cho nên khi biết rõ thiên phú tu luyện của Tần Phàm không tốt, Tần Li liền thề phải hảo hảo tu luyện, tương lai phải bảo vệ Tần Phàm, nhưng không thể tưởng được ngay đoạn thời gian nàng bế quan, Tần Phàm thiếu chút nữa đã chết đi, cái này khiến nàng cảm thấy thập phần tự trách, đồng thời cũng thập phần phẫn nộ.

- Tần Mãnh đội trưởng, còn có chuyện khác không?

Rất nhanh, Tần Li liền khôi phục thái độ bình thường, hỏi Tần Mãnh tiếp.

- Có chuyện về thiếu gia ta muốn nói cho tiểu thư, thiếu gia hình như là đang học tập luyện dược...

- Vấn đề này ta đã biết rõ, Tiểu Phàm hắn có lòng hiếu học, đây là chuyện tốt.

Nói lên Tần Phàm, trên mặt của Tần Li rốt cục cũng lộ ra một tia ấm áp, nhớ tới thay đổi của Tần Phàm, trong lòng nàng cũng cảm thấy hết sức cao hứng.

- Hắc hắc, bất quá thường thường trong tiểu viện thiếu gia thường thường truyền ra tiếng hắn mắng chửi người, đoán chừng lúc đó cũng không phải thập phần thuận lợi lắm...

Tần Mãnh thấy Tần Li cao hứng, cũng không khỏi nói nhiều thêm hai câu.

- Tần Mãnh đội trưởng, ngươi bảo hộ vệ phân ra một đội đến viện tử của Tiểu Phàm, chú trọng bảo hộ, mà không phải giám thị! Ta không muốn khiến Tiểu Phàm cảm thấy có người đang theo dõi hắn

Lúc này thanh âm của Tần Li lại nhàn nhạt truyền đến.

- Thuộc hạ minh bạch.

Tần Mãnh khom người nói, khóe miệng co quắp, nuốt lại những lời thừa thải vào trong, sau đó liền lui ra ngoài.

- Tiểu Phàm, có chí lớn là chuyện tốt, nhưng luyện dược chú ý tiến hành theo chất lượng, muốn gấp cũng không được a...

Nhớ tới Tần Phàm, trên mặt Tần Li nổi lên một vòng mê người, cùng vừa rồi như hai người khác nhau vậy.

~~~~~~~~~

Mà lúc này, trong gian phòng của Tần Phàm, dây dưa giữa Tần Phàm và Cổ Mặc vẫn chưa kết thúc.

- Lão già chết tiệt, cút ra đây cho ta!

Tần Phàm vuốt dược đỉnh, trong miệng chửi bới nói

- Đừng tưởng rằng ta thật không dám đốt ngươi, nếu ngươi không ra ta sẽ luyện ngươi thành hư vô đấy!

Lúc này Cổ Mặc lại không còn sợ hãi nữa, vô luận Tần Phàm hô thế nào, hắn cũng không chịu đi ra, thật lâu bên trong mới truyền ra thanh âm lười biếng của hắn:

- Tiểu tử ngươi cũng đừng quá keo kiệt nha, dù sao ngươi bây giờ cũng mới là Võ Đồ tam cấp, dược hiệu của linh hoàn tuy rằng kém linh đan một chút, nhưng kỹ thuật luyện dược của ngươi tốt như vậy, nhiều luyện một ít là được.

- Ngươi nói thật đơn giản, ngươi luyện cho ta xem một chút? Text được lấy tại Truyện FULL

Nghe thấy thanh âm này, Tần Phàm giận dữ hét.

- Bản Võ Thánh tự mình có thể luyện đan, còn cần cầu tiểu tử ngươi sao?

Thanh âm của Cổ Mặc lần nữa truyền đến:

- Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, qua một thời gian ngắn bản Võ Thánh liền có thể tự mình hấp thu đan khí, khi ngươi cần, ta tự nhiên sẽ không phá hư nữa.

- Phải bao lâu?

Tần Phàm lúc này mới tiêu tan tức giận hỏi.

- Hắc hắc, tiểu tử ngươi cũng đừng không hài lòng, bản Võ Thánh thông qua hấp thu đan khí tu luyện, thực lực sẽ từ từ khôi phục, đến lúc đó bên cạnh ngươi chẳng khác nào có thêm một Võ Thánh bảo tiêu, ngươi sẽ không lỗ lả đâu.

Thanh âm giảo hoạt của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, lần này hắn lại cố ý lảng tránh vấn đề của Tần Phàm.

- Vậy ngươi bây giờ là thực lực gì!

Tần Phàm lại hỏi.

- Không cao, cũng chỉ là Võ Đồ nhất cấp thôi.

Cổ Mặc cười hắc hắc, chẳng hề để ý.

- Con mẹ ngươi!

Bên ngoài dược đỉnh lần nữa vang lên tiếng thiếu niên nổi giận.

...

Cổ Mặc lão đầu này tuy rằng đáng ghét một chút, bất quá Tần Phàm cũng biết trên người lão đầu sống mấy trăm năm này quả thật cũng có không ít vật giá trị, cho nên tuy rằng đau lòng đan khí mỗi lần luyện đan bị hút đi, nhưng cân nhắc được mất, hắn vẫn quyết định giữ Cổ Mặc ở bên người.

Tuy rằng tạm thời không cách nào luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, nhưng luyện chế ra mấy khỏa Dưỡng Nguyên Hoàn cũng đủ để trị tốt thân thể hắn rồi.

- Cũng là lúc luyện chế một ít luyện dược tăng lên cảnh giới rồi.

Tần Phàm và Cổ Mặc dây dưa hồi lâu, rốt cục cũng nhớ tới việc bức thiết nhất hiện giờ, đó chính là đề cao thực lực!

Vô luận là ân oán với Tần Tiến Tần Uy, hay là ước định với Tần Hồng, đều khiến Tần Phàm gấp đến khó dằn nổi mà muốn tăng thực lực lên, phải vào niên trắc ba tháng sau lấy được môt thành tích tốt!

Vì vậy, một loại luyện dược ở kiếp trước, cực kỳ trân quý khó được nhưng cơ hồ mỗi Võ Giả đều nghe thuộc, dần dần hiện lên trong đầu hắn...

Trúc Cơ Đan, cơ hồ toàn bộ những người tập võ đều nghe qua thánh dược nhập môn vô cùng trân quý của võ đạo, nhưng ở hiện đại tài nguyên linh dược bần cùng, ngoại trừ một ít môn phái cực kỳ cổ xưa, đã thật khó nhìn thấy được tung tích của nó.

Là đệ tử của Đan Môn ẩn thế, Tần Phàm đối với đan dược danh khí thật lớn này tự nhiên là biết được, hơn nữa ở kiếp trước hắn từng mất thật nhiều công sức đi tìm linh dược để luyện chế Trúc Cơ Đan, nhưng đáng tiếc chính là mãi tới khi hắn chết cũng không thể thu thập đầy đủ.

Trúc Cơ Đan, danh như ý nghĩa, dùng để trúc cơ, cải tạo võ giả, cấu trúc trụ cột tập võ. Đặc biệt đối với một ít võ giả bẩm sinh đã kém cỏi, có hiệu quả thay da đổi thịt.

Tần Phàm đã kiểm tra thân thể hiện tại của mình, biết được nguyên lai Tần Phàm trước kia sở dĩ cho tới hiện tại vẫn bị dừng tại cảnh giới tam cấp võ đồ là bởi vì kinh mạch bản thân quá hẹp, hơn nữa còn bị bế tắc vô cùng nghiêm trọng.

Mà đối với mấy vấn đề này, Trúc Cơ Đan không thể nghi ngờ là đan dược thích hợp nhất để thay đổi.

Càng làm Tần Phàm cảm thấy vui mừng chính là tài liệu luyện chế Trúc Cơ Đan ở thế giới này cũng không tính là hiếm thấy, khi hắn hỏi Tần Li, chỉ trong ba ngày linh dược mà hắn cần đến đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Hắc hắc, Tần gia tiểu tử, lần này cần luyện loại đan dược gì đây?

Thấy Tần Phàm lại muốn luyện đan, linh hồn Cổ Mặc giống như một làn khói nhẹ từ trong dược đỉnh nhẹ nhàng đi ra.

Tử lão đầu, ngươi tạm thời ít hấp thu một hai lần không được sao? Nếu không ngươi không cần đi theo, ta đi dùng dược đỉnh khác luyện đan là được.

Tần Phàm vừa nhìn thấy Cổ Mặc, không khỏi tức giận nói.

Vậy thì không thể được, linh hồn của ta lây dính khí tức của ngươi, vô luận ngươi đi đâu ta cũng sẽ đi theo ngươi.

Cổ Mặc cười hắc hắc nói, còn gác chân bắt chéo trên dược đỉnh.

Nhìn thấy bộ dáng hung hăng càn quấy của Cổ Mặc, Tần Phàm tự nhiên là hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nổi lên bạch sắc đan hỏa, nhưng vừa định bắt lấy hắn giáo huấn một chút lão nhân kia đã chui tọt vào trong dược đỉnh, vô luận hắn chửi mắng thế nào cũng không chịu đi ra.

Thấy không làm gì được Cổ Mặc, Tần Phàm đành phải bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan.

Tụ Nguyên Thảo, Dưỡng Cơ Hoa, Hoạt Lạc Đằng…từng gốc linh dược đều được Tần Phàm cẩn thận khống chế bỏ vào trong dược đỉnh.

Linh dược.

Linh lộ.

Linh tán.

Linh hoàn.

Trải qua gần một canh giờ luyện chế, thể xác cùng tinh thần của Tần Phàm đều cảm thấy thập phần mỏi mệt. Trúc Cơ Đan cao cấp hơn Dưỡng Nguyên Đan rất nhiều, tự nhiên cũng khó luyện chế hơn rất nhiều, càng không chấp nhận được một tia sai lầm, cho nên Tần Phàm phải luôn duy trì tinh thần tập trung cao độ.

Hương dược nồng đậm lan tràn khắp gian phòng, cuối cùng đã tới giai đoạn tụ linh thành đan.