Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 6: Dẫn sói vào nhà



6-【1】

Hạ Chi Tình ngồi bên trong chiếc xe đầy vẻ huênh hoang này, ngồi đến thẳng tắp, biểu tình hoảng hốt.

Vào lúc cuối tuần, cô cố ý đến chùa tìm "đại sư", nhưng "đại sư" nói rằng cô bị sao Ma Vương theo chiếu, bùa hộ mệnh đã không còn tác dụng lắm, nếu cần thiết thì làm pháp sự, cô yếu ớt hỏi bao nhiêu tiền, "đại sư" dùng ngón tay cái xoa xoa tay, cô lại lần nữa mà mang vẻ mặt khinh bỉ "đại sư", một lần làm pháp sự cần hai vạn tệ, cô tình nguyện tiếp tục xui xẻo.

Chỉ là khi cô đến bãi đỗ xe nhìn thấy lốp xe bị tên nào xả khí mà không động đậy được, cô lại nảy lên ý niệm đi tìm "đại sư".

So với người nào đó tâm tình hoang mang uể oải, Tống An Thần tâm tình trông không tồi, anh cầm lên vỉ kẹo cao su Extra, bỏ vào miệng hai viên, đưa tới cho Hạ Chi Tình hỏi muốn hay không.

Cô lắc lắc, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn nhan họa thủy này, đối với sự phát triển mối quan hệ của hai người thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hai tuần trước, bọn họ vẫn là hai người xa lạ, hiện tại quan hệ lại rắc rối phức tạp như vậy—— anh là chủ nợ của cô, bạn trai giả, còn có sắp tới trở thành bạn cùng phòng.

Nhìn chằm chằm sườn mặt anh một hồi lâu, cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, "Đúng rồi, anh như thế nào mà tiến vào công ty chúng tôi?"

Bọn họ ra vào công ty đều là dùng thẻ, cô vừa rồi một lòng nghĩ trốn nợ, cư nhiên không nghĩ tới vấn đề này.

Nghe được cô hỏi, Tống An Thần hơi hơi ngây ra một lúc, tia sáng lóe lên trong mắt phượng chợt nói: "Trực tiếp đi vào, cửa không khóa."

Cô hoài nghi: "Phải không?"

Anh cười: "Bằng không đâu? Hạ tiểu thư cảm thấy tôi là như thế nào đi vào?"

Cô nhíu mày, "Không biết là ai lại không có ý tứ như vậy, ngày mai nhờ bác Trương kiểm tra camera mới được."

Hạ Chi Tình nói xong ngẩng đầu, thấy anh cư nhiên vượt đèn đỏ, cũng may hiện tại đêm đã khuya, trên đường không có gì người.

Anh cười khẽ một tiếng nói xin lỗi, quẹo đến giao lộ phía trước, dừng trước cửa một cửa hàng tiện lợi, "Cô ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ."

Cô gật đầu, thấy anh cầm di động đi vào cửa hàng tiện lợi, chưa đến mười phút liền xách ra một túi đồ uống, anh quay lại ghế điều khiển, tự mình cầm một chai nước khoáng, sau đó đem đồ uống khác ném cho cô.

Cô mở túi ra vừa thấy, thế nhưng là một túi sữa chua nguyên vị, "Anh cũng thích uống sữa chua?"

Anh lắc đầu, "Không thích, đó là mua cho cô."

Cô nhịn không được mà sửa lại vẻ mặt như thâm cừu đại hận lúc trước, vui mừng ra mặt, "Làm sao anh biết tôi thích uống sữa chua?"

Khóe miệng anh hơi nhếch, "Nữ sinh ngốc như cô rất dễ đoán."

Tiếng phổ thông anh có chút cứng nhắc, ngẫu nhiên sẽ đọc sai mấy chữ, cho nên cô không chú ý tới lời nói hài hước của anh, vui vẻ mà mở ra một bình sữa chua nhỏ, không lãng phí chút nào mà liếm cái nắp.

Khóe mắt anh liếc thấy động tác của cô, không nhịn được bất đắc dĩ bật cười, trên kính chiếu hậu hiện lên đôi mắt đầy sủng nịch của anh, nhiều năm như vậy, bản tính tham ăn một chút cũng không có đổi, chỉ cần có đồ ăn, hai mắt liền sẽ lập tức cong thành hình trăng nhỏ.

6-【2】

Tống An Thần đứng trong phòng khách, quét nhìn sương sương căn nhà, toàn bộ thiết kế nội thất chính là phong cách tươi mát tự nhiên, hơi mang hương vị "tiểu tư sản", so với tưởng tượng của anh không khác biệt lắm.

"Phòng này về sau chính là phòng của anh." Hạ Chi Tình chỉ vào phòng ngủ phụ nhìn anh nói.

Anh kéo vali đến phòng ngủ phụ vừa thấy, sắc mặt lập tức đen, "Tôi không cần, tôi muốn ở phòng ngủ chính."

Cô lập tức cự tuyệt: "Phòng ngủ chính tôi ở rồi."

Vẻ mặt anh đương nhiên: "Cô dọn đến phòng ngủ phụ đi."

Cô giận: "Dựa vào cái gì hả?"

Anh cười: "Chỉ bằng mỗi tháng tôi trả tiền thuê ba ngàn cũng đủ để thuê trọn bộ phòng này, mà không phải chỉ có một phòng ngủ phụ với chiếc giường 1m2 này."

Bởi vì chỉ có một người ở, cô đem phòng ngủ phụ này kết hợp với thư phòng, như vậy phòng đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, kệ sách rồi án thư linh tinh, cho nên chỉ có thể đặt vừa chiếc giường 1m2 này.

Anh nói xong, trực tiếp lôi kéo vali đi đến phòng ngủ chính, cô nhanh chóng đuổi theo sau mông, hai tay ngăn ở cửa phòng ngủ chính, thề sống chết bảo vệ lãnh thổ của mình.

"Tránh ra."

"Tôi không."

Anh nhìn cô dang hai cánh tay, bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con mà thật muốn cười ra tiếng, nhưng lời nói ra lại lãnh khốc vô tình: "Cho cô hai sự lựa chọn, một là tránh ra, hai lập tức trả tiền."

"......" A a a!! Thật muốn thét chói tai, thật muốn rống giận, anh có gan thì đừng lấy thứ này tới uy hiếp cô? Ức hiếp người nghèo a!! Đời này số lần cô vì tiền mà nghẹn khuất còn chưa nhiều hơn so với tháng này!!

Vẻ mặt cô không cam lòng rồi lại thấy đối phương một bộ dạng vô tình, cô đem thân mình từng chút từng chút dịch ra khỏi chỗ, anh quyết đoán kéo vali đi vào, vẻ mặt nghẹn cười mà nói một câu: "Thật ra còn có sự lựa chọn thứ ba."

Cô nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh, "Lựa chọn thứ ba là gì?"

Anh chỉ về hướng chiếc giường, khóe miệng như có như không mà nhếch lên nói: "Nếu cô thật sự thích phòng ngủ chính, có thể ở lại, dù sao giường đủ lớn, tôi không ngại cùng cô ngủ một giường."

"...... Tôi để ý!" Anh đương nhiên không ngại! Biến thái, sắc lang! Mới vừa tiến vào liền muốn chiếm tiện nghi cô, Hạ Chi Tình một bên chạy thu thập đồ vật của mình, một bên tự hỏi có phải hay không tự mình dẫn sói vào nhà?

Chạy đi chạy lại bốn năm lần, cuối cùng cô cũng đem đa số đồ đạc dọn lại đây, bởi vì phòng ngủ phụ không có tủ quần áo, cho nên trừ bỏ mấy bộ quần áo mặc sau khi tắm rửa, quần áo khác vẫn là tạm thời đặt ở bên trong phòng ngủ chính, chờ cuối tuần đi mua tủ quần áo lại dọn tới đây.

Cô mệt đến ngã vào chiếc giường nhỏ 1m2, điên cuồng đá chân, nam nhân thúi không biết độ lượng, lớn lên đẹp có lợi gì chứ? Cả ngày chỉ biết lấy tiền tới uy hiếp cô! Ha, vừa rồi cô thu dọn đồ đạc đến mồ hôi đầy đầu, anh ta thì hay rồi, hai tay ôm ngực mà nhìn cô bận lên bận xuống, không có một chút ý muốn giúp đỡ!

Nam nhân lớn lên đẹp trai quả nhiên không có thứ gì tốt, đều cùng với Hạ Chi Sơ như nhau —— bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, từ hôm nay trở đi, trong mục tiêu muốn ngược chết cả đời của cô trừ bỏ Hạ Chi Sơ bây giờ còn thêm Tống An Thần.

Cả phòng bên này tỏa ra oán khí, mà cách một bức tường trong căn phòng khác lại là một tình cảnh khác nhau.

Anh mở tủ quần áo ra, đem quần áo của mình nhất nhất treo lên bên trái tủ quần áo, bên phải kia treo đầy quần áo của cô, anh nhìn chằm chằm một quầy quần áo, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, tràn đầy nhu tình.

Đóng lại cửa tủ quần áo, vừa lúc điện thoại reo lên:

"Tống tổng, video giám sát đêm nay của công ty đã dựa theo anh phân phó xóa rồi, anh còn có chuyện gì phân phó nữa không?"

"Không có, có điều tôi không hy vọng nghe được trong miệng người thứ ba bất luận cái gì về chuyện đêm nay, anh hiểu không?"

"Hiểu rõ, vô cùng hiểu rõ! Tống tổng anh cứ việc yên tâm, chuyện đêm nay trừ bỏ anh cùng với tôi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết."

Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến ban công, gió đêm thổi vào mặt, ánh trăng bên cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

Bóng tối đêm nay không tồi!

6-【3】

Trên người Hạ Chi Tình có hai thứ làm cô lấy làm tự hào nhất, một cái là mắt biến thành trăng rằm khi cười rộ lên, một cái nữa là bản lĩnh nằm đâu ngủ đó. Cái trước làm cô tươi cười trông thật dễ thương, cái sau làm cô không biết mất ngủ là gì.

Cô có thể nằm ngủ, ngồi ngủ, nằm bò ngủ, ngay cả đứng cũng có thể ngủ, cô tự phong mình là Đông phương giáo* chủ, còn cảm thấy rất có khí thế, Hạ Chi Sơ lại không cho mặt mũi mà khịt mũi coi thường, ban cho cô một cái danh khác: Đông phương giáo trư**.

* 东方觉主 (dōng fāng jiào zhǔ): giáo ở đây là ngủ nha mọi người.

** 东方叫猪 (dōng fāng jiào zhū): đồng âm, ý của Hạ Chi Sơ là Hạ Chi Tình ngủ như heo.

Nhớ năm xưa, cô cùng Hạ Chi Sơ ngồi xe bus cùng nhau đi học, nhờ Hạ Chi Sơ tới trạm đánh thức cô dậy, chính là Hạ Chi Sơ cái tên đê tiện này lại bỏ cô một mình xuống xe, để cô bị tài xế đánh thức khi đến cuối trạm, vì thế nên đến muộn, toàn bộ năm trung học đều bị phạt đứng.

Buổi sáng ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức ồn tỉnh, Hạ Chi Tình phát hiện chính mình cuộn lại trên sàn nhà, cô duỗi cái eo lười hai cái, lúc này mới lưu luyến không rời mà bò dậy rửa mặt.

Cô nhắm mắt bay tới cửa toilet, duỗi tay vặn cửa toilet, xoay vài cái cũng không khóa được, cô trực tiếp dựa vào cửa ngủ luôn.

Bỗng nhiên, cửa "phanh" một tiếng bị mở ra, bởi vì quán tính cả người cô ngã về phía trước, anh tay mắt lanh lẹ mà bắt được cô "nhào vào trong ngực".

Cô "phịch" một tiếng giống như đụng phải tấm ván sắt làm bằng thịt, cứng như vậy tự nhiên cái tráng chịu tội, chỉ là trên mặt cọ cọ cảm xúc thật là tốt, ấm áp rắn chắc, so với cửa lạnh như băng, dựa lên thoải mái rất nhiều, cô lấy mặt cọ cọ, mắt thấy lại muốn ngủ tiếp đi.

Tống An Thần cúi đầu, xem bộ dáng cô giống như mèo con tham ngủ, mắt phượng hiện lên một tia ý cười, duỗi tay đẩy đẩy cô, trước giờ cô luôn tức giận mỗi khi rời giường, cô nhíu lại mày đang muốn mắng chửi người, mở to mắt lại nhìn thấy chính mình dựa trên một bộ ngực rộng lớn, cô ngẩng ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn nhan họa thủy cúi đầu nhìn cô.

Đầu óc cô nhất thời phản ứng không kịp, anh ta vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, bỗng nghe được bộ dáng anh thần thánh không thể xâm phạm nói: "Hạ tiểu thư, xin cô tự trọng."

Tầm mắt anh chỉ vào cô dán ở trên ngực mình, cô phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới phản ứng lại, hét lên một tiếng đẩy ngực anh ra, đầu lưỡi như là bị con thỏ cắn, "Anh...... Anh......"

Cô vốn định hỏi vì sao anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, đầu óc lại ở ngay lúc này chuyển động, nhớ tới chuyện thuê ở chung của bọn họ.

"Hành vi của cô thật khiến tôi bối rối, hy vọng Hạ tiểu thư về sau có thể rụt rè một chút." Biểu tình anh lúc nãy giống như Đường Tăng đi phương Tây lấy kinh bị nữ yêu tình mê quấy nhiễu như đúc.

"...... Tôi......" Rụt rè! Cô cả đời rụt rè, chưa bao giờ phóng túng, vì cái gì sau khi gặp được anh ta, lúc nào cũng gặp phải chuyện nhẫm lẫn xấu hổ này? Lúc trước là ở quán cà phê nắm nhầm quần anh ta, lần này lại "nhào vào trong ngực", cô cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch a!

Mặt cô như bốc ra lửa, cảm giác như thiêu đốt, chột dạ mà cúi đầu, lại nhìn thấy trước ngực của mình nhô ra hai cái hạt đậu phộng.

Cô! Lộ! Ngực! Rồi!!!

Như một cơn gió lốc, cô hét lên một tiếng chạy về trong phòng, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại!

Thật là quá mất mặt! Mất mặt quá bà nội ơi!! Cô giống như con đà điểu, vùi đầu vào bên trong chăn, phát điên đến kêu oa oa, áo ngủ trên người cô là kiểu dáng bà già, loại này rất mỏng, xấu không nói, còn rất dễ dàng nhìn thấy hai hạt đậu phộng.

Kiểu dáng áo ngủ như vậy cô có ba bộ, toàn bộ đều là do mẹ Tô lên Taobao mua cho cô, nói ngọt là đồng phục của mẹ và con gái, không cho cô cự tuyệt, lúc trước cô sống một mình, nghĩ ném thì thấy tiếc, anh ấy hôm qua mới dọn tới ở, cô dọn dẹp đồ đạc một chút liền đi ngủ cũng không suy xét nhiều như vậy.

Chuyện bi ai nhất thế gian không gì hơn khi có mẹ là người kỳ ba như vậy.

Nghe được trong phòng thường truyền đến tiếng kêu rên của cô, Tống An Thần khóe miệng nhịn không được giơ lên, có điều phẩm vị áo ngủ của cô thật không dám khen.