Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 41: Cô có bằng lòng pha cà phê cho tôi hay không?



Hạ Chi Tình ngước mắt nhìn qua thấy được Tống An Thần mặc một chiếc sơ mi trắng và áo vest màu xám đang đứng trước mặt mình không khỏi ngốc.

Sao Tống Kim Nhứ lại ở chỗ này? Suy nghĩ đầu tiên lúc ấy của cô chính là, Tống Kim Nhứ không phải đem sự nghiệp trai bao phát triển đến công ty bọn cô chứ? Lại nói tiếp, công ty cô quả thật có mấy nữ cường nhân lớn tuổi chưa lập gia đình, lại vô cùng có tiền, chẳng lẽ là Tống Kim Nhứ vào năm trước ngẫu nhiên vài lần lúc đưa cô đi làm đã cùng nhóm nữ cường nhân này thông đồng?

Tất nhiên suy nghĩ mà trẻ em không nên nghĩ này chỉ là chợt lóe mà qua, rốt cuộc muốn làm xằng bậy cũng không nên lựa lúc đi làm, quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, hơn nữa, bộ dáng giám đốc Lưu vừa rồi vô cùng cung kính mà gọi anh là “Tống tổng”, cho nên chỉ có một loại khả năng - đó chính là Tống Kim Nhứ chính là tổng giám đốc mới tới của công ty bọn họ.

OMG! Hạ Chi Tình quả thực không thể tin được hai mắt của mình, tế bào não của cô từ trước đến nay không đủ phát triển, quả thực không cách nào tiêu hóa nổi tình huống bất thình lình này.

Nghĩ sao cũng thấy không khoa học a? Sao Tống Kim Nhứ lại biến thành tổng giám đốc Tống chứ? Anh không phải chỉ biết trang điểm vẻ ngoài xinh đẹp làm trai bao sao? Khi nào đã biến thành Tống tổng?

Nếu anh là Tống tổng, vậy chẳng phải anh là thái tử gia của công ty, người thừa kế công ty trong tương lai? Làm một người thừa kế, sao anh có thể nghèo như vậy? Nghèo đến mức đi thuê Lamborghini, đồng hồ cũng là hàng nhái.

Giả thiết này nghĩ thế nào cũng không khoa học nha? Trong chuyện này khẳng định có phân đoạn nào xảy ra sai lầm rồi? Chẳng lẽ là anh đang lừa mình? Nhưng điều này cũng không khoa học a, bọn họ xưa nay đều không quen biết, anh lại có tiền như vậy, hà tất phải mất công tới lừa cô chứ? Nếu bạn muốn nói là Tống Kim Nhứ coi trọng cô, vậy cô sẽ 100% xác định, khẳng định mà nói cho bạn, đây là chuyện không có khả năng, impossible!

Cô cảm thấy mình cũng có một tí xíu xinh đẹp, nhưng từ nhỏ trải qua bị đả kích mà trưởng thành làm cô tự mình hiểu lấy, ở giữa muôn nghìn chúng sinh, cô nhiều lắm được tính là tiểu mỹ nữ trong đó, còn chưa có khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại đến mức làm một người qua đường mất công lừa gạt cô, nguyên nhân là bởi vì coi trọng cô, mặc kệ bạn có tin hay không, dù sao cô không tin.

Cô rất muốn mở miệng cùng Tống An Thần lên công đường, hảo hảo đối chất một phen, chỉ là giờ phút này hiển nhiên không phải là thời khắc lý tưởng nhất, chỗ này cũng không phải nơi thích hợp nhất.

Ánh mắt mọi người giống như đèn pha, động tác nhất trí dán lên trên người cô, cô chịu áp lực rất lớn, đặc biệt là ánh mắt đến từ sau lưng, giống như tên bắn lén, hận không thể bắn ra một đám lỗ thủng ở trên người cô, con điếm nhỏ, cô dựa vào cái gì mà làm tân tổng giám đốc đem ánh mắt dán lên trên người của cô, giám đốc hẳn là nhìn ta!

Hạ Chi Tình cảm giác như lưng bị đâm châm, trời rất lạnh vậy mà sau lưng cô lại ra một thân mồ hôi lạnh, khóe miệng cô mím mím, sau đó gian nan mà nở ra một nụ cười, làm bộ không hiểu ánh mắt của mọi người, trừng mắt nhìn Tống An Thần đánh Thái Cực nói: “Ha hả, cũng không tồi.”

Pha cà phê hòa tan yêu cầu kỹ thuật gì? Tiểu phẩm của Tống Đan Đan nói, đem voi cất vào tủ lạnh yêu cầu bao nhiêu bước? Ba bước: Một là mở cửa tủ lạnh ra, hai là đem voi cất vào, ba là đóng cửa tủ lạnh lại. So với pha cà phê càng đơn giản hơn, đem bột cà phê cho vào ly, rót nước sôi, khuấy một chút liền đại công cáo thành.

Mắt phượng hẹp dài của Tống An Thần hiện lên một tia tinh quang, anh hơi hơi câu môi nói: “Vậy thật vừa lúc, kỹ thuật pha cà phê của tôi rất kém cỏi, vậy về sau liền phiền toái vị này……”

Tống An Thần nói đến này tạm dừng một chút, làm bộ không biết tên Hạ Chi Tình, trong lòng Hạ Chi Tình hướng đến anh giơ hai cái ngón giữa.

“Hạ Chi Tình.” Giám đốc Lưu vô cùng chân chó, vô cùng kịp thời báo cáo tên của Hạ Chi Tình.

Tống An Thần cho giám đốc Lưu một ánh mắt tán thưởng, giám đốc Lưu kích động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, cái loại cảm giác này thật giống như khi còn nhỏ giúp thầy cô lau bảng được thầy cô nêu tên khen ngợi, vô cùng sảng khoái, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, vì thế đành phải vui vẻ ở trong lòng.

“Vậy về sau liền phiền toái vị Hạ tiểu thư này giúp tôi pha cà phê, không biết Hạ tiểu thư có bằng lòng hay không?” Tống An Thần mặt không đỏ tâm không nhảy mà đưa ra yêu cầu của mình.

Đối với Hạ Chi Tình mà nói đây quả thực là vô sỉ tới cực điểm rồi, tư bản chủ nghĩa độc ác, bóc lột sức lao động của cô không nói, hiện tại vậy mà còn muốn dùng hết mọi biện pháp ép khô cô, cô ở trong lòng hận không thể hai tay hai chân đều giơ ngón giữa lên tặng cho Tống An Thần, miệng cô trương trương, chỉ là đang do dự định dùng cớ gì để cự tuyệt để khiến đôi bên đều không xấu hổ, không nguy hiểm đến công việc của cô, nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, giám đốc Lưu đã tích cực phấn khởi lại lần nữa mở miệng, một câu thay thế cô đáp ứng rồi.

“Đồng ý, khẳng định đồng ý! Pha cà phê có gì khó đâu, đừng nói là pha cà phê, cho dù là nấu canh nấu cơm, chỉ cần Tống tổng ngài mở miệng, Hạ tiểu thư đều sẽ vô cùng vui vẻ mà làm, huống chi là pha cà phê chút chuyện nhỏ này, vừa sẽ không chiếm dụng quá nhiều việc, lại có thể nung đúc tình cảm, còn có thể luyện được một tay kỹ thuật tốt, thật là một mũi tên trúng ba đích a. Cho nên Tống tổng bất cứ khi nào anh muốn uống cà phê, cứ việc phân phó Hạ tiểu thư là được.”

Có người nói chó sẽ không mỉm cười, vậy là người đó khẳng định là chưa nhìn thấy được giám đốc Lưu giờ phút này, chân chó giám đốc Lưu trên mặt cười đến quả thực có thể nở ra một đóa hoa cúc.

Đồng ý em gái ông, tự mà đi nung đúc tình cảm, tự mà đi luyện được một tay kỹ thuật tốt, cứ việc phân phó em gái ông! Nếu có chuyện tốt như vậy, sao ông ta không tự mình làm đi?! Ông ta là cấp trên của cô không sai, nhưng ông ta dựa vào cái gì mà thay thế cô đáp ứng, cô chỉ là lại đây làm công ăn lương chứ không phải bán mình, hiện tại là thế kỷ XXI, coi trọng dân chủ và công bằng, lãnh đạo thì thế nào, dựa vào cái gì bóc lột sức lao động của cô, dựa vào cái gì bảo cô đi pha cà phê.

Hạ Chi Tình khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên mặt viết ba chữ to đùng “Tôi không vui”, mọi người nhìn thấy trong đầu có suy nghĩ khác nhau.

Nam thì cảm thấy Hạ Chi Tình chính là đồ ngốc, tục ngữ nói nhân viên không muốn bị quy tắc ngầm không phải là nhân viên tốt, cơ hội tốt như vậy mà lại không cần, đổi lại là người khác đã sớm vui vẻ đến mức ngay cả mình họ gì cũng không biết, cô thì hay rồi, vẻ mặt không vui, đây đắc tội ông chủ tương lai không nói, còn mất đi một cơ hội tốt được tổng giám đốc quy tắc ngầm, thật là A Đấu cũng đỡ không nổi!

Nữ thì một bên ghen ghét Hạ Chi Tình một bên mắng cô là xoa ngốc. Hạ Chi Tình đây không biết dẫm phải vận cứt chó gì, tân tổng giám đốc tới thị sát, cô không ở chỗ ngồi mà chạy đi phòng nước pha cà phê uống, nếu đổi lại là công ty khác, sẽ không trừ đi tiền thưởng, cũng không trừng phạt, nhưng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho tân tổng giám đốc, sau này muốn thăng chức gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ, cô thì hay rồi, quả thực giống như nữ thần may mắn chuyển thế, chẳng những không trừ tiền thưởng mà còn làm cho tân tổng giám đốc coi trọng, bảo cô pha cà phê cho mình.

Pha cà phê? Thật đúng là sẽ pha cà phê sao? Nói ra ai sẽ tin a, nói trắng ra đây là ông chủ đang ra ám chỉ quy tắc ngầm với cô ta! Người phụ nữ này dựa vào cái gì được quy tắc ngầm a? Luận về tư sắc, luận về dáng người, luận về tài hoa, luận về gia cảnh, luận về tao công, trong các cô có ai mà không trên Hạ Chi Tình?! Không ngờ tới người phụ nữ này đi pha cà phê đã được coi trọng, thật là mèo mù đụng phải chuột chết, sớm biết vậy các cô cũng đi phòng nước pha cà phê cho rồi.

Mà khi các cô nhìn thấy trên mặt Hạ Chi Tình biểu hiện ra không vui, trong lòng tức khắc dâng lên từng đợt mừng thầm, vừa mừng thầm cũng quên đem Hạ Chi Tình đưa về nhóm gỗ mục không thể đẽo.

Hạ Chi Tình tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng các đồng nghiệp cong mười tám đường núi, thiên hồi bách chuyển vòng rất nhiều lần, càng không biết bản thân nháy mắt đã trở thành kẻ ngốc số một trong lòng tất cả đồng nghiệp, cô suy tư một chút chỉ là khi định há mồm lần nữa muốn phát biểu ý kiến của mình, Tống An Thần mở miệng.

“Đương nhiên, đây là yêu cầu cá nhân của tôi, không thể xem như công việc, nếu Hạ tiểu thư nguyện ý, mỗi tháng tôi sẽ thêm cho Hạ tiểu thư thù lao năm ngàn tệ giúp tôi pha cà phê, tất nhiên tiền này sẽ trừ từ tiền lương của tôi, không tính vào phí tổn kinh doanh của công ty.”

Cảm xúc và suy nghĩ gì của Chi Tình đều viết ở trên mặt, chỉ cần không ngốc đều có thể nhìn ra được, anh nhìn bộ dáng cô hơi mang theo chút tủi thân lại nghẹn khuất, khóe miệng không dấu vết cong lên, cũng chỉ là cong một chút, rất mau liền buông xuống, sau đó chặt đứt đường lui của cô.

Đánh rắn đánh giập đầu, biện pháp tốt nhất cho Hạ Chi Tình hay đắn đo đó chính là money.

Quả nhiên, nghe được Tống An Thần nói, hai tròng mắt Hạ Chi Tình “ting” một tiếng liền mở to, cô phảng phất có thể nghe được từng tờ nhân dân tệ mang đôi cánh thiên sứ bay tới chỗ cô.

Trên mặt cô lập tức chuyển đổi, so với giám đốc Lưu đứng ở bên cạnh y hệt nhau, trên mặt thiếu chút nữa nở ra một đóa hoa cúc, cúi đầu khom lưng cười nói: “Được chứ, chuyện này có thể được!”

Mọi người nghe được Tống An Thần nói, mặc kệ là nam hay nữ đều sinh ra cảm giác hâm mộ ghen tị, mỗi ngày pha một chút cà phê thế nhưng được hơn năm ngàn tệ mỗi tháng, đây quả thực chính là miếng bành từ trên trời rớt xuống a! Nhân viên phục vụ quán cà phê một ngày pha hơn trăm ly cà phê thù lao cũng không có nổi năm ngàn tệ, còn cô căng chết mỗi ngày pha ba ly là có thể nhẹ nhàng bắt được năm ngàn tệ tiền thù lao, cơ hội tốt như vậy sao lại không tới lượt bọn họ?

Nhìn mặt cô biến hoá tươi cười giống như nghệ nhân kinh kịch Trung Quốc lập tức toả sáng xuất thần, mắt phượng Tống An Thần chứa đầy ý cười, khóe miệng anh khẽ nhếch, tán dương nói: “Hạ tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái, tôi rất thích……”

Tống An Thần nói đến đây, hơi hơi dừng một chút, mọi người quả thực là á khẩu, tỉ lệ "ghen ghét" đã chiến thắng tuyệt đối "hâm mộ". Hạ Chi Tình cũng nghẹn họng.

Cô nhìn chằm chằm mặt của Tống An Thần, dưới khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn thấy sống mũi cao của anh, làn da hoàn mỹ khiến phụ nữ phải ghen tị, dưới cánh mũi là đôi môi no đủ hồng hào…… Giống như đang dụ dỗ người ta đi tới hôn lấy nó.

Cô không tự chủ mà nuốt một ngụm nước miếng, bỗng nhiên hình ảnh mấy ngày hôm trước Tống An Thần bá đạo lại ôn nhu hôn môi cô hiện lên trong đầu, đầu cô “oanh” một tiếng, tức khắc thành một đống hồ nhão, trên mặt đỏ như tôm luộc.

Tống An Thần nhìn bên tai cô phiếm hồng, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười xấu xa, tiếp tục nói: “…… người như vậy, vậy chuyện này liền quyết định như thế, mọi người đều trở về chỗ ngồi làm việc của mình đi.”

Tống An Thần nói xong, hướng tới mọi người khẽ gật đầu, sau đó tiêu sái mang theo các quản lý cấp cao xoay người rời đi.

Hạ Chi Tình nhìn bóng dáng Tống An Thần đĩnh bạt thon gầy, ngốc lăng tại chỗ, đây không khoa học a? Cô không phải là đang nằm mơ chứ? Người này không phải Tống Kim Nhứ chứ, Tống Kim Nhứ vừa keo kiệt lại vừa giả vờ nhà giàu, vì phòng ở cũng có thể ăn hiếp cô, sao có thể ra tay hào phóng như vậy?

Người này kỳ thật không phải là Tống Kim Nhứ, chỉ là một người cùng Tống Kim Nhứ lớn lên đặc biệt giống nhau, trên thế giới này, không phải có rất nhiều người không cùng huyết thống nhưng lại giống như cùng ba mẹ sinh ra sao, ngược lại cũng có người là cùng ba mẹ sinh ra nhưng một chút cũng không giống chính là nói cô và Hạ Chi Sơ, nếu nói bọn họ là anh em khẳng định sẽ có người không tin, càng miễn bàn là anh em sinh đôi.

Nếu không thì người này chính là anh trai hoặc em trai của Tống Kim Nhứ, hoặc là sinh đôi cùng trứng, nếu không nữa thì chính là bọn họ phẩu thuật chung một bệnh viện, cùng một bác sĩ phẩu thuật? Rốt cuộc kỹ thuật chỉnh hình của xã hội bây giờ vô cùng phát triển, thường xuyên có người cầm ảnh của minh tinh đến bệnh viện chỉnh dung, làm họ chiếu theo bộ dáng của minh tinh mà chỉnh, cho nên chuyện hai người bọn họ chỉnh ra bộ dáng tương đồng cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Hạ Chi Tình đứng ngốc ở nơi đó, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, não mở ra đủ loại giả thiết, đủ loại bổ não, chính là không muốn tin tưởng Tống tổng chính là Tống Kim Nhứ.

Rõ ràng một phút trước, cô còn ở trong địa ngục cảm thán vận mệnh của mình thật thê lương, nhưng mà một phút sau, cô bởi vì tổng giám đốc mới tới nói một câu mà bay lên thiên đường, hạnh phúc tới quá nhanh, thật giống như gió lốc, Hạ Chi Tình cảm giác tất cả giống như đang nằm mơ.

Giám đốc Lưu liếc mắt đánh giá cô vài cái, miệng trương lại trương, một bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu, “Còn thất thần làm gì? Còn không quay về làm việc?”

Hạ Chi Tình phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy giám đốc Lưu kia xụ mặt, Tiền Chung Thư gia gia nói, đối với người xấu xí nhìn kỹ chính là một loại tàn nhẫn, vì thế cô đem tầm mắt hơi nghiêng nghiêng, không dám nhìn thẳng khuôn mặt giám đốc Lưu như muôn vàn kỵ binh lao qua, so với giám đốc Lưu người mà khiến mọi người không cách nào nhìn thẳng mặt thì Tống Kim Nhứ, không, phải nói nhìn chằm chằm mặt của Tống tổng quả thực là cho đôi mắt đi spa cao cấp.

Cô xoay người chuẩn bị trở về chỗ ngồi, nhưng chưa đến một giây lại quay lại, dè dặt hỏi: “Cái kia, giám đốc Lưu, tôi muốn biết, tiền thưởng của tôi có phải hay không……”

“Ngâm nước nóng” cô chưa nói ra mà là làm một biểu tình “Ông hiểu mà”, giám đốc Lưu vốn dĩ muốn nói “Đây không phải nói lời vô nghĩa sao? Cho lời tôi vừa nói là đánh rắm à?”, Nhưng lời này vọt tới đầu lưỡi liền bị ép bức nuốt xuống, không được, từ hôm nay trở đi, ông không thể dùng thái độ như lúc trước mà đối đãi Hạ Chi Tình.

Sông có khúc người có lúc, hiện giờ Hạ Chi Tình thật giống như gà chó đắc đạo thăng thiên, chính là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, mỗi ngày cô đều có nhiều cơ hội tiếp xúc với tân tổng giám đốc như vậy, tân tổng giám đốc lại đối với cô ấn tượng tốt như vậy, khó bảo toàn ngày nào đó chưa kịp pha cà phê đã bị quy tắc ngầm, đến lúc đó cô nằm gối đầu thổi tiếng gió, há chẳng phải mạng già ông ta còn giữ được nữa sao?

Giám đốc Lưu giật mình một cái, đem lời nói nuốt trở về, thay vào một khuôn mặt tươi cười thân thiết rồi lại đồng thời muốn duy trì mình là lãnh đạo cao cao tại thượng nói: “Lần này bỏ đi, chẳng qua không có lần sau, trở về làm việc đi.”

“Vâng! Cảm ơn giám đốc Lưu!” Đều nói người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, giờ phút này Hạ Chi Tình trên mặt quả thực có thể suy diễn ra qua cơn mưa trời lại sáng, không trung xuất hiện cầu vồng.

Cô đây là vận khí đổi thay sao? Hạ Chi Tình quả thực không thể tin được mình đột nhiên từ nơi nào tới vận khí tốt như vậy? Từ năm trước khi bị đụng xe, mỗi ngày cô sống trong nước sôi lửa bỏng, không có một ngày không xui xẻo, đột nhiên hạnh phúc liền rơi xuống trên người cô như vậy, cô cười đến mức không khép miệng được.

Nếu không phải sợ đưa tới nhiều đồng nghiệp ghen ghét, giờ phút này cô thật muốn chống nạnh ngửa đầu nhìn trời cười to ba tiếng, ha ha ha!

Cô trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Tiểu Ni giống như giám đốc Lưu đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn cô từ trên xuống dưới, cô đẩy Tiểu Ni, cười nói: “Mau véo mặt tôi một chút.”

Tiểu Ni mắt trợn trắng, tự nhiên cô bé ngốc bạch ngọt này là muốn làm gì, cô giơ ra bàn tay nhỏ trắng nõn không chút khách khí mà dùng sức uốn éo nhéo lên khuôn mặt nhỏ của Hạ Chi Tình, đồng thời một bàn tay khác sớm có đoán trước che lại miệng Hạ Chi Tình, tiếng kêu rên của Hạ Chi Tình vốn hẳn là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu cứ như vậy liền biến mất trong lòng bàn tay Tiểu Ni. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Cô đau đến mức chảy nước mắt, duỗi tay chụp bay tay Tiểu Ni, bà nội nó, cô gái nhỏ này xuống tay cũng thật tàn nhẫn, cô mặt đầy ai oán, nhưng ai oán này duy trì chưa đến hai giây đã bị vui sướng trong lòng bao phủ. Bị đau! Bị đau nha! Nói cách khác cô không phải đang nằm mơ! Tất cả đều là thật sự!

Khóe miệng cô hết lên lại xuống, giống như bị rút gân, cô nhịn không được mà muốn cười, chỉ là lại sợ quá mức rêu rao khiến các đồng nghiệp ghen ghét. Cô cho rằng cô che giấu rất khá, chỉ là có người mượn cơ hội đi phòng nuớc pha cà phê, đi qua chỗ ngồi của cô liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Con điếm nhỏ, đắc ý cái con khỉ a! Muốn cười liền cười đi, còn cố ý làm ra bản mặt này tới cười nhạo các cô, thật là quá đủ rồi!

Nhưng Hạ Chi Tình đang một lòng đắm chìm trong vui sướng khi bản thân đã khổ tận cam lai, vận khí đổi thay, căn bản không có nhìn thấy được những ánh mắt ghen ghét của mấy người đồng nghiệp nữ tự nhận là lớn lên xinh đẹp, lại có thân hình, trang điểm như Bạch Cốt Tinh, mấy nữ đồng nghiệp Bạch Cốt Tinh nhìn thấy bộ dạng này của cô đều chửi thầm.