Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 38: Hạ bánh bao hùng khởi



Không biết là ai đã nói qua một câu như vầy, trong chuyện tình cảm, bị đau sớm một chút còn hơn đến ba mươi mấy tuổi mới đau, bởi vì tuổi trẻ khi bị đau sẽ dễ khỏi hơn. Nếu năm đó bọn họ không chia tay, sau này khi kết hôn rồi anh ta mới lộ ra bản chất, chỉ sợ lúc đó cô sẽ càng đau hơn.

Lục Xuyên chung quy không phải một người chồng tốt, cho dù không đề cập tới chuyện năm đó anh ta ngoại tình, chỉ bằng hôm nay xem cách anh ta đối xử với Khương Vi khiến cô vô cùng ghê tởm.

Đối với cô mà nói, mặc kệ Khương Vi có ngoại tình cho anh ta đội nón xanh hay không, trước khi biết rõ ràng sự thật, anh ta hẳn là nên kiên trì đứng cùng một trận tuyến với Khương Vi, chứ không phải cấu kết người ngoài cùng nhau đối phó bạn gái của mình, nói trắng ra là, anh ta chính là loại người cực kỳ ích kỷ, năm đó như vậy, hiện tại cũng như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, người đầu tiên mà anh ta luôn nghĩ đến chính là anh ta.

Hạ Chi Tình bắt lấy tay của Triệu Mạnh Kỳ, “Thực xin lỗi, khi đó mình có thấy tin nhắn của cậu, chỉ là lúc ấy đầu óc có chút trống rỗng, không muốn liên hệ với bất cứ người nào……”

Cô bạn Triệu Mạnh Kỳ này đối xử với cô thật sự không lời nào diễn tả nổi, từ lúc bắt đầu không hề do dự mà đứng bên cạnh cô, càng làm cho cô cảm động chính là, cô đã chủ động cắt đứt liên lạc nhiều năm như vậy, lần nữa gặp mặt, cô ấy vẫn lựa chọn đứng bên cạnh cô, vì cô ra mặt, đêm nay nếu không có cô ấy và Tống An Thần, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với mình, vậy nhanh chóng kết hôn đi, hồi còn đại học chúng ta đã nói rồi, mình phải làm phù dâu cho cậu. Còn có, kêu bạn trai cậu giới thiệu anh em hoặc bạn bè của anh ấy cho mình.”

Nghe được Triệu Mạnh Kỳ nói, cô áy náy càng sâu, bởi vì mấy chuyện cô ấy nói cô đều làm không được, cô có chút hoài nghi, nếu bị Triệu Mạnh Kỳ biết Tống An Thần là cô dùng tiền để thuê làm bạn trai giả, không biết cô ấy có bóp chết cô hay không.

Miệng mấp máy vài lần cuối cùng vẫn là nuốt lời vào.

Sau khi đưa Triệu Mạnh Kỳ về nhà, Tống An Thần kêu cô ngồi vào ghế phụ, cô nghĩ nghĩ, tìm không thấy lý do cự tuyệt, đành phải dựa theo lời anh nói chuyển tới phía trước ngồi.

Tưởng tượng đến sắp cùng Tống An Thần đơn độc ở trong một không gian, cô liền cảm thấy có chút bất an, một loại bất an không thể diễn tả, cô cũng không biết sao lại nổi lên bất an nữa.

Lúc này, trên đường không nhìn thấy chiếc xe nào cả, xe bay nhanh một đường.

Cô hạ thấp cửa sổ xe một chút, gió đêm thổi vào làm rối loạn tóc cô, không biết nên nói lời gì, cô nhìn đèn đường đang dần thối lui, nhịn không được có chút thất thần.

Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhìn thấy thần sắc cô có chút hoảng hốt, mày không khỏi nhíu lại, “Như thế nào, luyến tiếc?”

Cô phục hồi tinh thần lại, có chút không rõ nhìn anh: “Có ý gì?”

Anh có chút âm dương quái khí nói: “Nếu không hiểu, vậy quên đi, coi như anh cái gì cũng chưa nói.”

Cô: “……”

Lái xe hơn một tiếng mới về đến nhà, sau khi cất xe, hai người từ gara đi ra, mới vừa tới cửa, Tống An Thần bỗng nhiên gọi cô lại.

“Làm sao vậy?” Cô đứng lại, quay đầu chớp đôi mắt to nhìn Tống An Thần, thời tiết rất lạnh, gương mặt cô bị đông lạnh có chút đỏ lên, như vậy nhìn qua có chút đáng yêu.

Một trận gió lạnh thổi qua, cô hà hơi xoa xoa đôi tay, Tống An Thần không có trả lời mà nhìn cô chằm chằm, chậm rãi đi qua.

Một đôi mắt phượng của anh dưới ánh đèn màu cam vàng có vẻ càng thêm thâm thúy, anh cứ như vậy nhìn cô, làm cô có chút bất an lên, Hạ Chi Tình không tự giác lui về sau một bước.

Tống An Thần chân dài đi nhanh về phía trước một bước, cánh tay dài bắt lấy con rùa đen rút đầu chuẩn bị xoay người chạy trốn kia, đem khăn quàng cổ của mình tròng lên trên cổ cô, sau đó kéo một đầu khác của khăn quàng cổ mang lên người mình.

Hạ Chi Tình đứng không vững, cả người nhào vào trong ngực anh, cũng may mùa đông mặc nhiều quần áo nên cô dù trực tiếp nện trên cơ ngực của anh cũng không đau.

“Tống An Thần, anh phát điên gì vậy?” Hạ Chi Tình duỗi tay muốn lột ra chiếc khăn quàng cổ, nhưng mà Tống An Thần lại quấn thành bánh quai chèo, làm cô loay hoay thế nào cũng trốn không thoát.

Tống An Thần túm khăn quàng cổ, cúi đầu nhìn cô, môi mỏng hé mở: “Đối với chuyện đêm nay, em không có lời muốn nói với anh sao?”

Hạ Chi Tình chớp chớp mắt, thưa dạ nói: “Cảm ơn anh.”

Đêm nay Tống An Thần không chỉ cho cô đẹp mặt, hơn nữa biểu hiện cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô.

Cô chưa từng nghĩ đến cái đồ ghi âm đáng ghét đã từng làm cô hận đến ngứa răng, hận không thể hủy diệt nó vậy mà đêm nay lại phát huy tác dụng lớn lao, vạch trần bộ mặt thật của Khương Vi.

Đêm nay nếu không phải anh để lại một chiêu, thả bút ghi âm ở trên bàn, vậy thì kẻ mất mặt đêm nay chính là cô, cho nên cô đối với Tống An Thần vô cùng cảm kích.

Tính tình cô quả thật rất hiền, như Hạ Chi Sơ nói cô là cái bánh bao nhân nhiều da mỏng, bị người ta xoa bẹp véo niết cũng không biết phản kháng.

Một đôi mắt phượng của Tống An Thần nhìn cô chằm chằm, tầm mắt giống như keo dính 502 dán trên mặt cô, “Cứ như vậy?”

Ánh mắt anh phảng phất như muốn ăn thịt người, làm cô rụt rụt cổ, chỉ là cổ cô vốn không dài, hơn nữa lại bị khăn quàng cổ vây quanh một tầng, cho dù dùng sức cũng không thể làm rùa đen rút đầu vào mai được.

Khoảng cách hai người gần như vậy, cô có chút lo lắng người trong nhà bỗng nhiên đi ra nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy bất an, bất an đến mức bàn tay cô đều đổ mồ hôi, cô bay mắt, không dám nhìn thẳng đôi mắt Tống An Thần, yếu ớt nói: “Không thì sao? Anh muốn thế nào?”

“Anh, muốn, thù, lao.” Tống An Thần gằn từng chữ một nói.

Hạ Chi Tình trong óc giật mình một cái, trách không được gia hỏa này âm dương quái khí, còn không cho cô vào cửa, hoá ra là muốn tăng giá, đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

“Anh muốn thù lao gì? Em phải nói trước, muốn thù lao có thể, nhưng anh cũng không thể công phu sư tử ngoạm, thù lao này cần phải nằm trong phạm vi em có thể chấp nhận được.”

“Yên tâm, em tuyệt đối chịu nổi.” Tống An Thần khóe miệng nhếch lên, dùng sức lần nữa kéo cô vào người mình, tay anh vòng ở trên eo cô, không cho cô nhúc nhích.

Hạ Chi Tình loáng thoáng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, khoảng cách hai người gần gũi đến mức cô có thể thấy lông tơ rõ ràng trên mặt anh, hơi thở anh nóng hầm hập phun trên mặt cô, làm cả người cô rùng mình một cái, giọng cô cũng run lên: “Anh, anh……”

Tiếng “anh” thứ ba còn chưa kịp phát ra miệng liền biến mất trong cổ họng cô, Tống An Thần cúi người hôn cô.

Hạ Chi Tình chỉ cảm thấy một cái bóng đen bao phủ xuống, giọng nói cô biến mất phía sau cánh môi.

Cô đã bao lâu rồi chưa hôn lại?

Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm…… Lâu đến mức cô cũng quên luôn cảm giác hôn môi, quên luôn nên hôn như thế nào.

Cánh môi anh mang theo hơi nóng ấm áp, khi cô gặp phải nó, cả người giống như bị điện giật, từng luồng điện truyền từ đỉnh đầu cho đến ngón chân, lông tơ dựng lên, đại não cô lúc ấy coi như chết máy, trống rỗng……

Cánh môi của cô mang theo hơi lạnh, mang theo xúc cảm tốt đẹp hơn so với trong tưởng tượng của anh, mắt phượng Tống An Thần hơi nhắm lại, gia tăng nụ hôn này.

Anh dịu dàng hôn nhưng cũng không mất bá đạo, từng bước ép sát, công thành đoạt đất, thành trì của cô từng bước luân hãm, bị hôn đến toàn thân vô lực, đôi tay cô không biết khi nào đã ôm lên cổ anh để ổn định lại thân mình.

Tống An Thần khóe miệng nhếch lên, gắt gao ôm cô, một tay lôi kéo khăn quàng cổ, một tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ mặc thật dày quần áo của cô……

Hai người dường như đã quên mất thời gian, quên luôn địa điểm, quên luôn rằng trên thế giới này còn có một con chó độc thân gọi là Hạ Chi Sơ.

“Hai người đang làm gì đó?” Sấm dậy đất bằng, giọng nói Hạ Chi Sơ lạnh lùng phiêu lãng từ bậc thang xuống dưới, đem hai người đang tình mê ý loạn trao đổi nước miếng oanh tạc trở về hiện thực.

Tống An Thần nhíu mày, hiển nhiên đối với bóng đèn Hạ Chi Sơ này đột nhiên xuất hiện vô cùng bất mãn, có điều mở to mắt lại nhìn thấy đôi môi Hạ Chi Tình hồng nhuận có chút phát sưng, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, tâm tình lại lần nữa tốt lên.

Hạ Chi Tình chấn động, ba hồn sáu phách toàn bộ quy tụ.

Nhưng khi ba hồn trở về, có một hồn xuất hiện ngoài ý muốn một chút, dẫn tới thần trí cô không rõ ràng, biểu hiện rõ ràng nhất chính là cô vậy mà không hề "bánh bao"!

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi liền nhấc chân đá Tống An Thần một cú, “Buông em ra!”

Tống An Thần không có phòng bị, bị đá trúng vào bộ phận yếu ớt nào đó, “A” hét thảm một tiếng, sắc mặt đột biến, lập tức buông ra khăn quàng cổ và tay đang đặt ở vòng eo của cô, hơi khụy thân mình, không tin nổi mà nhìn cô: “Em, em……”

Bánh bao hùng khởi ngửa cổ, chỉ vào vẻ mặt đang biến sắc của Tống An Thần mắng: “Em cái gì mà em, đồ lưu manh!”

Nói xong liền hóa thân thành một cơn gió chạy mất, khi cô chạy ngang qua Hạ Chi Sơ đang khoanh tay trước ngực đứng ở bậc thang xem diễn từ đầu đến cuối, Hạ Chi Sơ duỗi tay giữ chặt cô.

“Hạ bánh bao, anh đã dùng di động quay lại cảnh hai người vừa rồi làm chuyện xấu, nếu không muốn anh đem video này cho ba mẹ xem, em tốt nhất……”

“Tốt nhất em gái anh!” Hạ Chi Tình một phen đoạt lấy điện thoại của Hạ Chi Sơ, “Bang” một tiếng ném xuống mặt đất, di động bị nát thành mảnh nhỏ, đầu mình hai nơi.

Hạ Chi Sơ quên mất, con thỏ tuy rằng hiền lành nhưng mà chọc nó nóng nảy cũng có thể cắn người a!

Anh bị Hạ Chi Tình uy vũ, không đúng, là biểu hiện thần kinh thất thường thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhất thời phản ứng không kịp.

Tục ngữ nói, nhân lúc ngươi bệnh liền lấy mạng ngươi!

Hạ Chi Tình thừa dịp Hạ Chi Sơ đang kinh ngạc đến ngây người, nháy mắt lại lần nữa nâng chân lên mạnh mẽ đá lên trên chân Hạ Chi Sơ.

Hoa viên nhỏ lại lần nữa vang lên một tiếng rên thê lương, Hạ Chi Sơ ôm cẳng chân nhếch miệng nhe răng mà nhảy lò cò, Ô Viên ở trong phòng khách rốt cuộc nhịn không được lao ra giống như hỏa tiễn, vọt tới cửa thì đụng phải Hạ Chi Tình đúng lúc chạy vào nhà.

Ô Viên thân tròn chân ngắn, lập tức đã bị đâm ngã trên mặt đất.

Hạ Chi Tình cũng không thèm nhìn tới Ô Viên đáng thương một cái, hoả tốc xông lên lầu, trở lại phòng mình, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại!

Tốc độ kia nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, liền mạch lưu loát!

Mẹ Tô và ba Hạ đang phòng khách xem Xuân Vãn phát lại hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người đứng dậy đi ra bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.

“Chi Sơ, đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Chi Sơ và Tống An Thần hai người nghe được giọng nói ba mẹ, một người lập tức đứng dậy, buông tay đang che lại chỗ nào đó ra, một người đứng dậy buông tay đang ôm cẳng chân, động tác hai người giống như trải qua huấn luyện, lên xuống nhất trí.

“Không có xảy ra chuyện gì.” Việc trợn mắt nói dối này, Hạ Chi Sơ làm chính là dễ như trở bàn tay, không uổng một chút sức lực.

“Phải không?” Mẹ Tô hồ nghi nhìn hai người bọn họ, “Ta đây vừa rồi sao lại nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết? Còn có Hạ bánh bao vừa rồi sao giống như thấy quỷ mà xông lên lầu, ngay cả chào hỏi đều không có?”

Hai con mắt mẹ Tô giống như đèn pha bắn qua bắn lại trên người Tống An Thần và Hạ Chi Sơ, rõ ràng là không tin câu nói quái quỷ của Hạ Chi Sơ.

Hai người Tống An Thần và Hạ Chi Sơ nơi nào chịu nói thật, hai người cũng không phải ăn chay, chỉ thấy Hạ Chi Sơ không lộ thanh sắc mà ném cho Tống An Thần một cái ánh mắt, Tống An Thần chịu đựng đau đớn đến từ bộ phận nào đó không thể diễn tả, lộ ra nụ cười mê người, nhìn mẹ Tô cười nói:

“Bác gái, trong hoa viên có một con chuột lớn, vừa rồi bò qua chân Tình Tình làm cô ấy sợ tới mức nhảy loạn khắp nơi, không cẩn thận dẫm phải chân của con và Chi Sơ, đây là nguyên nhân vì sao mà ngài nghe được hai tiếng tiếng kêu đó, cũng là nguyên nhân mà Tình Tình trực tiếp chạy về phòng ngay cả chào hỏi cũng không có."

Mẹ Tô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chuột.

Nghe được Tống An Thần nhắc tới hai chữ “con chuột”, sắc mặt mẹ Tô tức khắc liền thay đổi, bà giơ tay, một quyền đánh tới trên người ba Hạ, “Tôi đã sớm nói với ông nhà có chuột rồi, kêu ông đi mua thuốc diệt chuột ông không nghe, ông nhìn xem, ông nhìn xem!”

Mẹ Tô một bên quở trách ba Hạ, một bên hoả tốc rời khỏi hiện trường trở vô phòng, ba Hạ rất vô tội đứng ngốc tại chỗ, cảm giác năm đó khi Đậu Nga chết đi cũng chưa oan uổng như ông, bà kêu ông mua thuốc diệt chuột khi nào a a a!

Hạ Chi Sơ vẻ mặt đồng tình đi qua bên người ba Hạ, sau đó nhắc nhở nói: “Ba, còn không nhanh chóng qua đi, cẩn thận……”

Anh còn chưa kịp nói xong, ma âm của mẹ Tô liền truyền lại đây, “Có phải không muốn trở về phòng ngủ hay không? Không muốn thì đừng trở về!”

Ba Hạ cả người giật mình một cái, bất chấp con rể tương lai đang nhìn, giống như xe được nạp xăng, “biu” một tiếng liền chạy vào phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người và một con chó, hoặc là nói một người và hai con chó độc thân, không khí lại lần nữa vi diệu lên.

Hạ Chi Sơ vui sướng khi thấy người gặp họa, ánh mắt đảo qua bộ phận nào đó đang đau của Tống An Thần, khóe miệng không che giấu mà nhếch cao lên, “Cảm giác như thế nào?”

Bộ phận nào đó của Tống An Thần không có ngừng đau, anh đau đến ra một thân mồ hôi lạnh.

Lúc ấy anh cũng không ngờ tới cô sẽ đột nhiên phản kháng, cho nên một chút phòng bị đều không có, anh càng không ngờ tới cô xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ cô không nghĩ tới nếu chỗ này xảy ra chuyện gì liền sẽ hủy đi nửa đời hạnh phúc của cô a!

Chỉ là anh sẽ không ở trước mặt Hạ Chi Sơ lộ ra bộ dáng đau đớn, miễn cho tiểu nhân Hạ Chi Sơ này càng thêm đắc ý, chỉ thấy mắt phượng anh hơi nheo, khóe miệng hơi cong lên, chậm rãi phun ra ba chữ: “Quý Dĩ An.”

Nghe được ba chữ này, sắc mặt Hạ Chi Sơ lập tức thay đổi, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo và vui sướng khi thấy người gặp họa như vừa rồi, ngược lại là vẻ mặt thất bại, “Anh nhắc đến cô ấy làm gì?”

Loại chuyện phong thuỷ luân chuyển này, trong phòng khách, kẻ từ bị suy diễn đến rất sống động nay đã chuyển sang tiểu nhân đắc chí chính là nói Tống An Thần và Hạ Chi Sơ, “Ở thành phố S gặp qua cô ấy.”

Hạ Chi Sơ nghe vậy, lập tức giống như bơm máu gà, hóa thân thành Mã giáo chủ, nhào lên lôi kéo cổ áo Tống An Thần, rít gào nói: “Nơi nào? Anh ở nơi nào nhìn thấy cô ấy? Thấy khi nào? Sao anh không có nói cho tôi?”

“Bộ dáng này của anh tôi không có biện pháp nói chuyện.” Tống An Thần kéo tay Hạ Chi Sơ ra, còn làm bộ vỗ vỗ cổ áo, bộ dáng kia so với Hạ Chi Sơ vừa rồi vui sướng khi người gặp họa còn thiếu đòn một trăm lần.

Hạ Chi Sơ hận không thể một quyền đem anh đánh thành quốc bảo, chỉ là giờ phút này anh không thể làm như vậy, anh buông cổ áo Tống An Thần ra, vẻ mặt ẩn nhẫn nói: “Nói đi, điều kiện gì?”

Tống An Thần nhìn anh giơ lên con số "ba", bộ dáng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia so với Hạ Chi Sơ mấy ngày hôm trước giơ lên số "hai" giống nhau như đúc, Hạ Chi Sơ tay hết nắm lại mở, hết lỏng lại siết chặt, cuối cùng nói ra một lời dường như là từ kẽ răng ra, “Xem như anh lợi hại, nói đi.”

38-【2】

Hạ Chi Tình trở lại phòng, việc đầu tiên đó là đem cửa phòng khóa trái lại.

Tim cô đập thật nhanh, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi ngực, kịch liệt đập mạnh.

Tống An Thần hôn cô, anh hôn cô, anh vậy mà hôn cô!

Khốn kiếp, nào ngờ chưa trải qua cô đồng ý liền hôn cô!

Trên hợp đồng viết rõ ràng rành mạch, khi đóng giả bạn trai, không được đối với cố chủ sinh ra bất cứ ý niệm và dục vọng gì, anh vậy mà vi phạm, cô muốn trừ tiền thuê của anh!

Trong lòng Hạ Chi Tình lửa cháy hừng hực, vũ trụ nhỏ trong lòng bạo phát.

Cô chạy đi tắm rửa, hạ quyết tâm sẽ không trả tiền thuê.

Cô cởi quần áo ra, khi nhìn vào gương phát hiện không chỉ có mặt rực rỡ một mảnh giống như ăn tết, hơn nữa môi cũng đỏ đến mất tự nhiên, còn có một chút sưng nhỏ, hiệu quả kia thật giống như ăn một mâm tôm hùm đất xào cay, vừa đỏ vừa sưng.

Cô sờ môi đỏ bị sưng, ở đó dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, hương vị của anh……

Cảm giác kỳ thật giống như không tồi.

Cô chưa từng có loại cảm giác này, cả người toàn thân vô lực, giống như bị điện giật, rồi lại……thoải mái như vậy…… Cô hồi tưởng lại tình cảnh hôn môi vừa rồi, thẹn thùng dùng tay che mặt lại, không dám nhìn chính mình trong gương.

Nụ hôn đầu tiên của cô là cho Lục Xuyên, chỉ là đối với Lục Xuyên cô cũng là mối tình đầu, động tác vừa gấp vừa thô lỗ, mới vừa hôn thôi mà đầu lưỡi liền hận không thể liếm trên người cô, làm cho cô đặc biệt cảm thấy không thoải mái, sau khi hôn môi, đầu lưỡi cô bị rách, môi cũng bị rách, nhưng mà Lục Xuyên lại rất kiêu ngạo, nói đây là anh ta để lại ấn ký trên người cô.

Lục Xuyên nói làm cô vô cùng không thoải mái, Lục Xuyên là mối tình đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu của cô, cô chưa từng cùng những người khác hôn môi qua, cho rằng hôn môi đều là như vậy, đến nỗi trong ấn tượng của cô cảm thấy hôn môi là một chuyện thật ghê tởm.

Cô chưa bao giờ biết hoá ra hôn môi còn có thể dịu dàng như vậy, thoải mái như vậy, đêm nay cảm thụ qua kỳ thật hôn môi cũng không ghê tởm như vậy.

Không đúng!

Không thể!

Sao cô lại có thể nghĩ như vậy!

Cô quả thật là bị ma quỷ ám ảnh! Trúng nước miếng độc của Tống Kim Nhứ!

Yêu nghiệt Tống Kim Nhứ kia tuyệt đối không thích hợp với cô, đừng nói cho dù anh không là trai bao thì vẻ ngoài kia, cơ bụng kia đều biểu hiện anh không phải một người đàn ông thích quanh quẩn ở nhà!

Hơn nữa, anh vẫn là mục tiêu mà anh trai cô nhìn trúng, lấy thực lực của cô mà nói, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Hạ Chi Sơ!

Hạ Chi Tình dùng nước lạnh tạt chính mình, anh ta không thích hợp với mày, anh ta không thích hợp với mày, anh ta không thích hợp với mày…… Cô ở trong lòng mặc niệm mười lần, thôi miên chính mình, chờ trong lòng làm tốt, một hồn kia chưa quy tụ cũng đã quay trở lại.

Hạ Chi Tình giật mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh cô vừa rồi uy vũ hùng khởi ——

Cô! Không! Chỉ! Đánh!! Tống! An! Thần!

Còn! Đánh!! Hạ! Chi! Sơ!

Cô nhớ tới sắc mặt Tống An Thần lúc ấy trở nên trắng bệch cùng với tiếng kêu rên kia…… Ách…… Cô hình như dùng lực rất mạnh.

Anh có thể…… bởi vậy mà…… trở thành thái giám hay không?

Hạ Chi Tình bị trí tưởng tượng phong phú của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ? Nếu anh thật sự cái kia cái kia bị gì? Cô có thể bị bắt đi tù hay không a?

Hạ Chi Tình càng nghĩ càng sợ, tắm rửa qua loa một cái, lao lên mạng tra tư liệu, chỉ là tra tới tra lui cũng không có tra được đáp án chính xác.

Cô lăn lên trên giường, giãy giụa có nên đi “an ủi” Tống An Thần hay không.

Chỉ là cô lại sợ sau khi đi liền không về được, vì thế nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định nhắn tin qua đi làm ném đá dò đường trước —— “Anh có khỏe không?”

Sau khi nhắn tin, bên kia chậm chạp chưa có trả lời, Hạ Chi Tình tuy rằng rất sốt ruột, chỉ là cô càng sợ Tống An Thần sẽ giết cô cho nên cô dù thế nào cũng sẽ không chủ động tới cửa đi chịu chết.

Hạ Chi Tình chờ đợi trong sự bất an, chờ chờ liền đi gặp Chu Công.

Tống An Thần tắm rửa xong ra tới, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Chi Tình, vốn định trả lời cô, nhưng nghĩ lại quyết định không trả lời, muốn ép cô lại đây xin lỗi, chỉ là chờ mãi chờ mãi, cô không chỉ không đến, ngay cả thêm một cái tin nhắn đều không thấy, Tống An Thần thở dài một hơi, cảm thấy bộ phận nào đó lại đau lên.

Gia hỏa này, lá gan thật là lớn, xem anh đến lúc đó thu thập cô như thế nào!

Tống An Thần nhìn thoáng qua huynh đệ nhỏ đêm nay đã chịu thương tổn to lớn, cũng lên giường đi tìm Chu Công.

Hạ Chi Tình một đêm ác mộng a!

Trong mộng, cô mơ thấy Tống An Thần thật sự bởi vì cô một đá như vậy mà biến thành Tống công công, Tống An Thần uy hiếp cô muốn báo cảnh sát bắt cô lại, cô gắt gao túm ống quần của Tống An Thần xin tha, chỉ cần anh đáp ứng không báo cảnh sát, cô nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ nửa đời sau của anh.

Tống An Thần đáp ứng rồi, vì thế cô biến thành nha hoàn của anh và Hạ Chi Sơ. Tống An Thần bởi vì nơi đó không có cách nào hứng khởi cho nên liền đi chuyển giới, ngực cúp E, eo thon, mông bự. Sau đó hình ảnh chuyển đổi, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh giường chiếu mãnh liệt, Hạ Chi Sơ đang cưỡi lên trên người Tống An Thần đã biến thành con gái, xoa, nhéo ngực cúp E của anh, bộ ngực silicon của Tống An Thần bỗng nhiên nổ mạnh, khi keo xương bị nổ liền bay lên trên mặt cô đang núp ở cửa nhìn lén, cô sợ tới mức hét lên, sau đó liền tỉnh.

Thật là đáng sợ, giấc mơ thật đáng sợ!

Hạ Chi Tình nằm trên sàn nhà, chớp chớp đôi mắt có chút sưng vù, có chút phân biệt không rõ cảnh trong mơ và hiện thực.

Một lúc lâu, cô mới hồi phục tinh thần lại, ngồi dậy tìm di động xem giờ, vừa mở màn hình, nhìn thấy có một tin nhắn chưa đọc, trong lòng cô rất kích động, tưởng Tống An Thần trả lời, click mở vừa thấy không khỏi sửng sốt ——

“Tình Tình, tối hôm qua sau khi nhìn thấy em, anh mới phát hiện anh vẫn luôn không quên được em, anh biết năm đó là anh không đúng, nhưng mà năm đó là Khương Vi chủ động câu dẫn anh, Tình Tình, anh yêu em, cho anh cơ hội một lần nữa được không?”

Đó là dãy số của người lạ, nhưng mà cô không cần đoán cũng biết là ai.