Dẫn Sói Vào Nhà [Vân Cát Cẩm Tú]

Chương 18: Mẹ vợ xem con rể



18-【1】

Hạ gia không được coi là một gia đình giàu có, thậm chí không phải là thuộc tầng lớp trung lưu.

Ba Hạ là giáo viên, mẹ Tô là kế toán, tiền lương cả hai đều là cố định, lấy năng lực bọn họ vốn dĩ không thể mua nổi cả một phòng trong căn biệt thự.

Ba năm trước đây, cũng chính là hai năm sau khi hai anh em Hạ Chi Tình tốt nghiệp đại học, Hạ Chi Sơ mua một căn biệt thự nhỏ có khu vườn riêng, kể từ đó, bọn họ mới chuyển ra khỏi căn nhà cũ đã sống hơn hai mươi năm kia, bởi vậy Hạ Chi Sơ một lần nữa trở thành "con nhà người ta" trong miệng hàng xóm.

Lần trước về nhà đã hơn nửa năm, Hạ Chi Tình nhìn khung cảnh đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ ngoài cửa sổ, cô không khỏi có chút kích động khi nghĩ đến ngay lập tức được nhìn thấy mẹ Tô và ba Hạ.

Đột nhiên, một vật nhỏ bằng thịt phía trước lao về phía xe của họ với đôi chân ngắn ngủn, “Gâu gâu……”

“Là Ô Viên!” Hạ Chi Tình chỉ vào vật nhỏ bằng thịt phía trước và nói với Tống An Thần. Ô Viên là con chó của nhà họ. Đây là giống chó Corgi chân ngắn mà nữ hoàng Elizabeth của Anh yêu thích nhất.

Ô Viên rõ ràng mềm mại hơn trước rất nhiều, chỉ là thấy nó chạy không được mấy chục mét, liền mệt đến thở hổn hển mà ngồi giữa đường đợi cô.

Nhìn thấy thân hình tròn trịa nhỏ nhắn cùng nụ cười thiên thần trên mặt của Ô Viên, cô không khỏi bật cười, ý bảo Tống An Thần dừng xe lại, chạy đến ôm Ô Viên lên xe.

Ô Viên lắc lắc cặp mông to tròn đầy đặn và cái đuôi ngắn nhỏ của mình một cách thích thú, chúi mũi lên mặt Hạ Chi Tình.

“Được rồi được rồi, Ô Viên, chị đã thấy được sự nhiệt tình của em rồi, đừng hôn chị nữa, nước miếng của em làm mặt chị ướt hết cả rồi.” Cô cười tránh né Ô Viên đã hưng phấn đến điên rồi.

Tay cô làm ra tư thế nổ súng hướng tới đầu Ô Viên “phanh” một tiếng, Ô Viên “khò khè” một tiếng, sau đó ngã vào trên đùi cô vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cặp mắt bình thường kia chuyển tới chuyển lui, thật đúng là cho rằng nó đã chết rồi.

Tống An Thần khóe miệng khẽ nhếch, “Kỹ thuật diễn này có thể đi đoạt giải Oscar.”

Vẻ mặt cô kiêu ngạo, “Kia còn cần phải nói sao, cũng không nhìn xem chó đây của nhà ai.”

Anh liếc nhìn đôi chân ngắn ngủn của Ô Viên, khóe môi khẽ cong lên: “Đúng vậy, nó giống chủ nhân nó.”

Cô cho rằng anh đang khen Ô Viên giống cô thông minh đáng yêu, vì thế mũi kia nhếch đến cao hơn.

Tống An Thần đem xe đậu bên trong gara, Hạ Chi Tình chú ý tới một chiếc Mercedes màu đen trong ga ra không khỏi khịt mũi.

Tên hỗn đản Nhân Chi Sơ kia vậy mà còn dám trở về, đợi lát nữa xem cô xử anh như thế nào!

Cô muốn xuống xe lấy vali ở trong thùng xe, chỉ là Ô Viên giống như đã chết, vẫn nằm bất động thẳng tắp trên đùi của cô, cô búng nhẹ Ô Viên tròn vo một cái, cười mắng: “Được rồi, em có thể sống lại.”

Nghe vậy, Ô Viên lúc này mới giống như xác chết vùng dậy, “Xoát” một tiếng liền đứng lên, lắc lắc mông, sau đó thật cẩn thận mà bò xuống xe đi, cô nhìn nó thân hình ngắn ngủn mập mạp mà đi không nổi thiếu chút nữa cười té xỉu.

Cô xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, đi đến thùng xe phía sau lấy vali, thấy Tống An Thần ngoài cái vali nhỏ của mình thì hai tay mang đầy lớn lớn bé bé quà tặng.

“Hai cây Trung Hoa, một bình Mao Đài, một chai rượu vang đỏ tám mươi hai năm, còn có hộp lớn hộp bé đồ bổ.” Cô đi ra phía trước xem xét quà tặng trong tay anh, càng xem miệng càng há to, “Mấy thứ trên tay anh là mua khi nào vậy, sao tôi lại không biết?”

Anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Trước khi tới.”

So với bộ dáng anh bình tĩnh, cô lại không bình tĩnh hơn: “Anh, anh mua mấy thứ này làm gì? Đừng nói chỗ này đều là cho cha mẹ tôi?!”

Anh như nhìn kẻ ngốc mà liếc mắt cô một cái, “Cô có thấy bạn trai nào đi hai tay không tới gặp trưởng bối nhà bạn gái không?”

Hình như là không có gặp qua, chỉ là anh cũng nên trước đó thương lượng với cô một chút rồi mua mới đúng vậy!

Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu xem quà tặng trong tay anh, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của anh lại trưng ra bộ dáng lưu manh nói: “Mấy thứ này là anh tự chủ trương mua, không thể tính vào điều khoản chi trả nha.”

Tống An Thần sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Yên tâm, vốn dĩ không nghĩ sẽ muốn cô chi trả.”

Anh còn tưởng rằng cô là muốn nói thân phận anh là bạn trai giả nên không cần mua đồ vật lại đây, nếu cô dám nói như vậy, anh không bảo đảm sẽ bóp chết cô, nhưng không ngờ hoá ra cô để ý chính là chút tiền ấy, anh nhịn không được lắc đầu bật cười, anh quả thật là đánh giá quá cao về tế bào não của cô.

“Gâu gâu……” Ô Viên dường như nghe thấy được thứ tốt, vì thế vô cùng phát huy bản chất của đồ tham ăn, “Thùng thùng” mà đi theo sau Tống An Thần, rung đùi đắc ý, một bộ dáng nịnh nọt.

Hạ Chi Tình có chút không thể tin được mà nhìn bóng dáng Tống An Thần, người này sao lại đột nhiên hào phóng như vậy, cô vốn còn nghĩ rằng hai người còn vì chuyện quà tặng này mà phải thi biện luận nha, không ngờ anh vậy mà không muốn cô chi trả.

Hạ Chi Tình nghĩ không ra, cũng lười phí tâm tư suy đoán, dù sao không cần cô ra tiền, anh muốn thế nào cũng không có vấn đề gì.

“Ô Viên, cái đồ tham ăn này, em quay về cho chị.” Cô đuổi theo Tống An Thần.

18-【2】

Người ta nói, “Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.” Khi còn học đại học, chị họ cô dẫn bạn trai về nhà ra mắt, dì thích lắm, đồ ăn ngon thức uống ngon gì cũng đều đặt trước mặt con rể tương lai, làm chị họ cô cũng ghen luôn, lúc đó cô còn chê cười chị họ lòng dạ hẹp hòi.

Cô không ngờ, có một ngày cô cũng gặp phải tình huống như vậy, từ lúc cô vào cửa đến bây giờ, mẹ Tô liếc cũng không thèm liếc cô một cái!

Cô tức giận trừng mắt nhìn hai người đang ở ngay bên cạnh mình.

Tống An Thần nhìn người phụ nữ trước mắt đã hơn năm mươi tuổi, có vài phần giống với Hạ Chi Tình, lập tức giơ lên khóe môi nói: “Chào bác gái ạ!”

“Tốt, tốt, ta nghĩ đã trễ như vậy mà các con còn chưa đến, vậy mà các con liền đến rồi.” Mẹ Tô đánh giá con rể tương lai của mình từ trên xuống dưới một phen, càng xem trong lòng càng vui.

Thật không hiểu con nhỏ kia dẫm phải vận cứt chó gì rồi. Vậy mà có thể tìm được cao phú soái. Con rể tuấn tú lịch sự như vậy, lấy điều kiện của bánh bao xá xíu nhà bà quả là cầm kính lúp tìm trên đường cái đều tìm không thấy.

Mẹ Tô của cô cũng không phải là ăn chay, khi xe hai người mới vừa lái tiến vào sân, bà liền từ camera theo dõi bên trong nhà thấy được xe mà bọn họ lái trở về, gọi cái gì "Lamborghini", tuy rằng tên không dễ nghe nhưng giá cả mắc vô cùng.

“Trên đường bị kẹt xe cho nên đã tới chậm. Chút đồ vật này là cháu và Tình Tình mua tặng bác trai bác gái, không biết có vừa ý bác trai bác gái hay không.” Tống An Thần chào hỏi xong liền đem quà trong tay đưa lên.

“Ai nha, con tới nhà ta làm khách ta đã rất cao hứng, còn mua cái gì quà tặng a, tới tới, chúng ta cũng đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà ngồi đi.” Con rể tương lai cao phú soái không nói, còn tri thư đạt lý, mang đi ra ngoài tuyệt đối vô cùng có mặt mũi, mẹ Tô nghĩ tới sau này chơi cùng mấy bà bạn không cần bị người ta chê cười, trên mặt mang chút nếp nhăn cười như hoa nở.

“Mời bác gái.” Tống An Thần mang theo lễ phép tươi cười nói, duỗi tay lịch sự mà làm mẹ Tô đi vào trước.

Mẹ Tô vừa lòng gật đầu, quay đầu lại nhìn Hạ Chi Tình đứng bên cạnh như con gà ngốc liền quát: “Còn thất thần làm gì? Còn không mau giúp An Thần đem quà tặng mang vào.”

Hạ Chi Tình xém chút nữa là tức quá, người ta có vợ thì quên mẹ, nhưng đến mẹ Tô thì có con rể liền không cần con gái, huống chi người ta còn không phải con rể của mẹ đâu!

Tống An Thần liếc mắt Hạ Chi Tình vẻ mặt suy sụp đứng bên cạnh, khóe miệng nhấp nhấp, “Không cần đâu bác gái, chút đồ vật này cháu mang là được rồi, Tình Tình ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi.”

“Một đường này đều là con một mình lái về? Mười mấy hai mươi tiếng a, rất mệt đi.”

“Vẫn ổn, Tình Tình cũng có lái ạ.”

“Con không cần thay nó giải thích, con gái của ta sao ta lại không rõ, nó kiên trì lái hai tiếng là đã rất ghê gớm rồi.”

Hạ Chi Tình đi theo phía sau bọn họ, nghe được hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, cô có loại xúc động muốn chạy lên bắt lấy bả vai của mẹ Tô mà lay, cô muốn hỏi bà có phải già cả mắt mờ hay không, cô mới là con gái của bà a!

Cô rớt nước mắt mà nhìn mẹ Tô và Tống An Thần vừa nói vừa cười vào trong nhà, không ai để ý cô có theo sau hay không, ngay cả Ô Viên ngày thường dính cô không dứt đều theo trước theo sau mà vây quanh ở bên người Tống An Thần, bỗng nhiên cô có loại cảm giác anh hùng mạt lộ.

Gió vi vu hề, sông Dịch Thuỷ lạnh lùng ghê, con rể vừa đến liền không trở lại a!

Mẹ Tô đi đến phòng khách, hướng tới phòng bếp hô lớn, “Ông nó ơi, đồ ăn lát nữa rồi nấu, mau ra đây nhìn xem con rể An Thần mang cái gì tới cho ông nè.”

Ba Hạ từ buổi sáng đã bắt đầu nổi lên oán khí còn chưa tiêu hoá xong, cho nên vừa rồi nghe được mẹ Tô muốn đi ra cửa đón con gái và con rể tương lai, ông lấy cớ còn đang nấu ăn dỡ nên quả quyết cự tuyệt, nhưng mẹ Tô lại lần nữa kêu ông ra nếu ông lại từ chối không chừng kết cục sẽ bị chết rất khó xem.

Cho nên ba Hạ không tình nguyện mà từ phòng bếp chậm rãi đi ra.

Tống An Thần đem đồ vật trong tay đặt lên trên bàn, ngẩng đầu vừa lúc thấy một đại lão gia cường tráng cao một mét tám mấy trên eo đeo tạp dề đi ra.

Ba Hạ ăn mặc không nề hà, Hạ Chi Tình nhìn hai mươi mấy năm sớm đã tập mãi thành thói quen cho nên không cảm thấy có cái gì kỳ quái, nhưng Tống An Thần nhìn vậy mà trên mặt cũng không có xuất hiện một tia kỳ quái hoặc là bộ dáng nghẹn cười.

Tống An Thần không tự ti không kiêu ngạo, đối với ba Hạ gật đầu nói: “Chào bác trai ạ.”

Ba Hạ lão liếc mắt trên dưới đánh giá Tống An Thần một cái, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, “Ừm, ngồi đi.”