[Đam Mỹ] Dư Hương

Chương 19: Tường vi



Dư Tri Ý sau khi rửa mặt lên giường mới nằm xuống đã ngủ, thậm chí quên cả nói chúc ngủ ngon với Lục Cảnh Niên.

Đến gần sáng Dư Tri Ý bị nóng tỉnh, trước lúc đi ngủ quên bật điều hòa, cơn say làm cho cảm giác nhỏ bé bị phóng đại, Dư Tri Ý tự thôi miên bản thân là vì quá say, say đến mức quên hết mọi việc, quên chúc ngủ ngon, quên mở điều hòa, quên cả việc Lục Cảnh Niên chỉ là một người qua đường, chỉ ở đây được mấy ngày.

Sau khi tìm được điều khiển mở điều hòa lên, lại nghĩ tranh thủ đi vệ sinh luôn, uống nhiều rượu quá, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, liếc mắt nhìn về phía sô pha, trên đó chỉ còn lại mỗi chăn điều hoa với gối đầu, người đáng lẽ nằm ngủ trên đó lại đang đứng ở ngoài ban công, một chấm nhỏ màu đỏ lập lòe lúc sáng lúc tối, Dư Tri Ý không động đậy, cũng không nói gì, lặng yên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô đơn ở ngoài ban công.

Lục Cảnh Niên nhìn bầu trời mờ xám không chút tạp chất, thế giới phảng phất như được tinh lọc, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, gió thổi làn khói, tàn thuốc rơi đầy đất, Lục Cảnh Niên dập tắt điếu thuốc, xoay người về phòng lấy khăn giấy, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Dư Tri Ý đứng ở phía sau.

Cả hai người đều bị dọa giật mình.

"Sao cậu không ngủ?"

"Tôi đi vệ sinh."

Hai người gần như nói cùng một lúc, sau đó đều quay người đi làm việc của mình.

Lục Cảnh Niên lấy khăn giấy lau sạch tàn thuốc, Dư Tri Ý cũng đi từ trong nhà vệ sinh ra.

"Anh lại bị mất ngủ à?" Dư Tri Ý hỏi.

"Mới ngủ được một giấc, tỉnh lại thì không ngủ được nữa."

Dư Tri Ý nhìn đồng hồ treo tường, gần 5 giờ.

"Anh Niên, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc đi."

"Được."

Hai người đi ra từ cửa sau, những quán hàng bán đồ ăn sáng đã chuẩn bị để bắt đầu một ngày náo nhiệt trong khi mọi người đang say giấc, tiếng xay sữa đậu nành cùng với tiếng băm thịt lần lượt vang lên, mùi thơm của bánh bao hấp với bánh rán len lỏi khắp đường phố, cách đó không xa tiếng chổi tre 'sàn sạt' của bác gái như khúc ca vui nhộn chào ngày mới.

Đây có lẽ chính là hình ảnh đẹp đẽ chân thật nhất của cuộc sống.

Dư Tri Ý hắt xì một cái, nhiệt độ buổi sáng vẫn còn hơi thấp, Lục Cảnh Niên dừng chân, "Lạnh à? Tôi lên lầu lấy áo khoác cho cậu nhé."

"Không cần," Dư Tri Ý nắm góc áo hắn, "Không lạnh, gió thế này rất thoải mái, càng thổi càng tỉnh táo."

Yên xe phủ một lớp sương sớm, Dư Tri Ý mở cốp lấy khăn lông ở bên trong ra lau sạch, nói: "Anh Niên, hay là anh lái đi, anh chở tôi."

"Tôi chưa từng chạy xe điện, không sợ bị tôi quăng ngã à?"

"Anh chắc chắn sẽ đi được, đường bây giờ vắng không sợ đụng phải người khác, tôi tin anh sẽ không để tôi ngã, hơn nữa nếu anh ngã tôi sẽ chống cho anh, chân tôi dài." Anh nói giỡn.

Lục Cảnh Niên đẩy xe đến ven đường, sải chân ngồi lên, "Tôi đi thử một vòng trước, cậu khoan ngồi lên."

"Dễ lắm, cũng giống đạp xe đạp, chỉ là chú ý vặn tay lái, đừng vặn quá nhanh, nhưng vậy dễ bị mất lái, cứ giữ thăng bằng với bảo trì tốc độ nhất định là được."

Lục Cảnh Niên vặn tay cầm, ổn định đầu xe, xe điện từ từ tiến về phía trước, đi được một vòng thì quay lại, đúng là không khó, chỉ cần khống chế tốt tốc độ, không cần lo lắng, học một chút là biết.

"Chắc là ổn rồi đấy, ngồi lên đi."

Dư Tri Ý trèo lên ghế sau, chỉ về phía trước, "Xuất phát!"

Sao mai lấp ló một góc, bầu trời cũng đã sáng mờ, Dư Tri Ý giang rộng cánh tay cảm nhận cơn gió thổi qua, đột nhiên, Lục Cảnh Niên lái qua một tảng đá nhỏ, xe điện bị nghiêng, Dư Tri Ý theo quán tính ngã về phía trước, cả người nhào tới trên người Lục Cảnh Niên hai bàn tay cũng ôm chặt lấy eo hắn, Lục Cảnh Niên giật mình suýt chút nữa đổ mồ hôi, mình té ngã cũng không sao, chỉ sợ người ngồi sau có việc gì.

"Không sao chứ" Lục Cảnh Niên hỏi.

Dư Tri Ý không rụt tay lại, vẫn vòng qua eo hắn, nhẹ giọng nói: "Không sao."

Anh nghĩ tới lúc hai người mới gặp nhau, đối phương còn kháng cự việc tiếp xúc với người khác, trái tim Dư Tri Ý bỗng nhiên cảm thấy như rơi vào trong một đống kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.

Ánh bình minh dần hiện ra nơi phía chân trời, hai người không nói nữa, Dư Tri Ý tựa vào lưng hắn, nhắm mắt lại, để mặc hắn chở mình đi về phía trước.

Lục Cảnh Niên cảm nhận hơi ấm sau lưng, từ gương xe nhìn thấy một chỏm tóc sau vai, hắn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc an tĩnh này, dựa vào trí nhớ tìm đường đi tới Cửa Nam Loan.

Đến Cửa Nam Loan, Dư Tri Ý buông tay ra ngồi thẳng người dậy, nói: "Dừng ở đây đi, bên kia có một tòa nhà nhỏ dành cho người tới chụp ảnh, không có ai ở, chúng ta lên đó đi."

Lục Cảnh Niên đi theo anh, cầu thang của tòa nhà ở phía bên trái dẫn thẳng lên lầu 3, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mảng lớn hoa tường vi, không biết người yêu hoa nào đã trồng rất nhiều hoa ở trên lầu 3 này, hoa tường vi bò đầy trên gác mái, ánh nắng  chiếu vào, khiến người ta không phân biệt nổi là ánh mặt trời nhiễm đỏ vì hoa, hay là hoa bị ánh mặt trời nhuộm đỏ.

Dư Tri Ý lấy điện thoại ra chụp ảnh, ban đầu chỉ muốn chụp hoa, nhưng nhìn lại mới phát hiện, trong ảnh hầu hết đều là Lục Cảnh Niên, có ngồi xổm xem hoa, có đứng nhìn xa xăm, có quay đầu lại mỉm cười với anh.

"Tri Ý, đứng ngốc gì đó?"

"Không có gì, cảnh sắc đẹp quá."

"Chỗ này có thể ngồi, lại đây."

Dư Tri Ý đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, Lục Cảnh Niên hỏi anh: "Đây là hoa tường vi đúng không, là màu hồng nhạt hay màu đỏ?"

"Có hồng nhạt, cũng có đỏ, nhụy hoa màu vàng."

"Cậu biết không, cho dù chúng nó đẹp như thế nào thì trong mắt tôi đều chỉ là một màu xám xịt, cậu xem, mặt trời lên rồi, khi còn nhỏ làm văn, người khác đều viết mặt trời giống như lòng đỏ trứng muối, chỉ có tôi viết giống như nửa quả bóng, lúc ấy còn bị phạt đứng, bây giờ thì tôi cũng có thể tưởng tượng nó giống như lòng đỏ trứng muối rồi."

Dư Tri Ý không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn hắn, trái tim trong ngực không hiểu sao run lên, một cơn đau nhói lan ra theo từng mạch máu.

"Thế nhưng điều đó cũng không cản trở việc tôi thích chúng, tôi thích hoa, thích mặt trời, thích mưa, thích gió."

Ngừng một chút hắn lại nói: "Càng thích sự bình yên  của thị trấn nhỏ này."

"Anh thích thì tốt, cũng không uổng công tới Đồng Lăng này một chuyến. Sau này chúng ta còn có thể liên lạc với nhau không? Ý tôi nói là sau khi anh đi ấy."

"Đương nhiên có thể, tôi sẽ mãi nhớ mùi hoa thơm của cửa hàng, còn cả ông chủ tên Dư Tri Ý thích nghe kịch, thích tìm mua đồ ăn vặt khắp nơi."

Mặt trời lên cao hơn một chút, Dư Tri Ý nghĩ, hắn vẫn còn chưa đi, tại sao lại nói những lời thương cảm như vậy, hắn vẫn còn ở đây thêm mấy ngày nữa mà.

"Anh Niên, ngày mai tôi sẽ cùng anh đi tìm anh trai."

"Không cần đâu, nếu anh ấy đã cố ý trốn đi, thì cho dù chân trước tôi tìm được, chân sau anh ấy sẽ lại chạy."

"Vậy tôi dẫn anh đi dạo, đảo Đông Sơn có rất nhiều chỗ đẹp, đảo hai mặt, ngọn hải đăng, núi Tô Phong, bãi bồi Xương Cá, anh đều có thể đi xem."

"Được."

6 giờ rưỡi, ánh mắt trời đã chiếu sáng khắp nơi, phủ lên bóng dáng hai người ngồi cạnh nhau.

Dư Tri Ý đứng lên vươn tay kéo hắn, nói: "Về thôi, dẫn anh đi ăn sáng."

Lục Cảnh Niên không nắm lấy tay anh, hắn ngẩng đầu, ánh nắng dừng trên mái tóc Dư Tri Ý phủ một màu vàng trong suốt, đôi mắt của anh vẫn cứ thuần khiết mềm mại như vậy, Lục Cảnh Niên gọi: "Dư Tri Ý."

Hắn rất ít khi gọi anh bằng cả họ tên như thế này, Dư Tri Ý ngạc nhiên, vô thức đáp: "Hả?"

"Tôi trước giờ vẫn luôn không nói với cậu, tôi khả năng, có lẽ, bị nhiễm HIV."