Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 5: Nô tài độc ác



Khóe môi khẽ nhếch lên, Trác Uyên đã hiểu rõ ý của nàng ta rồi.

Có lẽ vị đại tiểu thư này cũng tưởng là hắn điên rồi, nhưng cũng không nhẫn tâm để hắn bị giết nhầm trong lúc hai bên liều mạng giao chiến với nhau, bởi vậy mới tìm cơ hội để bản thân trốn vào trong vòng vây bảo vệ của đám hộ vệ.

“Các ngươi còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau kéo hắn qua đây, đừng để hắn ở đó làm người khác chướng mắt nữa.” Lạc Minh Ngọc lại hét lớn với hộ vệ lần nữa.

Nhưng mà, hộ vệ không nhúc nhích, mà lấy cây đao bằng bạc dính mùi máu tanh kề lên trên cổ của Trác Uyên.

“Từ từ!”

Tôn quản gia nở nụ cười lạnh lùng, nhìn trừng trừng vào đôi mắt của Lạc Minh Ngọc, như kiểu đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng ta vậy: “Hì hì hì… đại tiểu thư trước giờ vẫn lương thiện như vậy nhỉ, đến cả một tên nô tài bị điên mà cũng muốn cứu.”

Lạc Minh Ngọc khẽ cau mày, giận dữ hét lên: "Tôn quản gia, không lẽ đến một kẻ bị điên mà ngươi cũng không tha hay sao?”

“Khà khà khà… vẫn là câu nói đó, nếu như không muốn người vô tội bị liên lụy đến, thì mau giao Hồi Long Chưởng ra đây, còn nếu không, thì mấy người bọn ta cũng không ngại có thêm vết máu của một người nữa dính lên đao của mình đâu.”

Vừa dứt lời, tên sơn tặc dùng đao khống chế Trác Uyên liền lấy đao gạch một lằn lên mặt Trác Uyên, còn phát ra tiếng cười man rợ nữa.

Lạc Minh Ngọc mím mím môi, trong ánh mắt hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh sau đó đã đau khổ nhắm chặt mắt lại.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trác Uyên đã hoàn toàn hiểu rõ quyết định của nàng ta rồi.

Tuy rằng vị đại tiểu thư này không định lấy chiêu thức võ thuật ra để đối lấy mạng của hắn, nhưng thân là một người chủ tử, có thể vì một tên nô tài mà do dự trong một khoảng thời gian như thế, đã khiến hắn cảm thấy vô cùng an ủi rồi.

Nhưng mà, tiếp sau đây nếu hắn muốn được sống, thì chỉ có thể tự mình giải quyết.

Quay đầu lại nhìn vào tên sơn tặc đang cầm đao ở phía sau một cái, dáng người mập mạp, vóc dáng cũng ngang ngang hắn, thực lực thì chắc tầm khoảng Trúc Cơ tầng bảy.

“Có lẽ có thể xử lý được!”

Trác Uyên nắm chặt lấy hai nắm đấm, sức lực trong người âm thầm dồn về phía cánh tay trái, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

“Hứ, tiểu thư à, nếu như ngươi đã cố chấp như thế, vậy thì tên Trác Uyên này, sẽ là người đầu tiên vì ngươi mà chết.” Tôn quản gia vẫy tay một cái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đau khổ của Lạc Minh Ngọc, hét lớn: “Tên mập à, ra tay đi.”

Nghe thấy mệnh lệnh, tên mập nhe răng cười một cái, giơ cây đao bạc trong tay lên cao.

Nhưng mà, cũng chính vào lúc này, sau một tiếng va chạm lớn, mọi người lại nghe thấy tiếng gãy xương rắc rắc truyền đến, sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết như bị chọc tiết heo của tên mập đó.

Cây đao trong tay cũng rơi xuống theo hắn ta.

Trác Uyên giơ tay ra chụp lấy cây đao đang rơi xuống rồi quay phắt người lại chém một cái.

Trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu to lớn bay cái vù lên không trung.

Tuy rằng thực lực của Trác Uyên chỉ là Trúc Cơ tầng năm, nhưng sức mạnh cơ thể và sức lực trong người của hắn là thứ mà cao thủ bậc Tụ Khí Cảnh mới có được. Lúc đó nhân lúc tên mập không chú ý, khủy tay trái thúc vào ngực của hắn ta một cái thật mạnh, đã khiến cho xương cốt ở ngực trước của hắn ta gãy cả rồi.

Sau đó lại giơ tay bắt lấy cây đao đang rơi, mọi chuyện diễn ra trôi chảy như nước chảy mây trôi vậy.

Mọi người còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, thì tên mập kia đã đầu lìa khỏi cổ, chết thẳng cảng rồi.

Bạch bạch!

Một cái đầu người dính đầy máu tươi rơi xuống đất, lăn lộc cộc đến trước mặt của Tôn quản gia.

Tôn quản gia ngây người nhìn vào gương mặt quen thuộc đó, không dám tin đây là sự thật.

Hắn ta ở Lạc Gia nhiều năm như vậy, chứng kiến Trác Uyên trưởng thành, hắn là người như thế nào, Tôn quản gia còn có thể không biết hay sao, hắn chính là tên nô tài hiền hậu trung thực, mặc cho người khác bắt nạt.

Nhưng có ai ngờ rằng, cái tên hiền như cừu non này, lại có ngày lại nhe ra nanh hổ, dùng một nhát đao xử lý một tên cao thủ bảy tầng Trúc Cơ. Đã vậy còn ra tay giết người tàn độc nữa, ngay cả trong lòng những tên sơn tặc cũng bất chợt thấy rùng mình.

Đám hộ vệ của Lạc gia càng chết lặng hơn nữa, liệu đây còn là tên Trác Uyên nói cười với họ, hiền hậu lương thiện hay không. Còn chưa nói đến chuyện tu luyện, cái thân thủ nhanh nhẹn hung ác này, đến cả thủ lĩnh của đám hộ vệ bọn họ cũng không theo kịp nữa là.

Tất cả mọi người đều sững người với cảnh tượng chấn động xảy ra bất ngờ này, thời gian giống như dừng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trác Uyên tay đang cầm đao, im lặng không động đậy, như kiểu đến thở cũng quên thở.

Lúc này không chạy, còn đợi lúc nào nữa?

Trác Uyên nheo mắt lại, nắm lấy thời cơ, nhân lúc mọi người vẫn đang chết lặng, liền ném cây đao dính máu về phía Tôn quản gia, còn bản thân thì xông về phía tiểu thư Lạc gia. Đến khi Tôn quản gia kịp phản ứng, tránh cây đao dính máu đó ra, thì Trác Uyên sớm đã chạy đến bên cạnh Lạc Minh Ngọc rồi.

Một tay ôm lấy Lạc Minh Viễn lên, một tay giữ lấy Lạc Minh Ngọc, chạy vào trong rừng sâu.

“Đi!”

Lạc Minh Ngọc có chút ngây người, không biết phải làm sao, cứ để mặc cho hắn kéo chạy đi.

Tôn quản gia nhìn thấy con cừu béo bở vốn đã bị vây lấy lại chạy thoát lần nữa, trong lòng sốt ruột vô cùng, hét lớn: “Đuổi theo cho ta!”

Nhưng mà bọn chúng vừa động đậy, thì thủ lĩnh của đám hộ vệ và đám hộ vệ đã đứng chắn trước mặt bọn chúng.

“Hứ, các ngươi nghĩ các ngươi có thể ngăn cản bọn ta hay sao?” Tôn quản gia nhìn thủ lĩnh của đám hộ vệ, dữ tợn nói.

Thủ lĩnh của đám hộ vệ nở nụ cười điềm tĩnh, lắc đầu nói: “Không ngăn cản được, nhưng mà có thể kéo dài chút ít thời gian, để thiếu gia và tiểu thư thoát thân.”

“Hì hì hì... các ngươi chết rồi, hai người bọn chúng còn có thể chạy thoát hay sao?” Tôn quản gia thấp giọng nói.

Quay đầu lại nhìn, thấy đám người Trác Uyên đã không thấy tung tích, thủ lĩnh của đám hộ vệ tự tin gật đầu: “Trước đây có lẽ là chạy không thoát, nhưng bây giờ còn có tên tiểu tử đó bảo vệ bọn họ.”

Các hộ vệ khác nghe vậy, cũng răm rắp gật đầu theo, một loại cảm giác tín nhiệm không nói thành lời dành cho Trác Uyên vô duyên vô cớ lại dâng trào trong lòng họ.

Tuy rằng bọn họ không biết vì sao Trác Uyên lại mạnh đến thế, nhưng có một người mạnh mẽ như thế bên cạnh của tiểu thư và thiếu gia, cũng có thể cho hai người họ thêm chút cơ hội sống sót.

Giận giữ nghiến răng, vẻ mặt Tôn quản gia u ám nhìn về phía xa xa, ánh mắt hiện lên một tia dữ tợn hệt như mắt rắn: “Tên tiểu tử thối đó dám phá hỏng chuyện lớn của ta, đợi khi lão phu bắt được hắn, nhất định sẽ lóc xương lột da, khiến hắn chết không toàn thây!”