Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 22: Nam nhân nguy hiểm nhất (1)



Ma đạo khác với quy tắc tu luyện của chính đạo, là không chú trọng mỗi một bước đều xây dựng cơ sở vững chắc, mà nó vĩnh viễn theo đuổi lực lượng lớn mạnh. Nguyên nhân chính là vì loại theo đuổi cực đoan này, ma đạo tu giả thường thường bày ra vẻ mặt điên cuồng khác với các tu giả khác, vì thực lực mà không từ thủ đoạn, đây cũng là nguyên nhân vì sao tu giả chính đạo lại vô cùng kiêng kị người trong ma đạo.

Bởi vì kẻ địch của bọn họ, không khác gì đánh nhau với một người điên.

Cùng hiểu đạo lý này, sau khi U Huyền phát hiện Trác Uyên cũng là ma đạo tu giả, mới cảm thấy hối hận trong lòng. Tuy rằng hắn ta tin tưởng có thể chiến thắng Trác Uyên, nhưng đối phó với một kẻ điên ma đạo một khi chiến đấu lên sẽ không hề cố kỵ gì, dù thắng thì chính mình cũng sẽ phải trả một cái giá thật lớn.

“Phải mau chóng giải quyết hắn.” Mày của U Huyền hơi hơi nhíu lại, sát ý chợt lóe qua, toàn bộ bàn tay nổi lên một đám khí màu đen.

Mà khi cổ khí thể này vừa mới sinh ra, độ ấm quanh thân hắn ta bỗng giảm xuống, mặc dù đám người Lạc Minh Ngọc bọn họ cách hắn ta khoảng cách hơn mười bước, cũng có thể cảm giác được rõ ràng khí lạnh nhè nhẹ.

Tròng mắt hơi hơi co rụt lại, Lạc Minh Ngọc đã hoàn toàn cảm nhận được sự khủng bố của chiêu này, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng còn chưa chờ nàng ta mở miệng nhắc nhở Trác Uyên, U Huyền đã nháy mắt hóa thành một đạo thanh ảnh lao về phía Trác Uyên, hoa cỏ ven đường, tất cả đều khô héo trong nháy mắt.

“Võ kỹ cao cấp Phàm Giai, U Minh Trảo.”

Binh!

Mang theo một trảo hàn khí màu xanh lá hung hăng đánh vào ngực của Trác Uyên, Trác Uyên còn chưa phản ứng lại thì đã không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra. Bên trong máu tươi, thậm chí còn mang theo chút hàn băng màu xanh lá.

“Hừ, tâm mạch của ngươi đã bị ta phong bế, cho dù có chiêu thức gì thì ngươi cũng không thể dùng được.”

Nhìn thấy chiêu đột kích đầu tiên đã thuận lợi, U Huyền không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý, đồng thời trong lòng âm thầm thả lỏng lại.

Cuối cùng vẫn là sự chênh lệch thực lực của bốn tầng giữa hai người, dù cho hắn là tu giả ma đạo, lại có bản lĩnh quỷ dị, lại hung ác, tâm mạch bị phong tương đương không thể sử dụng hơn phân nửa thực lực toàn thân, cũng không có gì uy hiếp nữa

Tôn Vân Hoán nhìn thấy chiêu đột kích của biểu ca thuận lợi, không khỏi lớn tiếng gọi: “Biểu ca, mau giết hắn.” Mà vẻ mặt của đám người Lạc Minh Ngọc chỉ toàn là vẻ sầu lo.

Trong lòng âm thầm gật đầu, tuy rằng U Huyền cảm thấy vị biểu muội này ngày thường tùy hứng làm bậy, suy xét không chu toàn, nhưng lần này lại nói đúng. Một kẻ địch là tu giả ma đạo, đích xác không thể lưu.

Đều là tu giả ma đạo, nên đương nhiên hắn ta hiểu, sự trả thù của tu giả ma đạo chính là một sự phiền toán lớn.

Vì thế một cánh tay khác của hắn ta bỗng nổi lên dòng khí màu xanh lá, một chưởng đánh lên đỉnh đầu Trác Uyên: “Hừ, đi tìm chết đi.”

Thấy tình cảnh như vậy, đám người Lạc Minh Ngọc không khỏi kinh sợ, cả trái tim đều nhảy lên tới cổ họng.

Nhưng mà, đúng lúc này, nổ vang phụt một tiếng, đầu của Trác Uyên vẫn bình yên vô sự, U Huyền lại giống như một cây diều đứt dây bay ngược ra ngoài, một đạo tơ máu xẹt qua không trung.

“Huyết Ảnh Chưởng!” Trác Uyên rống giận ra tiếng, thân mình còn vẫn duy trì tư thế xuất chưởng.

“Sao có thể?”

U Huyền đứng lên từ trên mặt đất, tay che lại ngực đang nóng rực, vẻ mặt không thể tin mà nhìn qua: “Tâm mạch của ngươi đã bị ta phong bế, sao còn có thể dùng võ kỹ?”

“Hừ, Trác Uyên đại ca thần thông quảng đại, chuyện gì có thể làm khó được hắn chứ?” Lạc Minh Viễn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo mà hét lớn, đám người Lạc Minh Ngọc cũng vui mừng mà cười cười, may mà Trác Uyên không có việc gì.

Phốc!

Bỗng nhiên, phát ra một tiếng trầm vang, Trác Uyên không nhịn được phun một ngụm máu tươi ra, không biết từ khi nào ở giữa ngực đã xuất hiện một cái lỗ lớn, đang ào ạt chảy máu ra ngoài.

“Này… Đây là có chuyện gì?” Lạc Minh Ngọc bị chuyện xảy ra đột ngột này làm sợ ngây người, Bàng thống lĩnh vội vàng đi đỡ thân mình lung lay sắp đổ của Trác Uyên.

Chỉ có U Huyền dường như đã hiểu ra điều gì, lộ ra nụ cười tà dị: “Ta đã hiểu sao hắn có thể dùng võ kỹ, thì ra là tự bạo tâm mạch, nháy mắt phá giải U Minh Trảo của ta. Có điều cứ như vậy, hắn cũng cách chết không xa.”

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Minh Ngọc ngẩn ra, vội vàng nói.

Không có nhìn Lạc Minh Ngọc, U Huyền trào phúng mà nhìn về phía Trác Uyên hai mắt đã dần dần mơ hồ, cười khẩy nói: “Thật là đáng tiếc, nếu như thực lực của chúng ta tương đương, vậy thì một chưởng kia có thể đồng quy vu tận. Có điều hiện tại, ngươi chỉ là hành động của mãng phu mà thôi. Dù cho hiện tại ta bị thương, nhưng vẫn có thể tiễn ngươi một đoạn đường như cũ.”

Vừa dứt lời, U Huyền đột nhiên lao tới chỗ Trác Uyên, tuy rằng tốc độ đã không bằng lúc trước, nhưng dưới con mắt của đám người Lạc Minh Ngọc, vẫn có có thể bắt được như cũ.

“Không cần.” Lạc Minh Ngọc duỗi tay ra, chắn trước mặt Trác Uyên. Nhưng U Huyền lại nhếch miệng cười, nhẹ nhàng hiện lên: “Ha ha ha… Lạc tiểu thư, ta còn luyến tiếc giết ngươi.”

Xèo!

Ở trước mắt ba người Lạc gia, U Huyền lại lần nữa đánh một chưởng lên đầu Trác Uyên. Mọi người có thể rõ rệt nhìn thấy bàn tay màu xanh lá của hắn ta rơi xuống, nhưng là lại không thể ngăn cản.

U Huyền muốn giết chết Trác Uyên trước mặt mọi người Lạc.

Cảm nhận được hàn khí của chưởng phong, Trác Uyên lại lộ ra nụ cười quỷ dị. . ngôn tình sủng

Phanh!

Bỗng nhiên, bàn tay màu xanh lá bị một bàn tay sắt chộp vào không trung, không thể động đậy.

“Võ kỹ trung cấp Phàm Giai, Tiềm Long Trảo?”

Tròng mắt hơi hơi co rụt lại, U Huyền giương mắt nhìn về phía trước, lại thấy một khuôn mặt ấm áp đang nhìn về phía hắn ta. Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, người mặc áo dài kim sắc, vẻ mặt thư sinh, nhưng bên trong đôi mắt lại tản ra vẻ sắc bén.

“Long Kiệt, là ngươi?” U Huyền nghiến răng nghiến lợi.

Mà Tôn Vân Hoán lại kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Tiềm Long Các……”

“U Huyền, làm người phải có lòng khoan dung, hà tất đuổi tận giết tuyệt?” Long Kiệt hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Hừ, đây là chuyện của ta, ngươi đừng có nhúng tay.”

Lắc lắc đầu, tuy rằng sắc mặt của Long Kiệt đạm nhiên, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ uy nghiêm đáng tin: “Ta phụng mệnh của Cửu thúc, bảo hộ sự an toàn của bốn người Lạc gia, ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua ta đã.”

“Sao có thể, vậy mà Tiềm Long Các sẽ…”

Tôn Vân Hoán nghe được lời này, thân mình bất giác run lên, dù thế nào nàng ta cũng sẽ không nghĩ ra, đến cùng Lạc gia có quan hệ gì với Tiềm Long Các, vậy mà Tiềm Long Các sẽ ra mặt cho bọn họ?

Hiện tại Tôn gia bọn họ có U Minh Cốc làm chỗ dựa, mà tuy rằng Lạc gia chỉ còn bốn người, nhưng sau lưng lại là Tiềm Long Các. Luận bối cảnh, thì không kém chút nào. Thậm chí có thể nói, ở Thành Phong Lâm này, Lạc gia là gai tộc duy nhất có thể tồn tại ngang hàng với Tôn gia bọn họ.