Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 1: Tang lễ



Mở chương 1

"Tô Tô, Tô Tô.."

Trong người nổi lên một trận đau xót, Đường Tô vô ý thức nhíu nhíu mày, đôi mắt run run rồi từ từ mở ra.

"Ai, tỉnh, tỉnh." Thanh âm vui sướng của người phụ nữ lại vang lên bên tai.

"Cô tỉnh lại thì tốt rồi."

"Nghiêm đại thiếu thật đáng thương, liền ngay đến cả tang lễ cũng bị cô ta quấy rối."

"Cái vị này của Đường gia thật sự là toàn làm trò cười.."

Tiếng nghị luận tạp nham xung quanh cũng dồn dập truyền đến.

"May mắn con gái của tôi không có việc gì, bằng không thì Đường gia chúng tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô."

Lúc này, người phụ nữ hướng mắt về thiếu nữ khuôn mặt đẫm lệ đứng cách đó không xa, bén nhọn quở trách một câu, thuận lợi khiến người khác ngậm miệng. Sau đó, trông thấy con gái từ mê mang tỉnh lại, bà liền nhanh đem người đỡ dậy, "Tô Tô, con không sao chứ?"

"Con.."

Đường Tô nhìn người phụ nữ trước mặt một thân màu đen, lại như cũ nguyên vẻ ung dung hoa lệ, thốt ra, "Đầu con có chút đau nhức."

Cô đè đầu, đau đớn một hồi, lập tức không ngừng mà nhận lấy tin tức từ bên trong truyền đến.

Chỉ chốc lát sau, Đường Tô liền ý thức được, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say, cô thế mà.. xuyên vào tiểu thuyết!

Mà cũng thật không may, cô lại xuyên thành nữ phụ phách lối ác độc trùng họ trùng tên. Thời điểm đọc sách tối qua, cô còn buông lời thóa mạ vị nữ phụ này.

Tác giả vì muốn đề cao nữ chính lương thiện, xinh đẹp lại thông minh, kiên cường mà đắp nặn hình tượng nữ phụ độc ác, phách lối, não tàn, một bàn đạp để nam nữ chủ gặp nhau rồi yêu nhau.

Muốn điên rồi.

"Con vừa nãy bị đụng đầu, hiển nhiên là sẽ đau nhức. Cũng may con tỉnh lại, thật sự là làm cho mẹ sợ lắm rồi."

Người phụ nữ sờ lên đầu Đường Tô, sau đó nhìn về phía thiếu nữ bên kia, giọng điệu hà khắc, "Cô đứng đấy làm gì, còn không mau tới đây xin lỗi con gái tôi? Cũng không biết tự xem lại thân phận của mình mà dám động thủ với Tô Tô."

Thiếu nữ hai mắt lệ rơi lã chã, cánh môi phấn nộn bị cắn lấy đã mất đi huyết sắc, một bên má còn mang theo dấu năm ngón tay đỏ hồng, cả người lộ ra mười phần đáng thương.

Một bên Tạ Phi Nam nhìn không được, mở miệng, "Đường phu nhân, vừa rồi rõ ràng là Đường tiểu thư động thủ đánh người trước, cô Tống Hinh Nghiên đây cũng bất quá là tự vệ, mới có thể thất thủ đem Đường tiểu thư đẩy ngã, điều này cũng không thể trách cô ấy đi. Mà đây lại còn là trong tang lễ của Cảnh Dương, Đường tiểu thư thế mà còn ở nơi này hồ nháo, quả thực là quá mức." Người là hắn mang đến, tại tang lễ của bạn tốt, hắn cũng không thể tùy ý để Tống Hinh Nghiên bị Đường Tô khi dễ lần nữa.

"Đến cả cậu cũng tính thiên vị cái con đĩ này đúng không?" Người phụ nữ cũng chính là Phương Tình, mẹ của Đường Tô, bà ta tức giận đến chỉ thẳng Tạ Phi mà mắng.

"Đường phu nhân, cháu là bạn tốt của Cảnh Dương, Tống Hinh Nghiên lại là bạn gái cũ của Cảnh Dương, ngày hôm nay cháu chẳng qua là mang cô ấy đến bái tế Cảnh Dương mà thôi, rõ ràng là Đường tiểu thư phách lối hồ nháo, không chỉ có nhục mạ người, còn động thủ, người ở chỗ này đều có thể làm chứng, nếu như Đường gia nhất định phải truy cứu, Tạ gia cháu cũng sẽ phụng bồi." Tạ Phi Nam đứng chắn trước người Tống Hinh Nghiên, đối đầu Phương Tình, khí thế bức người.

Tống Hinh Nghiên cúi đầu, khuất nhục đến chảy nước mắt, ngón tay bởi vì nắm chặt góc áo mà trắng bệch, Đường gia khinh người quá đáng, chẳng lẽ cô nghèo, ở trước những người có tiền là bọn họ, liền phải chịu Đường Tô mắng, Đường Tô đánh sao?

Lúc này, Đường Tô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô nhìn bố trí xung quanh, còn có đám người toàn thân trang phục đen, phát hiện bản thân giờ phút này đang ở trong tang lễ của nam chính, mà trước mặt chính là một màn được viết trong sách, tình tiết nữ chính cùng nữ phụ phát sinh mâu thuẫn trong tang lễ nam chính.

Trong tang lễ, nữ phụ trông thấy bạn gái cũ của Nghiêm Cảnh Dương, Tống Hinh Nghiên cũng có mặt, lòng đố kị nhất thời phát tác, cô không chỉ mở miệng nhục mạ Tống Hinh Nghiên là dân nghèo rác rưởi, căn bản không có tư cách tham gia tang lễ Nghiêm Cảnh Dương, còn phách lối động thủ đánh đối phương một cái tát, Tống Hinh Nghiên nhất thời lỡ tay, đem nữ phụ đẩy ngã, khiến cô bị đụng đầu.

Sau đó chính là xuống tiếp một màn này, Đường phu nhân là Phương Tình vì ái nữ đuổi theo đòi công đạo, nhục mạ nữ chính Tống Hinh Nghiên, buộc cô ấy nói lời xin lỗi.

Phải biết đây là một cuốn tiểu thuyết sảng văn nữ chính trùng sinh, phản công nhân sinh, gả vào hào môn, những ai từng gây khó dễ cho nữ chính, về sau khi nữ chính sống lại, liền sẽ bị cô ấy hung hăng vả mặt, trả thù.

Trong sách, lần khuất nhục này nữ chính đặc biệt ghi hận, về sau khi cô ấy trùng sinh, gả vào hào môn, có được danh phận, chắc chắn sẽ tìm đến Đường phu nhân trả lại thù này.

Phương Tình nghẹn một bụng tức giận, bà nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Tống Hinh Nghiên, vừa muốn mở miệng, lại bị Đường Tô một bên ngăn lại, "Mẹ, đầu con đau nhức."

Nữ phụ trước đó nhiều lần khi dễ, xa lánh Tống Hinh Nghiên, thậm chí vì chia rẽ Nghiêm Cảnh Dương cùng Tống Hinh Nghiên, đối với Nghiêm Cảnh Dương hạ thuốc, trèo lên giường hắn. Tống Hinh Nghiên không tiếp thu được sự thực này, cùng Nghiêm Cảnh Dương chia tay. Hiện tại, bởi vì Tống Hinh Nghiên đem nữ phụ đẩy ngã, đụng chết, cô liền xuyên qua, gút mắc giữa nữ chính cùng nữ phụ cũng coi như kết thúc.

Cô không phải bản thân nữ phụ, cũng không thích nam chính, đối với nữ chính không tồn tại bất luận một ác ý gì, cô sẽ không tìm đường chết mà đi trêu chọc nữ chính, trở thành đối tượng vả mặt của cô ấy, dù là nữ chính về sau ở trong vòng hào môn hiển lộ tài năng, đi lên đỉnh cao nhân sinh, cái này cùng cô liền không có quan hệ.

Ông trời an bài cô xuyên sách, như vậy cô sẽ thay thế nguyên chủ cẩn thận sống nốt phần đời con lại.

Phương Tình nghe được con gái nói đau đầu, một thoáng nóng nảy đã nhanh dịu xuống, "Rất đau sao? Đi, mẹ đưa con tới bệnh viện." Nói, bà liền dìu Đường Tô đi ra ngoài, khi đi qua Tống Hinh Nghiên, còn cao cao tại thượng liếc xéo đối phương, nặng nề mà hừ một tiếng, con đĩ!

Cũng chẳng biết lúc trước Nghiêm Cảnh Dương có phải mắt mù hay không lại đi yêu một cô gái như vậy, mà ghét bỏ con gái của bà, thật sự là có mắt không tròng.

"Em không sao chứ?"

Sau khi Đường Tô cùng Phương Tình rời đi, Tạ Phi nam cúi đầu hướng Tống Hinh Nghiên hỏi.

"Em không sao."

Tống Hinh Nghiên buông lỏng cánh môi bị cắn chặt ra, khuôn mặt trắng nõn khôi phục một chút huyết sắc, "Cám ơn anh, nhưng vừa rồ anh vì em ra mắt, Đường gia có thể hay không đối với anh.."

Cô có chút lo lắng.

"Sẽ không, em yên tâm đi, Đường Tiền Tông là người thông minh, sẽ không để hai mẹ con kia tùy ý làm xằng làm bậy, Lại nói, muốn động Tạ gia chúng ta, bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tạ Nam Phi hít một tiếng, quay đầu hướng phía ảnh chụp ở chính giữa, nét mặt vừa thương tâm vừa uất ức, "Lúc trước cũng là bởi vì Đường Tô, em mới cùng Cảnh Dương chia tay, ngày hôm nay cô ta lại còn tại tang lễ của Cảnh Dương đối với em như vậy, người phụ nữ ác độc như thế, cuối cùng nhất định sẽ nhận lấy báo ứng." Nhân cách ghê tởm, rầm rĩ của Đường Tô, giới hào môn thành phố B ai ai cũng biết, đám người đó đối với cô cũng là chán ghét cực kỳ.

Tống Hinh Nghiên theo ánh mắt hắn nhìn về phía tấm ảnh kia, người đàn ông trong ảnh mày kiếm mắt sáng, ngũ quan kiên nghị, cứng rắn, tâm bỗng dưng đau xót, cô cùng hắn thật sự là hữu duyên vô phận..

Rời khỏi tang lễ nam chính, Đường Tô không cùng Phương Tình về nhà mà dựa theo ký ức của nguyên chủ, tìm đến phòng ở của riêng cô ấy.

Nguyên chủ và bạn cùng phòng ký túc xá tại thời điểm đại học năm nhất liền xích mích với nhau, mà cô ấy lại căn bản không chấp nhận được hoàn cảnh ký túc của trường, cô nhờ cha mẹ mua một gian nhà phụ cận trường học, tự mình một người sống ở đấy, ngày thường cô ấy làm gì điên cuồng, cha mẹ cũng chẳng quản nổi.

Cha mẹ Đường luôn luôn sủng ái con gái cưng, đối với yêu cầu của nguyên chủ luôn tận lực đáp ứng, mua phòng ở là tại khu biệt thự cao cấp gần đại học B, một căn biệt thư cỡ nhỏ, hộ hình không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng là được trang trí tinh xảo, hoa lệ, mà nơi đây không chỉ tính an toàn cao, quang cảnh xung quanh cũng rất đáng thưởng thức.

Mở cửa biệt thự ra, Đường Tô đi vào bên trong.

Biệt thự có một sân vườn nhỏ được lấp bởi cỏ xanh, đoán chừng là không được chăm sóc cẩn thận mà lộ ra vẻ hoang vu. Đi vào phòng, bên trong trang trí tương đối nhã khiết, ấm áp, trừ bỏ đống đồ ăn vặt cùng rác rưởi ném loạn trong phòng khách, Đường Tô đối với căn nhà nhỏ này là rất hài lòng.

Trong sách có đề cập, nữ phụ tướng mạo vô cùng xinh đẹp, lúc này nhìn thấy chính mình trong gương, Đường Tô liền chịu một trận choáng váng.

Trong gương hiện lên hình ảnh một cô gái trang điểm đậm, cũng không biết có phải hay không vì thời tiết quá nóng, phần phấn mắt màu khói như muốn nhòe đi, màu tối kẻ viền cũng bị lem ra lung tung, nhìn đến có chút dọa người, khuôn mặt bóng dầu cũng làm lớp phấn nền trắng dần dần trôi.

Nguyên chủ với kiểu trang điểm này, so với Tống Hinh Nghiên thanh lệ, mảnh mai động lòng người trước mặt, cũng khó trách nam chính không để cô ấy vào mắt, thậm chí còn có phần chán ghét.

Cô tranh thủ thời gian dùng nước tẩy trang mà xóa đi lớp phấn dày, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ, cô lại lặp lại các bước tẩy trang lần hai, bấy giờ, cô mới cảm giác được da thịt trở nên sạch sẽ, nhẹ nhàng lại khoan khoái.

Hiện tại, lần nữa nhìn về phía gương, Đường Tô mới nở nụ cười thư thái.

Xác thực xinh đẹp.

Cô gái trong gương sở hữu một đôi mắt hạnh ngập nước, gợn mắt long lanh, liễm diễm, linh động đến mê mẩn. Khuôn mặt kiều diễm động lòng người, ngũ quan so với trước khi cô xuyên qua còn muốn tinh xảo hơn mấy phần, phải biết, tướng mạo của cô trước kia vẫn luôn được xưng tụng là tuyệt sắc giai nhân.

Rõ ràng là có một khuôn mặt mê chết người, Đường Tô có phần không hiểu thẩm mỹ của nguyên chủ, vì cái gì lại đem bản thân từ xinh đẹp như vậy trang điểm thành bộ dạng thế kia.

Đường Tô cẩn thận đánh giá gương mặt mình, trừ bởi vì thường xuyên trang điểm, lại không có cẩn thận bảo dưỡng, khiến màu da có chút ố vàng, sờ tới sờ lui cũng chẳng tìm thêm được khuyết điểm nhỏ nào khác, cô là thật sự rất hài lòng. Làn da của nguyên chủ quả thực vô cùng tốt, chỉ cần ngày ngày điều dưỡng, Đường Tô tin tưởng, làn da này so với của cô trước kia sẽ không kém mà chỉ có hơn.

Ngày thứ hai, ánh nắng xuyên qua bức rèm trắng chiếu vào phòng, gió nhẹ khẽ thổi, rèm chầm chậm lay động, thời tiết sáng sớm thật thoải mái làm tâm người không khỏi cảm thấy thanh thản.

Đường Tô đã tỉnh lại.

Lúc này, một bên chân cô gác trên hộc tủ cao cỡ nửa người mình, luyện tập ép chân. Cô phát hiện, thân thể này có tính dẻo dai vô cùng tốt, vòng eo, gân cốt, đều có thể tùy tiện kéo ra, đặc biệt là thân eo, mềm mại, tinh tế tựa liễu, hận không thể để cho người ta uyển chuyển uốn hình.

Trong trí nhớ, Đường Tô biết nguyên chủ cũng thích khiêu vũ, điều này làm cô vô cùng kinh hỉ.

Thời điểm trước khi xuyên qua, cô từ nhỏ đã mê khiêu vũ, nhưng về sau chân lại bị thương, liền cũng không thể tiếp tục nhảy, khi ấy thâm tâm cô vô cùng tiếc nuối. Không nghĩ tới, cô hiện tại lại có cơ hội thực hiện giấc mộng khiêu vũ đã từng bỏ dở.

Thoải mái mà luyện xong từng loại động tác hạ eo, ép vai, xoạc chân, Đường Tô đi thay một bộ quần áo.

Cô lựa chọn diện cho mình một cái áo trắng lụa với phần tay thiết kế hình lá sen, kết hợp cùng với quần jean đơn giản, thuận tiện cột thêm tóc đuôi ngựa, so với trang phục thành thục yêu diễm trong dĩ vãng, hiện tai bộ dáng cô thay đổi hoàn toàn, thanh thuần mà không mất phần diễm lệ, nhìn rất thuận mắt.

May mắn Phương Tình đau con gái, chuẩn bị cho cô không ít quần áo, bằng không dựa theo phong cách gợi cảm của nguyên chủ, cô đoán chừng phải mua lại toàn bộ quần áo cho phù hợp bản thân.

Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ không khí bên ngoài cũng theo đó không ngừng tăng lên.

Đường Tô chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, trong biệt thự trừ đồ ăn vặt, liền không có bất luận nguyên liệu nấu ăn gì.

Bung dù lên, Đường Tô dọc theo tiểu hoa viên đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới mở cửa, cô liền ngây ngẩn cả người.

Cái này..

Nhìn màn này trước mắt, chỉ một thoáng, cô nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết.

Nguyên chủ đối với nam chính cầu mà không được, sau khi nam chính qua đời, cô ấy nhặt được con trai ba tuổi của nam chính, dáng dấp cùng khuôn mặt cực kỳ tương tự nam chính, vì yêu sinh hận, mỗi ngày lấy ngược đãi đứa bé làm niềm vui. Về sau, lúc nguyên chủ rơi vào kết cục thảm bại, mới từ nữ chính biết được, nguyên lai đứa bé kia không phải con trai nam chính, mà là bản thân nam chính!

Giờ phút này, Đường Tô chậm rãi bừng tỉnh. Cô chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, nhìn bé con ba tuổi siêu cấp dễ thương ngồi ở cửa nhà, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt tràn đầy ý cười, trong lòng là một trận may mắn.

Thật may vì thời điểm cô xuyên qua vẫn còn sớm, hết thảy đều còn kịp, nguyên chủ vẫn chưa có bắt đầu ngược đãi bé.

Kết chương 1