Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 17: Quá khứ



Thời thơ ấu của An Ninh....Bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong một ngôi nhà.

Giờ cô đang đứng trước nó. Vậy mà An Ninh cứ ngần ngại, mãi không dám vào:

-Sao vậy em?

-Em...

-Nhà của em mà...Dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời được. Vào đi em.

Nắm tay cô, Hà Phương Đông cùng An Ninh bước vào nhà.

Trong phòng khách, có khá nhiều người đang đợi họ.Một ông cụ tóc trắng như cước, một người đàn ông trung niên dáng vẻ nhợt nhạt. Nhìn kỹ, An Ninh quả là thừa hưởng đôi mắt từ người đó. Một đôi mắt đen, trầm tư, chịu đựng, không thấy niềm vui.

Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, gương mặt như thiên sứ, làn da trắng mịn, môi đỏ hồng đang ngồi trên xe lăn.

Không có vòng tay nào chờ đón An Ninh cả. Những ánh mắt đều là lạnh nhạt. Kể cả người đàn ông đó. Người mà An Ninh trong mơ cũng mong ông ấy dang rộng vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Dù chỉ một lần thôi.

-Cậu là người đã gọi điện...Hà Phương Đông?

-Cháu chào ông...

Ông Trình quan sát chàng trai trước mặt. Ánh mắt, thần thái đều tỏ ra rất tự tin.Đôi tay quàng ngang người An Ninh như che chở, trấn an cô.

Ông trầm giọng:

-Về rồi thì ngồi đi...Mọi người cũng đợi lâu rồi...

....Câu chuyện không hẳn là vui vẻ nhưng cũng không tẻ nhạt lắm. Hà Phương Đông luôn giữ trạng thái thản nhiên, lễ độ. Tay anh đôi khi sẽ nắm lấy những ngón tay nhỏ bé của An Ninh như muốn trấn an cô.

-Cậu là con trai của chủ tịch Văn thị?

-Cháu là con trai lớn. Ba mẹ cháu ly dị khi cháu mới 6 tuổi, sau đó cháu sang Mỹ cùng với mẹ cháu.

-Cậu và An Ninh đã đăng ký kết hôn?

-Vâng ạ...

-Đăng ký kết hôn với một cô gái không rõ lai lịch...Hay là con bé nói cho cậu biết, nó là cháu gái của tôi?

Hà Phương Đông nhìn ông lão. Khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười.

-Cháu biết An Ninh là cháu gái của ông khi về đây làm thủ tục xin cấp lại bằng tốt nghiệp cho cô ấy. Cháu cũng được biết thêm là...An Ninh từ nhỏ đã không mấy khi được tiếp xúc với bên ngoài...

-Ý cậu là...chúng tôi giam lỏng nó sao?

-Cháu không quan tâm An Ninh trước đây thế nào! Cháu chỉ biết...Giờ chúng cháu đã kết hôn...cháu không thể không đến chào và xin phép gia đình cô ấy được.

-Nó...nó là Hồ ly tinh...Đồ hồ ly tinh độc ác! Nó không xứng, không xứng là con cháu nhà này...

Cô gái xinh đẹp bỗng dưng hướng ánh mắt oán hận nhìn An Ninh. Giọng cô ta run rẩy, dường như không còn có thể nhịn nữa rồi.

2 năm...Thời gian không làm cho An Ninh trở nên tàn úa...Hôm nay cô còn trở về bên một người đàn ông lịch lãm...Những lời nói che chở yêu thương, thực sự làm cô ta kích động không ngừng.

Nỗi hận dâng tràn cùng với sự ganh tỵ bùng cháy. Sao mọi thứ tốt đẹp nhất lại thuộc về con bé đó? Tại sao?

Những lời kết tội khiến An Ninh run rẩy...Cô không đủ can đảm nhớ lại thời điểm 2 năm trước, cũng trong căn phòng khách này, những gương mặt, những ánh mắt oán ghét đã hướng về cô:

-Hồ li tinh cũng có di truyền đấy. Mẹ nó là hồ li tinh, nó làm sao là thỏ non được. Dòng máu đó chảy sẵn trong mình mà.

-Không được xúc phạm tới mẹ tôi...Mẹ tôi không phải là hồ li tinh...Không phải...

An Ninh đã hét lên...đã lao tới người đàn bà thốt lên câu đó...Sự giận dữ khiến cô mạnh mẽ lạ thường. Khác hẳn vẻ cam chịu thường ngày...Cô giáng vào bà ta một cái tát.

Sau đó là những cái tát khác trút xuống khuôn mặt An Ninh.

-Đồ hỗn láo...Cô nó mà nó cũng dám đánh...Thật là mất mặt mà...

-Tôi coi như không có đứa con như cô...Đi đi!

Lòng An Ninh đã tan nát bởi những lời nói đó. Họ là những người thân yêu nhất của cô trên cõi đời này. Là ba...Là ông nội. Nhưng không ai tin An Ninh là vô tội. Không ai tin cô suýt bị gã đàn ông đó cưỡng bức...Không ai tin cô yêu Triển Văn xuất phát tự trái tim mình. Không ai tin cả:

-Sao chị lại quyến rũ Triển Văn chứ? Chị muốn trả thù tôi...chị muốn tôi chết phải không? Triển Văn mê mệt chị...Đồ hồ ly tinh!

Không có...

Không có thật mà....An Ninh không chủ động quyến rũ ai cả. Cô không phải là hồ li chỉ biết hại người...Không phải....Không phải mà....

Phương Đông nắm chặt tay vợ hơn, trấn an cô khỏi phút giây xúc động:

-Trình tiểu thư...cô sai rồi...Hồ li tinh cũng có nhiều dạng...Có hồ li hại người, cũng có hồ li thanh khiết hơn cả con người. Có những kẻ lòng dạ như rắn rết, hồ li cũng không bằng.

Trình Tâm Ninh như bị chấn động.

Cô ta biết Hà Phương Đông đang nói tới ai:

-Anh...

-Tôi nghĩ chuyện ai là hồ li tinh, ai là rắn độc mọi người ở đâu đều biết cả rồi...Tôi đưa An Ninh về là để thưa chuyện với gia đình. Cô cũng đã quá tuổi trưởng thành, thiết nghĩ sỉ nhục, vu khống người khác đã là một tội danh...Mong tiểu thư đừng để phạm thêm lần nữa....Nếu không thì....

Lời của Hà Phương Đông như dao bén, cắt vào lòng ông Trình một vết thương đau.

Đứa con gái đó...An Ninh là kết quả của thủ đoạn và tính toán. Một đứa con gái nghèo không có liêm sỉ mộng ước làm thiếu phu nhân của Hào môn đã bày ra...Trong oán hận, trong đau đớn tột cùng, đứa con dâu ngoan hiền mang thai 8 tháng của ông đã quẫn trí lao ra đường. Bào thai sinh non, từ đó thân thể Tâm Ninh luôn phải sống trong suy nhược...

An Ninh là giọt máu của Trình gia...Dù không thương, cũng không thể bỏ mặc nó...

20 năm dài, con bé lớn lên như một cái bóng. Éo le thay, nó lại ngoan hiền, dịu dàng như nước, giống hệt cô con dâu đã mất của ông...Nhìn nó, con trai ông không khỏi nhớ tới mối hận xưa, vừa thương vừa hận...

Tâm Ninh yếu ớt, từ nhỏ đã dựa vào Triển Văn, song duyên phận khó ép, người Triển Văn yêu lại là An Ninh...

Không ai ngờ...trong buổi họp mặt gia đình, người Triển Văn muốn kết hôn chính là An Ninh.

Tâm Ninh như bị giáng thêm một cú sốc nữa. Giống như mẹ, nó lao ra đường.

Không chết...nhưng suốt đời phải gắn liền với chiếc xe lăn...

Triển Văn chăm sóc Tâm Ninh...Nhưng lại không thể yêu thương nó...Tình yêu chỉ có một trên đời.

Ngay lúc đó phát sinh chuyện Hàn Hân – chị họ An Ninh bắt gặp hôn phu Phạm Vũ Thần của mình đang âu yếm An Ninh.

Hồ ly từ mẹ đến con...Trong cơn giận dữ, ông đã đuổi nó ra khỏi nhà.

-Nội ơi!

Tiếng kêu thê thiết đó trọn đời ông không thể quên.

Đã bao giờ ông xem nó là cháu nội?

Ba ơi!

Đã bao giờ...nó được thương yêu trong tình thương của một người cha?

Giận thì giận nhưng rồi ông vẫn không thể vứt bỏ nó...Nghe tin An Ninh được ba nó mang gửi gắm ở nhà Hướng Vân, ông cũng yên tâm. Dự định khi con bé hối hận sẽ mang nó trở về.

Nhưng An Ninh đã bỏ đi...Không về nữa...

Những bản tin tìm người đăng không có hồi âm.

Không ai biết nó ở đâu...

Rồi nửa năm trước, một sự thật lại được phơi bày.

An Ninh không có làm sai...Người đứng sau mọi chuyện là Tâm Ninh...Nó muốn chà đạp, muốn con bé phải chịu đau đớn gấp trăm lần, muốn Triển Văn không còn thương yêu An Ninh nữa.

Đời thật trớ trêu...

-Mẹ em...mẹ em không phải là hồ ly tinh...Không phải là hồ ly tinh đâu.

An Ninh gục trong lòng chồng...Nức nở...

Bao nhiêu nỗi lòng trong suốt thời gian qua dồn ép, bây giờ mới có cơ hội nói ra:

-Ừ...

Từ nhỏ An Ninh không có mẹ...Cô cũng biết, ba không thương cô như Tâm Ninh...Đi qua một con đường nước ngập, người được ba cõng trên vai luôn là Tâm Ninh, còn cô chỉ lẳng lặng theo sau...

Vú bảo là do cơ thể Tâm Ninh không tốt nên ba đặc biệt quan tâm em ấy hơn.

An Ninh cũng rất thương yêu em của mình. Những gì của mình, chỉ cần Tâm Ninh thích cô cũng cho.

Ở nhà, An Ninh gắn bó với vú Trương, chuyên chú vào vườn hoa nhỏ của riêng cô...Thỉnh thoảng khi hoa nở, cô lại hái mang vào cắm trong nhà...Tuy rằng sau đó chỉ vài giờ sẽ bị thay bởi những bông hoa khác đắt tiền hơn.

Trong lớp học, An Ninh chơi thân với Hướng Tình...Tiểu Tình tốt bụng, nhiệt tình, lại thường dẫn cô về nhà ăn cơm. Bác gái dịu dàng, An Ninh từng nghĩ nếu mẹ còn sống có lẽ cũng sẽ dịu dàng như vậy.

Năm cô học cao trung, tình cờ biết được một sự thật.

An Ninh còn mẹ...Người mẹ cô hay ngắm trong phòng không phải là mẹ ruột. Bà là mẹ của Tâm Ninh...

Mẹ!

Bà là người thỉnh thoảng An Ninh nhìn thấy đứng bên một góc đường nhìn vào trường cô.

Bà là người mỉm cười với cô!

Bà là người thường hay lên chung xe buýt với An Ninh, len lén nhìn cô không chớp...

Là bà...

Bà có xấu xa, có thế nào đi nữa, bà cũng là mẹ của An Ninh.

Lần đầu trong đời, Tâm Ninh thích và muốn cây kẹp tóc của cô, An Ninh đã từ chối...

Vì đó là của mẹ cho cô...

Sáng hôm sau nó nằm trên sàn nhà lạnh lẽo...

Hỏng mất rồi...

Tâm Ninh nhìn cô, mỉm cười...

An Ninh lần đầu tiên vung mạnh tay...

-Bốp!

Sau đó là...

-Bốp! Bốp!

Cô có lỗi...Cô khiến Tâm Ninh ngã quỵ...Nhưng An Ninh không hối hận...Cái gì cũng có thể cho, có thể lấy duy có tình thương của mẹ, sự quan tâm của mẹ là không ai được đụng đến nó...không ai được...Kể cả đó là ba...

Triển Văn là mối tình đầu.

Anh hơn cô 4 tuổi, là con trai một người bạn trong gia đình...An Ninh cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Đối với mẫu người hoàn hảo như anh, cô không thể không ao ước...Cho đến lúc Triển Văn tình nguyện kềm cặp An Ninh thi tốt nghiệp...Loài hoa quỳnh trong vườn thêm rực rỡ, cũng nhờ thêm bàn tay chăm sóc của anh.

Nhưng Tâm Ninh cũng thích anh.

An Ninh không muốn tranh giành gì cả...Cô muốn bỏ cuộc, đã từng tỏ ra lạnh lùng...Nhưng anh như ngọn lửa.Anh thiêu đốt con tim khờ khạo của cô...

Anh muốn cưới An Ninh làm vợ...

Tâm Ninh đã lao ra đường.Đôi chân tật nguyền...

Ba đã khóc...

Triển Văn hối hận...

Là do An Ninh sao?

Tình yêu có lỗi sao?

An Ninh bỏ cuộc...Song Triển Văn lại chỉ yêu cô.

-Đợi anh một thời gian được không em? Nhất định Tâm Ninh sẽ hiểu...Tình cảm không thể miễn cưỡng mà.

Nhưng Tâm Ninh chưa hiểu mà anh đã mất lòng tin với cô rồi.

Tại sao anh không tin ngày hôm đó là do Vũ Thần sắp đặt...Anh ta muốn cưỡng bức An Ninh...Đến khi bị phát hiện lại đổ tất cả cho cô, cho là An Ninh quyến rũ anh ta?

Ba không tin

Ông nội không tin...

Nhưng bác Hướng và Tiểu Tình tin cô mà...Họ hiểu An Ninh...Họ thương An Ninh...Họ mở rộng vòng tay che chở cô. Là họ mà không phải những người có cùng dòng máu. Ngay cả Triển Văn. Anh...

Anh là người cô thương yêu nhất lại có thể nghi ngờ và nói với An Ninh:

-Thật không? Chứng minh đi!

Anh muốn xem An Ninh có phải là xử nữ, có phải không hề quan hệ với người kia.

Cô không phải không thể cho anh.

Nếu là trước đây, An Ninh sẽ không ngần ngại...

Nhưng đối diện với sự điên cuồng đó...Đối diện với sự nghi ngờ đó, lòng An Ninh như có ai xát muối vào:

-Em không chứng minh gì cả. Nếu anh muốn vậy...Em sẽ chết cho anh xem!

Đau đớn...

Không còn gì lưu luyến nữa...

Mẹ!

Chỉ có mẹ thôi....

An Ninh ngồi tàu đi Quảng Đông tìm mẹ...Tìm lại cho mình những cảm giác của tình thân...

Nhưng mẹ cũng không còn...Căn bệnh ung thư cướp bà đi..Bỏ lại cô và ngoại ngồi ôm nhau, khóc trong câm lặng...

-Mẹ ơi!

Lau những giọt nước mắt trên má vợ, Phương Đông âu yếm dỗ dành:

-Anh biết...Những người mẹ dù đã làm gì cũng không liên quan đến chúng ta...Họ là mẹ của chúng ta...Chúng ta không có quyền phán xét họ. Không có quyền phải không em?

Anh đặt tay lên bụng An Ninh:

-Em cũng sẽ là mẹ...Không được khóc nữa...Kiên cường lên...Ninh Ninh của anh!

Trong giông bão có những thân cây sừng sững đứng ra chống đỡ, che cho những mầm non luôn được tốt tươi...

Phương Đông chỉ muốn cô xem mình là một cột đá, khi cần thì có thể tựa vào...Chiếm được lòng tin, không xa gì con tim cô sẽ thuộc về Phương Đông mãi mãi.

An Ninh...Anh muốn quá khứ sống lại một lần rồi chết hẳn. Trong lòng em, chỉ nên có anh thôi.