Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 43: Giải quyết Lý Na



“Bốp!”

Chỉ thấy cánh tay toàn thịt là thịt của Lý Na bị bàn tay cứng rắn của Lương Vĩnh Khang giữ chặt ở giữa không trung.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Na trở nên vô cùng khó coi. Mà Lê Khả Hân thì vẻ mặt tràn đầy khiêu khích nhìn lấy Lý Na cười hề hề.

“Buông… buông tay tôi ra!” Lý Na nhất thời có chút gấp gáp mà hô lên.

Lương Vĩnh Khang đương nhiên cũng không có ý định đánh nhau với cô, hắn chẳng qua là muốn dạy dỗ cô một chút đạo lý làm người mà thôi. Chính vì thế, sau khi nghe Lý Na yêu cầu buông tay, Lương Vĩnh Khang liền nhân đó mà đem cô ta hất ra ngoài.

Tuy bề ngoài của Lý Na phải tầm bảy, tám chục cân, nhưng đối mặt với một cao thủ như Lương Vĩnh Khang, hoàn toàn chỉ giống như một cái túi thịt, dễ dàng bị vức ngã ra ngoài.

Tất nhiên, Lương Vĩnh Khang ra tay rất có chừng mực, chỉ làm cho Lý Na té ngã một chút mà thôi. Thế nhưng, bởi vì thân hình của cô ta quá nặng nề, cho nên cái ngã này làm cô đau đớn kêu lên oai oái.

Sau đó, Lương Vĩnh Khang còn làm bộ như sơ ý, nhún nhún vai nói: “Xin lỗi, vừa rồi không có chú ý đến lực đạo, cô không có bị làm sao chứ?”

Lý Na làm sao không biết là mình bị Lương Vĩnh Khang chơi xỏ, cho nên liền tức giận mắng: “Anh là cái đồ hạ lưu, vô sỉ, vô văn hóa! Anh đánh một người phụ nữ như vậy thì có xứng đáng làm đàn ông hay không?”

Lúc này, Tạ Dũng cũng vội vàng chạy tới, vừa đem Lý Na đỡ dậy, vừa nhìn sang Lương Vĩnh Khang bối rối nói: “Xin lỗi, bạn gái của mình hơi nóng tính, có gì cậu với bạn gái bỏ qua cho cô ấy lần này đi!”

Tạ Dũng làm sao không biết được, vừa rồi là do Lương Vĩnh Khang nương tay, nếu không Lý Na sẽ không bị nhẹ nhàng như thế này đâu.

Dù sao, từ thời đi học cấp 3, Lương Vĩnh Khang đã nổi tiếng là người có võ nghệ cao cường, từng tay không đánh nhau với ba, bốn tên du côn ở gần trường. Đối với thân thủ của Lương Vĩnh Khang mà nói, một người như Lý Na thu thập mấy hồi.

Thế nhưng, Lý Na vừa nghe Tạ Dũng nói xong, tức thì nhịn không được mà khóc bù lu bù loa lên: “A, không chịu đâu, không chịu đâu! Là anh ta đánh tôi, tôi muốn đi báo công an, tôi muốn đi báo công an! Tôi muốn anh ta phải đi vào tù!”

Nhìn thấy Lý Na một bên hô hoán, một bên lăn lộn dưới thềm khó lóc, khuôn mặt Tạ Dung tức thì đỏ bừng lên. Hắn thật tình không hiểu mình tại sao lại quen biết với một con người không hiểu lý lẽ như vậy, không những không phân biệt rõ thị phi, còn làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt trước bạn bè.

Chính vì thế, lúc này Tạ Dũng cũng bất chấp việc có bị Lý Na oán trách hay không, hắn trực tiếp hướng về phía Lương Vĩnh Khang và Lê Khả Hân nói lên một tiếng xin lỗi, sau đó xác nhận được số điện thoại của Lương Vĩnh Khang, liền nhanh chóng kéo Lý Na rời đi.

Nhìn thấy hai người bọn họ đã đi khỏi, lúc này Lê Khả Hân mới bĩu môi khinh thường: “Hừ, chỉ bằng vào cô ta mà cũng muốn ở đây gây sự sao? Tôi còn không tố cáo cô ta cái tội hành hung và lăng mạ người khác đã là may lắm rồi đấy!”

Lương Vĩnh Khang nhìn thấy bộ dạng của Lê Khả Hân lúc này, hắn cũng không có nói gì thêm, chỉ im lặng mà rời khỏi đại sảnh, rồi đi ra ngoài lấy xe của mình ngồi lên.

Lúc lên xe, Lê Khả Hân mới nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, nói: “À, chuyện vừa rồi là tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi, anh đừng có suy nghĩ lung tung đó!”

“Chuyện gì?” Lương Vĩnh Khang đang đề máy, nghe cô nói như thế thì kinh ngạc quay sang hỏi lại.

Lê Khả Hân nhất thời đỏ mặt lên, rồi cô mới lúng túng nói: “Thì… thì cái chuyện tôi nhận làm bạn gái anh đó, đây chỉ là tôi muốn giúp anh đánh mặt bà kia thôi, chứ tôi thật sự không có nghĩ như vậy đâu!”

Đến lúc này Lương Vĩnh Khang mới như sực nhớ ra, hắn mới lắc đầu, cười nói: “Hóa ra là chuyện này, tôi còn tưởng là chuyện gì quan trọng lắm! Cô yên tâm đi, tôi đối với cô hoàn toàn không có một chút xíu cảm tình nào đâu! Với lại, cô cũng không hợp gu với tôi, tôi chỉ mong cô càng tránh xa tôi càng tốt nữa là!”

“Cái gì, anh vừa nói cái gì?” Tuy trong lòng của cô đối với Lương Vĩnh Khang cũng không có suy nghí gì nhiều, nhưng bị hắn nói ra như vậy, cô làm sao mà không tức giận cho được.

Thế nhưng vừa nhìn thấy phản ứng của cô, Lương Vĩnh Khang liền cười to một trận, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Mà Lê Khả Hân cũng đã nhìn ra, Lương Vĩnh Khang là đang cố tình trêu chọc cô, cho nên cô không khỏi tức giận hừ hừ lên vài tiếng, làm bộ như không thèm để ý đến hắn nữa.

Sau khi đưa Lê Khả Hân trở về công ty, Lương Vĩnh Khang lại đánh xe quay trở về nhà của Trương Nhã Kỳ để ăn cơm trưa. Dù sao lúc này cũng đã là giở nghỉ trưa, cho nên hắn muốn về nhà thăm bé Thiên Kim một hồi. Thật sự từ tối hôm qua đến giờ không được nhìn thấy con bé, hắn cũng có chút cảm giác nhớ nó.

Vừa về đến nhà không được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Lương Vĩnh Khang lại reo lên liên hồi. Khi lấy điện thoại ra xem, hắn mới biết được là do Tạ Dũng gọi đến.

Sau khi mở máy lên nghe, âm thanh của Tạ Dũng hơi có chút áy náy nói ra: “Khang đó hả, thật sự là rất xin lỗi cậu, tính tình của bạn gái mình hơi có chút quá đáng. Hy vọng là bạn đừng có để ở trong bụng, có dịp gặp mặt, mình sẽ xin lỗi cậu sau!”

Lương Vĩnh Khang nghe Tạ Dũng nói thế, tức thì cũng đáp lại: “Không có gì, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Chỉ cần sau này bạn gái của cậu không đi gây sự nữa là được rồi!”

Tạ Dũng cũng biết ấn tượng của Lương Vĩnh Khang đối với bạn gái của mình không được tốt, cho nên tạm thời hắn không muốn nhắc đến chuyện này nữa, chỉ có thể chuyển đổi để tài để nói chuyện.

“À, phải rồi! Vài hôm nữa lớp mình có tổ chức một buổi họp lớp, cậu có thời gian thì đến đó tham gia với mọi người cho vui nhé! Lâu rồi mọi người mới có thời gian họp mặt, cậu không đến là không được đâu đó!” Giọng nói của Tạ Dũng dường như mang theo một chút hưng phấn cùng hoài niệm.

Mà Lương Vĩnh Khang nghe nhắc đến chuyện này, tức thì vui vẻ gật đầu, đáp lại: “Tất nhiên rồi, đã bao năm rồi không có gặp lại mọi người, mình thật tình cũng rất nhớ các bạn! Đến lúc đó, cậu nhớ gửi cho mình địa chỉ cùng với thời gian, mình nhất định sẽ tới góp vui!”

“Thật sự tốt quá! Tớ còn tưởng là cậu không có thời gian để đi nữa cơ đấy!” Giọng nói lúc này của Tạ Dũng đã không kiềm chế được sự khấp khởi trong lòng.

Bởi vì tính tình của Lương Vĩnh Khang thật sự rất trầm lặng, hắn ít khi nào chịu tham gia các hoạt động tụ tập như vậy. Cho nên nghe Lương Vĩnh Khang đồng ý đi đến họp lớp, Tạ Dũng rất là vui mừng.

Sau đó, hai người bọn họ lại tất bật hàn huyên một phen, đa phần đều nhắc đến các kỷ niệm khi còn ở tuổi học trò. Hồi đó, đứa nào đứa nấy cũng ngây thơ, chưa trải sự đề, mọi chuyện còn rất nông nổi và bồng bột. Chứ không có được chín chắn như bây giờ.

Hai người bạn lâu ngày gặp lại, cũng không có bị ai làm phiền, nhất thời nói đến quên cả trời đất. Mãi một lúc sau, Tạ Dũng nói mình có việc phải đi ra ngoài, mới chịu tắt máy, hẹn ngày gặp lại sau. Lương Vĩnh Khang cũng rất vui vẻ đáp lại.

Lúc này, dì Châu đang bận làm thức ăn ở dưới lầu, khi thấy Lương Vĩnh Khang đã nói xong điện thoại, dì Châu mới kêu hắn gọi xuống dùng cơm.

Buổi trưa, Trương Nhã Kỳ thường rất ít khi có mặt ở nhà, hôm nay cũng không có ngoài lệ. Cho nên, lúc này ngoài dì Châu và Lương Vĩnh Khang ra, thì trên bàn ăn cũng chẳng có người nào cả. Vì vậy, một buổi trưa rất nhanh được giải quyết xong.

Mà Lương Vĩnh Khang ăn xong, liền xông xáo vào trong bếp phụ dì Châu dọn dẹp đồ đạc, trong miệng của hắn còn không ngừng khen ngợi dì Châu nấu ăn rất ngon, so với các bếp trưởng trong những nhà hàng năm sao hoàn toàn không hề thua kém một chút nào.

Dì Châu càng nghe, khuôn mặt càng đỏ bừng lên, nhất thời, dì không khỏi liếc mắt lườm hắn một cái: “Cái cậu này, tôi làm gì mà có thể so sánh được với các đầu bếp trong những nhà hàng sang trọng như vậy? Cậu đừng có luyên thuyên, tôi không có dễ lừa như vậy đâu?”

Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có nghĩ như vậy, hắn rất là chắt nịt, nói: “Lời của con nói hoàn toàn chính là sự thật! Nếu dì không tin, để hôm nào lãnh lương, còn mời dì đi ăn một bữa! Con đảm bảo mấy ông đầu bếp ở trong nhà hàng nấu ăn không còn bằng dì đâu?!”

“Thôi đi, thôi đi! Cậu tưởng tôi là con nít sao? Cậu đừng có dụ dỗ bà già này! Tôi nói thật cho cậu biết, tiền lương của tôi còn nhiều hơn của cậu đó! Nếu cậu muốn ăn, tôi mời cậu được chưa?!” Dì Châu lúc này vừa cười vừa nói.

Mà Lương Vĩnh Khang nghe xong, tức thì xụ mặt lại, nói: “Dì, chẳng lẽ dì không nể tình con một chút nào hay sao? Chuyện này dì nói ra làm cho con thật sự rất đau lòng đó!”

Dì Châu trải qua mấy ngày ở chung với Lương Vĩnh Khang, cũng biết rõ tính tình của hắn, cho nên những lời vừa rồi bà ấy cũng chỉ là nửa đùa nửa thật nói với hắn mà thôi. Nhưng khi thấy hắn một bộ mày ủ mi chao như vậy, dì Châu cũng tức thì cười lên một tiếng: “Cậu ấy à, cứ tính tình như vậy thì không lấy được lòng của tiểu thư đâu. Cậu phải chủ động một chút, nếu không sau này cậu sẽ hối hận đấy!”

Lương Vĩnh Khang cũng biết rõ chuyện hôn nhân giữa mình và Trương Nhã Kỳ không giấu được dì Châu, cho nên khi nghe dì Châu nói như vậy, hắn liền tảng lơ, nói sang chuyện khác: “À, hình như con nghe có tiếng bé Kim khóc, con phải lên trên lầu thăm con bé đây! Mấy chuyện còn lại con giao hết cho dì đấy!”

Dường như con gái của Trương Nhã Kỳ rất biết phối hợp với Lương Vĩnh Khang, ngay sau khi lời này của hắn vừa nói ra, lập tức tiếng khóc từ trong phòng vang lên.

Ngay tức thì, Lương Vĩnh Khang liền co giò chạy nhanh lên lầu, đem con bé ôm vào trong lòng, một bên vừa dỗ dành, một bên vừa vui cười trêu đùa với nó, làm cho nó không ngừng cười lên khanh khách.

Mà dì Châu nhìn thấy một màn như vậy, chỉ có thể âm thầm lắc đầu cười nhẹ liên hồi.