Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 45: Anh coi cô là người xa lạ



Hạ Tịch Quán ngắng đầu, liền đụng phải đôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đang ngồi đánh bài trên bàn, trên người mặc áo sơ mi và quần tây đen, ngón tay thon dài kẹp lấy đầu thuốc, miệng thổi ra một làn khói.

Thời điểm Hoắc Tây Trạch gọi, Lục Hàn Đình vừa hút xong một hơi, sau đó anh ngắng đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán, làn khói mờ ảo vờn quanh khuôn mặt điển trai của anh, mơ hồ thấy hai đầu lông mày anh nhíu lại, mấy giây sau liền chậm rãi phun ra một ngụm khói nữa.

Hạ Tịch Quán bị đẩy vào có chút xấu hổ, bây giờ chạm mặt Lục Hàn Đình, lại càng lúng túng.

“Hoắc thiếu, tiểu mỹ nhân này từ đâu tới vậy, chẳng lẽ là cô gái xinh đẹp nhất 1949 của các cậu sao, Hoắc thiếu cũng thật là, che giấu kĩ như vậy.”

Có Tổng giám đốc cười nói.

Rất rõ ràng những người đàn ông này coi Hạ Tịch Quán như một cô gái tiếp rượu ở đây, còn Hoắc Tây Trạch lại chỉ quan sát sắc mặt của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đã thu hồi ánh mắt, ném một lá bài trong tay ra, thần sắc âm trầm.

Đây là ý gì? Cãi nhau? Chiến tranh lạnh? Giả vờ không biết? Hoắc Tây Trạch lặng lẽ cười, hay rồi, anh ta có thể được xem bát quái rồi, mà anh ta còn sợ không đủ loạn, vẫy tay gọi Hạ Tịch Quán: “Cô, mau tới đây rót rượu cho chúng tôi, sao một chút quy củ cũng không hiểu vậy?”

Có một tên giám đốc béo đã lần mò sò cánh tay Hạ Tịch Quán: “Tiểu mỹ nhân, cô đeo khăn che mặt làm gì, nhìn thân hình đẹp như vậy, chắc hẳn khuôn mặt cũng không kém đâu, mau tháo khăn che mặt xuống để các đại gia nhìn một chút.”

Ông ta định với tay tháo khăn che trên mặt Hạ Tịch Quán xuống.

Hạ Tịch quán nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay heo này, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Tôi nghĩ mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải nhân viên tiếp rượu ở đây, mau thả tôi ra.”

“Tiểu mỹ nhân, cô có biết những người ở đây là ai không, có phải là nhân viên tiếp rượu hay không không phải do cô, chúng tôi nói phải thì là phải.”

Hạ Tịch Quán nhớ tới những lời quản lý vừa nói, nơi này đều là các đại nhân vật ở Hải Thành, cô đắc tội không nổi.

Hạ Tịch Quán cũng không muốn chọc vào những thứ phiền toái này, nhưng hôm nay vận khí quá tệ, lại còn bị đây vào bên trong.

“Nếu không chúng ta đánh cược đi, cược sau khi tiểu mỹ nhân này tháo khăn che xuống, rốt cuộc là mặt mũi xấu xí hay đẹp tựa thiên tiên?”

“Được, thú vị đấy, tôi đánh cược là xấu xí không chịu nồi, nếu như xinh đẹp như thiên tiên thì cô ta sớm đã tháo khăn che mặt xuống rồi, mỹ mạo vốn là vũ khí lớn nhất của phụ nữ mà.”

“Tôi lại cược đẹp tựa thiên tiên, bởi vì vóc dáng của mỹ nhân này thật là… Khiến cho người ta nhịn không được ha ha ha.”

Đàn ông nói chuyện với nhau luôn không cố kí, Hạ Tịch Quán bị vây ở bên trong, liền trở thành chủ đề giữa những tên đàn ông này.

Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy tới đầu gối, trông rất đoan trang, khung xương của cô nhỏ nhắn mềm mại chứ không phải kiểu đường cong chữ S lồ lộ, là kiểu thiếu nữ thướt tha uyễn chuyển, lộ ra mấy phần cắm ky bí ẩn.

Mặc dù cô không để lộ chỗ nào, nhưng vẫn đủ chèn ép các cô gái ăn mặc hở hang trong căn phòng này.

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình đang ngồi ở vị trí chủ vị, người đàn ông đó vẫn đang hút thuốc, bên người có mỹ nữ làm bạn, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Hiện tại anh cao cao tại thượng, lạnh nhạt vô tình.

Coi như cô có bị vây vào trong khốn cục, anh cũng sẽ không ra tay tương trợ.

Anh đã coi cô như một người xa lạ.

Mặc dù đây chính là điều mà cô hy vọng, phân rõ giới hạn hai bên, nhưng Hạ Tịch Quán vẫn cảm thấy trong lòng rất đau.