Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 20: Gửi ảnh mặc đồ Bơi cho anh



Hải Thành 10 năm trước, trên phố không ngừng truyền nhau câu chuyện về Nam Quán Bắc Linh.

Còn có, câu chuyện kể về đôi kim đồng ngọc nữ Hạ Tịch Quán và Tô Hi.

Nên người dân trong thành phố đều biết, Hạ Tịch Quán đã từng là vị hôn thê của Tô Hi.

Nhưng mà tình cảm của nam nhân so với lật sách không khác gì nhau.

Nói thay đổi thì thay đổi.

Hiện tại Hạ Tiểu Điệp trở thành vị hôn thê của Tô Hi.

Vị thiếu phu nhân tương lai của Tô gia này được mọi người nhanh chóng chấp nhận.

Rõ ràng có thể hình dung bằng câu nói “Chuyện trong quá khứ đều là mây bay”

Vừa rồi ở đại sảnh của bữa tiệc, Hạ Tịch Quán vốn dĩ đã đánh một trận xoay người rất đẹp mắt.

Tiếc là hiện tại có Tô Hi ra mặt.

Mấy vị khách quý này mặc dù đồng tình với cô.

Nhưng cơ thẻ lại rất thành thực đứng về phía Hạ Tiểu Điệp.

Lúc này cái đuôi của 3 người nhà họ Hạ kia đều muốn vềnh lên trời rồi.

Hạ Tịch Quán thân hình mảnh khảng, thướt tha duyên dáng đứng một mình nơi đó.

Thanh khiết mỹ lệ động nhân.

Dưới ánh mắt của mọi người, khóe môi đỏ từ từ nhéch lên: “Mặc dù nhìn đồ mình dùng qua rồi ném đi bị người khác nhặt về, còn xem như bảo bối thực sự rất nực cười.

Nhưng tôi vẫn phải chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Bởi vì hai người đích thực rất là xứng đôi.”

Nói xong, Hạ Tịch Quán liền rời đi.

Quần chúng lúc này… Dám lấy Tô thiếu so sánh với đồ dùng mình vứt đi.

Vị Tịch Quán tiểu thư này thật đúng là dám nói.

Khuôn mặt kiêu ngạo vì giành quyền thắng của Hạ Tiểu Điệp vì câu nói này mà chuyển sang trắng bệch.

Cô ta không biết mình có nên tiếp tục kiêu ngạo hay không.

Hạ Tịch Quán rời khỏi khách sạn 6 sao Đề Hào.

Lúc này Tô Hi cũng đang ôm Hạ Tiểu Điệp đi ra.

Hạ Tiểu Điệp nhanh chóng khoác lấy cánh tay Tô Hi làm nũng: “Anh Tô Hi, Tịch Quán thật đáng thương, không có cái xe nào đến đón cô ấy.

Không bằng là chúng ta thương hại cô ấy, cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.”

Tô Hi liếc nhìn Hạ Tịch Quán: “Nếu Tiểu Điệp đã nói vậy, lên xe đi, tôi chở cô.”

Hạ Tịch Quán từ chối.

“Không cần.



“Tại sao vậy?”

Hạ Tiểu Diệp hiện tại cảm thấy hiện tại có Tô Hi để dựa vào thì lập tức chính là tiểu công chúa đích thực.

Nên cô ta liền cúi đầu ra vẻ cực kì đáng thương nhìn Hạ Chấn Quốc: “Bó, con có lòng tốt gọi Tịch Quán cùng lên xe, nhưng chị ấy lại từ chối rồi.

Một chút nữa con còn phải cùng anh Tô Hi đi ăn tối.

Tịch Quán có phải là cố ý hay không?”

Hạ Chấn Quốc thật sự xem Hạ Tiểu Điệp như công chúa mà sủng.

Bởi vì ông ta quá cần người con rễ giống như Tô Hi này.

Yêu cầu duy nhất của ông ta đối với con gái chính là gả vào một trong bốn hào môn ở Hải thành.

Cửa hôn sự này bắt kì ai cũng không được phá hỏng.

Đặc biệt là Hạ Tịch Quán.

Hạ Chắn Quốc trầm giọng nhắc nhở: “Tịch Quán, con còn bày tính khí tiểu thư cái gì, mau lên xe, đừng làm chậm trễ thời gian của Tô thiếu cùng Tiểu Điệp!”

Lý Ngọc Lan là người đắc ý nhất.

Bà ta vừa cười vừa nói: “Tịch Quán, chỗ này là khách sạn 6 sao Đề Hào, ở của lớn tuyệt đối không thể bắt được xe đâu.

Cũng không cần giữ một chút thể diện này, để Tô thiếu và Tiểu Điệp đưa con một đoạn đi.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy một nhà mấy người này thật sự đủ kì ba.

Cô mỉm cười, ý tứ liếc nhìn Hạ Tiểu Điệp: “Mặc dù con không thể rút ra chi phiếu 50 vạn.

Nhưng mà con vẫn có cách tự mình có thể đi về.

Còn khuyên người nào đó nếu nhìn thấy tôi thì nên đi đường vòng đi.

Nếu không thì tôi sẽ… ”

Sắc mặt Hạ Tiểu Điệp phút chốc thay đổi.

Hạ Tịch Quán lôi chuyện chỉ phiếu 50 vạn ra nói rồi! Nếu Tô Hi cùng bố cô ta biết được cô từng lấy chỉ phiếu 50 vạn ra muốn bao nuôi trai bao của Hạ Tịch Quán.

Không những thất bại, sau đấy còn bị máy tên lưu manh nhục nhã.

Thế thì cô ta xui xẻo rồi.

Hạ Tiểu Điệp thừa nhận trai bao kia từng làm cô ta mê mắn.

Nhưng cô ta từ nhỏ đã thích Tô Hi, còn từng thề muốn gả cho Tô Hi, gả vào Tô gia làm hào môn thiếu phu nhân.

Tô Hi mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô ta.

Hạ Tiểu Điệp bị Hạ Tịch Quán nắm thóp nhanh chóng không còn khí thế kiêu ngạo nữa.

Cô ra kéo kéo Tô Hi: “Anh Tô Hi, chúng ta đi thôi.”

Nhưng lúc này giám đốc của khách sạn Đề Hào xuất hiện, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, vị nào là Hạ tiểu thư? ”

Giám đốc của khách sạn Đề Hào đột nhiên xuất hiện.

Mọi người nhất thời giật mình.

Tất cả mọi người đều biết, khách sạn Đề Hào là sản nghiệp đứng dưới tên của Lục thị.

Mà Lục thị lại là gia tộc lớn đến mức một tay che trời ở đất Hải thành nay.

Lục thị từ trước đến nay vẫn luôn là truyền thuyết, giống như câu chuyện thần bí luôn bị che dấu.

Nghe nói ở khách sạn này, đến cả quan to chức lớn của Hải thành muốn đến cũng phải hẹn trước.

Đương nhiên có thể nhìn thấy giám đốc của khách sạn Đề Hào là một chuyện hiếm thấy.

Lý Ngọc Lan là người đầu tiên phản ứng lại.

Bà ta vội vàng kéo tay Hạ Tiểu Điệp: “Giám đốc, Hạ tiểu thư bên này!”

Bởi vì liên quan đến Lục thi, Hạ Chấn Quốc cực kì kích động: “Đúng đúng đúng, Hạ tiểu thư bên này, giám đốc, xin hỏi anh tìm con gái tôi có chuyện gì? ”

Giám đốc khách sạn Đề Hào bước đến trước mặt Tô Hi và Hạ Tiểu Điệp.

Trước tiên lịch sự và khách sáo cùng Tô Hi chào hỏi: “Xin chào, Tô thiếu.



Sự ung dung bình tĩnh của giám đốc, cho dù đứng trước mặt Tô Hi cũng không có một chút gì tỏ vẻ nịnh nọt.

Vừa nhìn là biết đã gặp được rất nhiều nhân vật lớn.

Tô Hi tay đút túi quần, gật gật đầu.

Lúc này ánh mắt của giám đốc mới nhìn lên khuôn mặt của Hạ Tiểu Điệp: “Xin hỏi, cô là Hạ tiểu thư? ”

Hạ Tiểu Điệp không biết hôm nay mình đã trúng giải thưởng lớn gì.

Ngay cả giám đốc của khách sạn Đề Hào cũng đích thân đến tìm cô ta.

Đầu tiên cô ta cực kì đắc ý liếc nhìn Hạ Tịch Quán, sau đó mới ngọt ngào nói với giám đốc: “Xin chào giám đốc, tôi chính là Hạ Tiểu Điệp.



“Hạ Tiểu Điệp? ”

giám đốc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không tìm cô, người tôi tìm là Hạ Tịch Quán tiểu thư.



Lời này vừa nói ra, mọi người đều hít vào.

Tìm… Hạ Tịch Quán? Hạ Tịch Quán lông mao dựng đứng, không ngờ đến đây là để tìm mình.

Lý Ngọc Lan nhanh chóng nói: “Giám đốc, anh có phải nhằm lẫn gì không? Tiểu Điệp của chúng tôi mới là Hạ tiểu thư.

Anh tìm Hạ Tịch Quán làm gì? ”

Giám đốc không hề để ý Lý Ngọc Lan.

Chỉ là bước đến trước mặt Hạ Tịch Quán.

Vừa rồi là dùng thái độ lịch sự mà giò đột nhiên biến thành cung kính hơn hẳn: “Chắn hẳn vị này chính là Hạ tiểu thư”

“Xin chào, tôi chính là Hạ Tịch Quán, ông tìm tôi? ”

Giám đốc cười nói: “Xin chào, Hạ tiểu thư, bởi vì lo lắng nơi đây không tiện bắt xe, nên chúng tôi đã chuẩn bị xe cho cô.



Vừa nói một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng giống như trong một bộ phim điện ảnh đã đỡ ngay ở đó.

Giám đốc cung kính mở cánh cửa phía sau xe: “Hạ tiểu thư, mời.



Trời ạ.

Rolls-Roycel!! Loại xe cao cấp này vậy mà lại đón Hạ Tịch Quán?! Hạ Tịch Quán có chút hoài nhìn nhìn giám đốc.

Giám đốc thần bí cười nói: “Hạ tiểu thư, mời, chiếc xe này sẽ đưa cô trở về U Lan Uyền.”

Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Tịch Quán ngồi chiếc xe Rolls-Royce sang trọng kia rời đi Giám đốc ánh mắt vẫn luôn nhìn theo chiếc xe sang trọng.

Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mắt trong tầm mắt, ông ta mới xoay người rời đi.

Lúc này Hạ Chấn Quốc nhanh chóng giữ giám đốc lại: “Giám đốc xin chào, xin hỏi chuyện này là sao? ”

Giám đốc hồi phục lại vẻ ngoài lịch sự: “Xin lỗi Hạ tiên sinh, đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc chúng tôi, tôi cũng không rõ.”

Giám đốc đã đi.

Nhưng những lời ông ta nói đã lưu lại một lượng lớn thông tin.

Tổng giám đốc của khách sạn Đế Hào không phải chính là… Thiếu chủ Lục thị, Lục Hàn Đình sao? Hạ Tịch Quán quen biết với Lục Hàn Đình từ lúc nào? Lại là quan hệ gì? Sắc mặt Hạ Chắn Quốc thay đổi liên tục.

Lý Ngọc Lan lên tiếng: “Chấn Quốc, Tịch Quán mới từ thôn quê trở lại, sao lại có thể cũng với tổng giám đốc Lục thị dây dưa quan hệ rồi? Chỉ là tôi thấy bản lĩnh cấu kết nam nhân của Tịch Quán quá lợi hại rồi.

Trước đây không lâu nó còn bao dưỡng cái tên trai bao gì gì đấy.

Bây giờ lại cùng Tổng giám đốc của khách sạn Đề Hào tỏ ra thần bí.

Đúng là cùng với mẹ nó chẳng khác gì nhau.”

Lý Ngọc Lan vừa nói xong, Hạ Chấn Quốc đã giơ tay, mạnh mẽ đánh cho bà ta một bạt tai.

Lý Ngọc Lan bị đánh liền ngắn người rồi.

Khuôn mặt Hạ Chấn Quốc tàn bạo chưa từng có, cắn răng cảnh cáo: “Trước hãy xem bản thân mình là cái dạng gì, không đến lượt cô nói người khác.

Giữ chặt cái miệng của mình cho tôi!”

Lý Ngọc Lan kinh ngạc đứng tại chỗ, đến cả Hạ Tiểu Điệp cũng bị dọa đến bát động.

Tô Hi mặt không đổi sắc, chỉ là bình thảm nhìn Hạ Chấn Quốc.

Sau đó ánh mắt hướng về phía Hạ Tịch Quán rời đi.

Ánh mắt biến thành thâm thúy.

Rolls-Royce đã đưa Hạ Tịch Quán về U Lan Uyễn.

Ở trong phòng Hạ Tịch Quán nhắn tin với Diệp Linh.

Diệp Linh: Cậu nói Tổng giám đốc Lục thị đưa cậu trở về? Hạ Tịch Quán: Chỉ sợ đúng là như thế.

Diệp Linh: Quán Quán mau thu một cái chân của mình đi.

Cậu rốt cuộc có bao nhiêu cái tân hoan? Cái kia thần bí Tổng giám đốc Lục thị là quần thần dưới váy của cậu đúng không? Hạ Tịch Quán suốt đường đều suy nghĩ mình bằng cách nào cùng với Tổng giám đóc Lục thị lôi kéo quan hệ rồi? Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề luôn bị mình bỏ qua.

Lục Hàn Đình… Không phải chính là… Họ Lục sao? Anh… Anh ta… Hạ Tịch Quán: Quỷ phu của mình cũng họ Lục Cái người tò mò bắt nguồn câu chuyện Diệp Linh kia không có lập tức trả lời.

Dường như cũng bị dọa sợ rồi.

Hai phút sau Diệp Linh gửi một tin nhắn đến: Gửi cho mình một bức ảnh.

Chính là tắm chúng ta đi tắm suối nước nóng ấy.

Bức hình cậu mặc đồ bơi ý.

Muốn cái này làm gì? Hạ Tịch Quán mặc dù đặt nghi vấn, nhưng cô vẫn mở album ra, chọn một bức ảnh gửi đi.

Vài giây sau, Hạ Tịch Quán ngớ người, cô đã làm gì rồi.

Cô vậy mà lại lấy bức ảnh kia gửi cho… Lục Hàn Đình!