Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 11: Lên sân khấu múa cột



Lục Hàn Đình nhìn Hoắc Tây Trạch một cái: “Bàn tay nào của anh dám động vào cô ấy tôi liền chặt bàn tay đó của anh, ngồi lại bên kia cho tôi.”

Hoắc Tây Trạch: “Chuyện gì vậy?”

Đôi mất lạnh lùng giấu dưới chiêc kính mắt gọng vàng Cố Dạ Cần có chút ý cười: “Tây Trạch, đừng vội, ngồi xuống xem.”

Hoắc Tây Trạch chỉ có thể kìm nghi ngờ trong bụng mà ngồi xuống, phải biết vị tiểu bá vương này không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đã sợ Lục Hàn Đình.

Hạ Tịch Quán là tới hẹn gặp người, đương nhiên Lý Ngọc Lan cũng tới rồi, lần trước Hạ Tịch Quán phá hỏng chuyện, lần này Lý Ngọc Lan phải tận mắt nhìn thấy cô còn có thể giở trò gì.

Lúc này Vương tổng tới muộn, Lý Ngọc Lan nhanh chóng cười nói: “Vương tổng, lần trước là lỗi của Tịch Quán nhà chúng tôi, tôi đem cô ấy tới nhận lỗi với anh đây.”

Vương tổng hừ lạnh một tiếng: “Lần trước cô ta suýt chút chơi chết tôi, món nợ này chẳng lẽ chỉ một lời xin lỗi đơn giản như vậy liền xong sao?”

Hôm đó con chó săn đó cứ liếm người ông ta, hàm răng nhọn đó suýt chút căn chêt ông ta rôi, lúc đó Vương tổng bị dọa khiếp rồi.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh con chó săn kinh khủng lúc đó, ông ta liền muốn chơi chết Hạ Tịch Quán trước mắt này.

“Vương tổng, vậy anh muốn thế nào?”

“Lời xin lỗi này quá không có thành ý quá rồi, như vậy đi, để Hạ Tịch Quán uống hết mấy chai rượu này đi.”

Lý Ngọc Lan vừa muốn đồng ý, Hạ Tịch Quán lại mở lời: “Tôi không biết uống rượu, ai đồng ý người đó uống.”

“Cô!”

Lý Ngọc Lan kìm chế lửa giận trong lòng, cười rạng rỡ nói: “Vương tổng, hay là đổi cho anh một… cách càng có thành ý hơn V ậy?”

Nhận được ra sự ra hiệu của Lý Ngọc Lan, ánh mắt ti hí của Vương tổng nhanh chóng đánh giá cơ thể đường cong mảnh mai của Hạ Tịch Quán: “Như vậy đi, bảo Hạ Tịch Quán lên sân khâu múa cột, chuyện lần trước liền xóa bỏ.”

Múa cột? Lý Ngọc Lan đôi mắt sáng lên, cái này được đấy, múa cột là điệu múa gợi cảm, là phụ nữ không đứng đắn nhảy để câu dẫn đàn ông.

Hai người con gái của bà ta đều là thiên kim tiểu thư của Hải Thành, căn bản không động đến những thứ này, Hạ Tịch Quán lại rất thích hợp.

“Tịch Quán, cô đã tới xin lôi rôi thì phải có chút thành ý, rượu có thể không uống, chỉ là cô phải lên sân khấu múa cột.”

Lý Ngọc Lan cười xấu xa nói.

Hạ Tịch Quấn sao có thể không biết Lý Ngọc Lan đang nghĩ cái gì, có điều cô dương môi cười, đồng ý: “Được thôi, tôi đi.”

Hạ Tịch Quán đi lên sân khâu.

Lúc này vẫn phát nhạc rock, Hạ Tịch Quán tối nay mặc một váy liền màu trắng, bàn tay nhỏ thon trắng đặt lên cột, cô nhún người nhảy một cái, cơ thể mềm mại nhất thời xoay tròn trong không trung lộ ra đường cong nỗi bật.

Lúc nãy trong bar có tiêng người ồn ào, bây giờ tất cả ánh mắt đều “đồng loạt”

bị thu hút, mọi người nhìn Hạ Tịch Quán đang quấn lầy trên cây cột, cô đang quay tròn, nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy múa, cơ thể mềm dẻo thể hiện ra đủ loại tư thế xinh đẹp.

Điệu nhảy múa cột của cô không phải là kinh diễm, mà là tiên.

Rât nhanh điệu nhảy kêt thúc, Hạ Tịch Quán đáp xuống đất, mọi người hoàn hồn lại đồng loạt vỗ tay.

Màn múa cột này quá tuyệt rồi, chưa bao giờ thấy.

Hạ Tịch Quán quay lại, Vương tổng đã mê đắm đến chảy nước miêng: “Hạ Tịch Quán, không ngờ em nhảy đẹp như vậy.

Chuyện lần trước tôi không so đo với em nữa, có điều em phải theo tôi về phòng, chúng ta thương lượng một chút chuyện hỗ trợ vốn cho bệnh viện Hạ Thị.”

Lúc nãy Hạ Tịch Quán nhảy khiến tay chân đều chảy một lớp mồ hôi thơm mỏng, cô nhìn bộ dạng háo sắc của Vương tổng: “Được thôi, Vương tổng dẫn đường, tôi theo ông.”

Ánh mắt Lý Ngọc Lan trở nên ác độc, không ngờ nhiều năm như vậy, Hạ Tịch Quán vẫn nhảy tốt như vậy.

Vốn dĩ bà ta muốn mượn cơ hội sỉ nhục cô, lại không ngờ khiến cô ta nở mặt rồi.

Lý Ngọc Lan sẽ không quên, Hạ Tịch Quán từng là cô công chúa nhỏ của Hạ gia, từ nhỏ đã thông minh hơn người, lúc đó giáo viên dạy múa lụa, con gái bà ta Hạ Nghiên Nghiên mỗi tối đều khổ luyện, như thế nào cũng múa không tốt, mà Hạ Tịch Quán nhón chân lên liền múa được.

Cô bé chín tuổi, đã nỗi tiếng khắp thành phô.

Đợi thêm mấy năm nữa thì không biết sẽ tài năng đến mức nào? Lý Ngọc Lan tưởng mấy năm nay Hạ Tịch Quán ở dưới nông thôn đã không được dạy dỗ gì, nhưng cô thật khiến bà ta thất vọng quá rồi.

Lý Ngọc Lan chưa bao giờ có cảm giác kịch liệt như vậy, muôn hủy hoại một người như vậy! Tối nay bà ta nhất định sẽ không để Hạ Tịch Quán thoát được nữa.

Trong phòng bao, Hoắc Tây Trạch đã ngắn người: “Nhị ca, cô vợ thế thân mới này của anh biết nhảy quá, sau này e là bar 1949 này sẽ không có múa cột nữa rồi!”

Cố Dạ Cẩn cong cong đôi môi mỏng tỏ vẻ suy ngẫm: “Hạ gia này khá thú vị, lại để Hạ Tịch Quán gả thay, muốn ức hiếp Hàn Đình anh, một người bị bệnh nguy kịch, vì vậy ngoắc một cái liền để Hạ Tịch Quán đi bồi ngủ.

Bản lĩnh bán con gái này, chậc chậc, tôi đều nghỉ ngờ Hạ Tịch Quán có phải là con gái ruột của Hạ gia không rôi.”

“Nhị ca, Hạ Tịch Quán đã đi vào phòng với Vương tổng đó rồi, trong tay Vương tổng cầm một cái mũ xanh, anh có muốn đội không?”

Lục Hàn Đình từ từ nhả khói thuốc, sau đó ném đầu thuốc vào gạt tàn, hắn liếc Hoắc Tây Trạch một cái: “Không biết nói chuyện thì đừng nói.”

Hoắc Tây Trạch hì hì hai tiếng: “Nhị ca, chỉ cần anh ra lệnh, bây giờ em liền đi đánh cho cái tên Vương tổng đó răng rơi đầy đất.”

Lục Hàn Đình đứng dậy: “Xem xem đã.”

Nói xong, liền rời đi.

“Ai da Nhị ca, không phải nói là xem xem sao? Anh đi đâu vậy? Em đã bảo người lắp camera trong phòng rồi.”

Cơ thể cao lớn của Hàn Lục Đình đã biến mắt khỏi tầm mắt.

“Anh Dạ Cần, Nhị ca sao vậy? Mấy năm nay anh hai vẫn luôn ăn chay, chưa bao giờ nhìn trúng người phụ nữ nào cả, chăng lẽ Nhị ca có ý với Hạ Tịch Quán này, muốn yêu rồi?”

Cố Dạ Cần đặt ly rượu trong tay xuống: “Lớn gan hơn chút, Nhị ca cậu có lẽ muốn khai trai rồi.”

Hoắc Tây Trạch: Mẹ kiếp! Trước cửa phòng bao sang trọng, Lý Ngọc Lan cảnh cáo: “Hạ Tịch Quán, hy vọng mày lần này đừng giở trò, hầu hạ Vương tổng để lấy được tiền đầu tư, tôi canh trước cửa, xem cô có thể mọc cánh bay ra hay không?”

Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhếch khóe môi, kịch hay mới bắt đầu, cô sao có thê rời đi chứ? Hạ Tịch Quán vào phòng.

Vương tổng đã vội vàng nhào lên: “Tiểu mỹ nữ, mau để tôi hôn một NI cái.

Hạ Tịch Quán dứt khoát tránh ra: “Vương tổng, đừng vội, tôi lại không trốn đi, tôi đi tắm trước.”

“Cùng tăm đi.”

Lúc Vương tổng bước qua, Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, liền khóa trái cửa lại.

Nhưng một giây sau, lông mi dài của cô động một cái, vì trong phòng tắm này còn có một ngườiI Trong tay có thêm một cây ngân châm, Hạ Tịch Quán quay người đâm lên người người đó.

Lúc này một bàn tay lớn thon dài nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, trực tiếp đè cô lên tường: “Lục phu nhân, cô nhiệt tình với tôi thật.”