Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 10: Lưu lại một dấu răng ớ trên



Răng Ở Trên Vai Anh.

Chín tuổi Hạ Tịch Quán đã bị đưa về quê, vốn dĩ cô không nên ôm bất kì hi vọng gì đối với Hạ Chắn Quốc cái người được coi là bố này, quả nhiên cuộc điện thoại này không có nằm ngoài dự đoán của cô.

Hạ Chấn Quốc vẫn là Hạ Chân Quốc mà cô biệt, một lòng si mê y học, thích hư vinh và giữ thể diện nhất, còn muốn đưa phương pháp điều trị Hạ gia phát dương quang đại.

Phát dương quang đại: Nêu cao, làm rạng rỡ tổ tông.

Bây giờ đứa con gái làm ông tự hào nhất là Hạ Nghiên Nghiên, còn cô một đứa con gái từ quê trở về có thể dùng để xung hỉ, bồi ngủ.

“Bồ, con biết rồi, ngày mai con sẽ gi Sự ngoan ngoãn và nghe lời của cô khiến giọng điệu của Hạ Chấn Quốc nhẹ nhàng hơn: “Tịch Quán, con gả đi là chuyện xung hỉ, rất nhanh người chồng mắc bệnh vô phương cứu chữa đó của con sẽ chết, đợi chuyện Vương tổng giải quyết xong xuôi, đến lúc đó bố sẽ tìm cho con một gia đình tốt khác.”

“Vậy con cảm ơn bố trước.”

Hạ Tịch Quán cúp điện thoại.

Ngắt kết nối xong, Hạ Tịch Quán ở trong lòng Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, cô cảm thấy rất buồn, cô chính là một cô nhi.

Cô muôn mình giống một đứa trẻ bình thường, được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, có một cuộc sống bình an đơn giản, nhưng điều này đối với cô mà nói thật sự là hy vọng xa xỉ.

Cô không có gia đình.

Cô chính là một đứa con hoang không cha không mẹ.

Có lẽ cảm thấy lạnh, Hạ Tịch Quán co người rúc vào trong vòng tay của Lục Hàn Đình, vòng ôm của anh vừa vững chắc vừa ấm áp, có thể làm cho bất kì cô gái nào say mê không dứt.

Đầu cô áp lên trái tim anh, thịch, thịch, thịch, nhịp đập mạnh mẽ của anh khiến cô có cảm giác rất an toàn.

Hạ Tịch Quán cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng cô nằm trong lòng của người đàn ông này ngủ một mạch đến sáng, một giấc ngủ ngon lành.

Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh bình minh chói lọi xuyên qua lớp rèm cửa sổ, trong không khí vấn vương vô số nhân tử vàng chói lóa.

Con ngươi của Lục Hàn Đình lim rim mới tỉnh, còn có vẻ ngỡ ngàng trong giây lát.

Nhiều năm nay, đã rất nhiều năm nay anh không có ngủ được đến sáng, trong ánh sáng ban mai tươi đẹp này cư nhiên mở mắt ra.

Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, quơ lấy cô gái ở trong ngực.

Anh biết cả đêm cô vẫn luôn nằm ngủ ở trong lòng anh, bởi vì trong vòng tay anh vẫn còn sự dịu dàng ấm áp và hương thơm từ cơ thể của cô.

Nhưng, nhưng cái gì cũng không quơ lây được, trong lòng trồng rỗng như không, đã không thấy Hạ Tịch Quán đâu nữa rồi.

Ngay lập tức Lục Hàn Đình hoàn toàn tỉnh ngủ, vén chăn đứng dậy.

Lúc này cửa phòng sách bị đẩy ra, bác Phúc quản gia bước vào với khuôn mặt vui vẻ: “Thiếu gia, cậu tỉnh rồi? Lúc thiếu phu nhân đi bảo tôi không được quấy rầy cậu, để cho cậu ngủ thêm một lúc, bao nhiêu năm rồi, thiếu gia lại ngủ một mạch đến lúc tự tỉnh, đến cả chuyện Nam Uyên tiên sinh không làm được, thiếu phu nhân thế nhưng lại làm được, trên người thiếu phu nhân rốt cuộc có ma lực gì vậy?”

Bác Phúc cảm thấy quá khó tin, ông rất hiểu rõ tình huống cơ thể của thiếu gia nhà mình, tối qua sau khi thiêu phu nhân tiên vào ông rất lo lắng, nhưng thiếu gia thế mà lại ôm thiếu phu nhân ngủ một đêm.

Lục Hàn Đình nhìn ra ngoài cửa: “Thiếu phu nhân đâu?”

“Hồi thiếu gia, thiếu phu nhân nói cô ấy ra ngoài giải quyết chút chuyện, buổi tối sẽ trở lại.”

“Cô ây có nói đi đâu không?”

“Không có.”

“Biết rồi.”

Lục Hàn Đình trở về phòng ngủ, bước vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu, lúc cởi áo sơ mi trắng ra, ở trong gương nhìn thấy bả vai của mình có một dấu răng thật sâu.

Là vết cô cắn.

Nhìn thấy dấu răng có thể tưởng tượng được lúc cô cắn anh dùng lực mạnh đến như thế nào, bây giờ trên cơ thể của anh lưu lại dấu vét của cô.

Hôm nay Lục Hàn Đình không có đến công ty, mà ở trong thư phòng làm việc, buổi tối anh nhìn đồng hồ, tám giờ rồi, Hạ Tịch Quán vẫn chưa về.

Anh lấy điện thoại ra, cô không có nhắn tin cho anh, cũng không có gọi điện thoại cho anh.

Lục Hàn Đình cảm thấy lồng ngực khó chịu, có chút bực dọc, lúc này một hồi chuông điện thoại du dương vang lên, có người gọi Chương 10: Lưu Lại Một Dấu Răng Ở Trên đên.

Lục Hàn Đình nhấn phím kết nối: *A lô”

Thanh âm của Hoắc Tây Trạch nhanh chóng truyền đến: “Nhị ca, đã lâu lắm rồi anh không có ra ngoài chơi, bà nội cưới cho anh một cô dâu mới, có phải anh mê muội trong đó, đã trở thành người đàn ông của gia đình rồi phải không?”

Người đàn ông của… cái gì chứ? Mày kiếm anh tuân của Lục Hàn Đình chau lại, không kiên nhẫn nói: “Nói lời vô ích nữa tôi cúp máy đấy.”

“Đừng mà nhị ca, ra ngoài chơi đi, em với anh Dạ Cần ở quán bar 1949 đợi anh.”

Quán bar 1949.

Trong ghế ngồi khuất nẻo, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế sô pha, hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc đang hút dở.

Sương khói lượn lờ bay quanh gương mặt anh tuân của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy mi tâm anh đang nhíu chặt lại, lạnh lùng mỏng manh.

Hoắc Tây Trạch đang rót rượu: “Nhị ca, anh thế này là sao vậy? Sao vừa vào đã ngồi hút thuốc rồi, em thấy anh là lửa trong lòng quá lớn, cần phải từ từ dập lửa.”

Nói xong Hoắc Tây Trạch đẩy một mĩ nữ ở bên cạnh đên: “Nhị ca, đây là đệ nhất mĩ nữ mới đến quán bar 1949, sạch sẽ tỉnh khôi, em đặc biệt giữ lại cho anh, Tiểu Anh, có thể chuốc được ly rượu này cho nhị ca anh hay không phải xem bản lĩnh của em rồi.”

Quán bar 1949 là hang ổ tiêu tiền của đàn ông, bên trong không thiếu mĩ nữ, đàn ông đến đây tiêu tiền một đêm ném ra nghìn đô, đương nhiên quán bar này là sản nghiệp Hoắc gia.

Tứ đại hào môn ở Hải thành gồm Lục, Có, Hoắc, Tô.

Hôm nay tề tụ ba trên bốn, ba người họ mặc quần yếm chơi tới bến.

Bị đây đến bên cạnh người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp của Tiểu Anh đột nhiên đỏ lên, tối hôm nay Lục Hàn Đình mặc một cây đen đơn giản, người chèo lái Lục thị này sợ rằng lúc hút thuốc cũng tràn ngập một cỗ mê người của trai tân trưởng thành thành công từ trong xương cốt, hơn nữa còn có dung nhan anh tuần không góc chết của anh, e rằng không trả tiền Tiểu Anh cũng tình nguyện trao thân cho anh.

Tiểu Anh cầm ly rượu lên, thanh tú xinh đẹp vừa cười vừa nói: “Lục thiếu, uống ly rượu chứ?”

Lục Hàn Đình nhanh chóng ngửi thấy hương nước hoa nồng nặc nhân tạo từ trên người Tiểu Anh, anh lạnh nhạt nhìn Tiểu Anh một cái: “Cách tôi xa một chút.”

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Anh tái nhọt lại.

Hoắc Tây Trạch nhanh chóng đuổi Tiểu Anh đi: “Nhị ca, anh ăn chay bao nhiêu năm như vậy rồi, thật sự là không có cảm giác với phụ nữ sao? Bà nội đã không cho phép em tìm anh ra ngoài chơi, chính là sợ anh đùa giỡn với em.”

Lúc này Cố Dạ Cần ở một bên mở miệng: “Hàn Đình, nghe nói Hạ gia gả một người con gái cho cậu, tên Hạ Tịch Quán.”

Nghe thấy cái tên này, Lục Hàn Đình nâng con ngươi mắt lên nhìn Có Dạ Cần một cái.

Có Dạ Cần vô cùng tuấn mỹ, trên mặt đeo một chiêc kính tơ vàng nhã nhặn, anh nhấp một ngụm rượu vang ở trên tay sau đó nhìn về phía trước: “Nhìn xem đó là ai?”

Lục Hàn Đình nhìn lên, nhanh chóng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, Hạ Tịch Quán.

Bên cạnh Hạ Tịch Quán còn có một người đàn ông, là cái tên Vương tổng bụng phệ đó.

“Chết tiệt.”

Hoắc Tây Trạch võ bàn: “Nhị ca, Hạ Tịch Quán này sao lại ở cùng một lão nam nhân uống rượu vậy? Cô ta vậy mà dám cho anh đội nón xanhl”

Hoắc Tây Trạch cầm chai rượu lên muốn xông ra, thái tử gia Hoắc thị, chính là tiểu bá vương ở Hải thành: “Nhị ca, em đến dạy dỗ bọn họ trút giận cho anh.