Còn Cơ Hội Nào Để Yêu Anh

Chương 1



Cái nắng sáng sớm không quá gắt nhưng cũng đủ khiến người con gái trong phòng khẽ đưa tay mà nhíu mày. Lục Thẩm Vy khó chịu mà kéo mềm lên che đi cái nắng sáng sớm. Chưa được bao lâu thì tiếng gọi vang lên

- Lục Thẩm Vy, mau dậy cho mẹ!!

- Ưm...mẹ à~~ cho con ngủ...một chút thôi!!

- Mau dậy đi, ba con đang chờ dưới nhà!!

- Làm gì vậy mẹ!!

- Mau lên!!

- Vâng~

Bà Lục thở dài bước ra ngoài, cô theo đó cũng tỉnh dậy. Cô là tiểu thư duy nhất của Lục Gia, một cô gái cá tính và mạnh mẽ...rất hiếm khi cô khóc, có lẽ là do nước mắt từ lâu đã không còn. Đánh răng rửa mặt xong xuôi cô bước xuống nhà, khuôn mặt lạnh tanh lại có phần ngỗ nghịch từ từ đi xuống, hạ người xuống sofa, cô khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt

- Ông gọi tôi?

- Con nói chuyện với ba nghiêm túc lại!!

- Tại sao? Vào vấn đề chính đi!!

Ông Lục nghiêm nghị nhúp ngụm trà nhìn cô

- Tháng sau kết hôn!!

Thẩm Vy nhếch mép, đưa bàn tay trái lên không trung ngắm nhìn

- Hóa ra là bàn tay đã đến lúc phải được điểm xuyến bằng kim cương!! Nói xem, người đó là ai?

- Là đại thiếu gia Vũ Thị, Vũ Hạo Thần!!

Cô ngã người ra sau ghế nhìn ông

- Hóa ra là liên doanh!! Nói xem tôi tại sao phải nghe lời ông mà cưới một người không quen không biết?

- Con....!!

- Tôi bận rồi, tạm biệt!!

Thẩm Vy bỏ đi ra ngoài ngay sau đó, ông Lục nhếch mép nhìn qua Thẩm Nhi cũng chính là mẹ của cô mà gằn giọng

- Con hư quả là tại mẹ!! Nếu không làm cho nó đồng ý kết hôn, thì mau cút khỏi đây!!

Lão bỏ đi, để lại Thẩm Nhi vẫn cúi gằm mặt. Bà khẽ cười, một nụ cười chua chát, bà đau xót đến tận tâm can. Bà và lão đi đến hôn nhân trong tình yêu mặn nồng nhưng cũng chẳng hiểu lí do gì mà chỉ sau 5 năm chung sống lão đã chán bà mà bỏ ra ngoài để ngoại tình, còn gì đau hơn khi lúc nào cũng thấy chồng mình mang theo những ả chân dài về nhà, từng tiếng rên rỉ vang lên mỗi đêm khiến tim bà nghẹn lại, nhưng bà vẫn cố sống tới tận bây giờ là vì Thẩm Vy, là vì cơ ngơi mà lão ta đang nắm giữ...nó vốn không phải của Lục Gia mà là của Nguyễn Gia nhà bà, cũng chính là tâm huyết của cả đời ba bà vì thế bà chẳng thể từ bỏ lão.

Về phía Thẩm Vy từ khi 3 tuổi cô đã luôn phải chứng kiến cái cảnh ba dẫn tình nhân về nhà, đánh đập mẹ mình không thương tiếc. Có thể lúc nhỏ cô chẳng hiểu chuyện, chẳng hiểu ba cô dẫn những ả kia về làm gì và thậm chí những trận đòn mà lão dành cho mẹ cô cũng chẳng thấy.

Nhưng từ khi lên 10 tuổi cô đã bắt đầu nhìn thấy những vết bầm tím trên người mẹ, cũng bắt đầu từ đó cô vô tình nhìn thấy những trận đòn mà ba cô dành cho mẹ, cô chỉ biết khóc mà không giúp được gì...nhưng về sau cô đã chẳng còn khóc nữa mà trở thành một đứa trẻ lầm lì.

Cái tuổi 15 nổi loạn, cô bắt đầu nhận thức được việc làm của lão cùng các ả chân dài kia chứ không phải bàn công việc như mẹ cô nói, lòng cô chính là căm giận lão nhiều vô kể, cô cũng bắt đầu ngang ngược và mạnh mẽ kể từ đó. Chẳng phải chỉ mạnh mẽ mới là điểm tựa cho mẹ cô hay sao?

*Cùng lúc đấy tại Vũ Gia

Vũ Hạo Thần một thân tây trang bước xuống nhà, ông Vũ nhìn thấy anh liền lên tiếng

- Thần, lại đây con!!

- Vâng ba?

Ông bà Vũ nhìn nhau rồi nhìn Hạo Thần

- Tháng sau kết hôn đi!!

Anh nghe đến đây liền nhíu mày

- Sao cơ? Ba mẹ à, con chỉ mới 24 tuổi thôi, không phải Vũ Thị còn đang rất cần con sao?

- 24 tuổi chứ không phải 2 hay 4 tuổi!! Ta cũng chẳng muốn ép con chuyện hôn nhân, chỉ là...

Ông dừng lại đôi chút, thật sự ông chẳng muốn thúc ép anh chuyện này một chút nào. Ông Vũ luôn muốn để cho con mình thoải mái nhất, cả anh hay cả đứa con út kia cũng vậy nhưng ông hết cách rồi. Bà Vũ thấy ông lo ngại liền lên tiếng

- Là con gái Lục Gia, nó là tâm nguyện của bà nội con khi qua đời!!

- Tâm nguyện của bà nội?

Bà Vũ thở dài nhìn anh

- Là do Vũ Thị nợ Nguyễn Thị, năm đó Vũ Thị vỡ nợ, tập đoàn chỉ còn một chút nữa là phá sản cũng may là nhờ có Nguyễn Thị giúp đỡ...bà nội con muốn sau này con sẽ cưới cô con gái lớn nhà bên đó!!

- Thì nó liên quan gì tới Lục Thị sao mẹ?

- Lục Thị chính là Nguyễn Thị, mẹ không muốn nói nhiều đâu, tranh thủ mà đi gặp mặt, tháng sau cưới!!

- Ba, mẹ!!

- Đi làm đi!!

Anh thở hắt ra ngoài rồi bước xuống gara phóng xe ra khỏi biệt thự. Ông Vũ nhìn qua vợ mình nuốt nước bọt

- Em đỉnh thật đấy!!

- Để cho anh nói không biết tới khi nào mới xong!! Chẳng ra dáng đàn ông trong nhà gì cả!!

- Này này anh rất đàn ông nha, em chẳng nghiện anh từ lúc yêu tới giờ đó thôi!!

- Vâng...nhưng em đang lo bên đó quá!!

Ông Vũ vuốt vuốt ôm lấy vai vợ

- Sẽ ổn cả thôi, em đừng lo!!

- Đến khi mang được Thẩm Vy cùng Thẩm Nhi về đây em nhất định sẽ khiến Lục Gia phải sống không ra sống, chết không ra chết!!

- Lúc đó tự khắc tụi nhỏ biết làm gì, chỉ cần chúng nó kết hôn là được, em đừng nghĩ nhiều!!

- Nghĩ nhiều? Em để cho lão sống tươi tốt đến giờ là quá nhân nhượng rồi!! Nếu không phải vì Thẩm Nhi em đã giết lão từ 18 năm về trước!!

Ông Vũ cười lấy lệ xoa xoa lưng vợ, ông đây là đại bàng giới thương trường còn sợ vợ một phép chứ đừng nói lũ người ngoài kia.