Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 15: Điều đình



Đã hỏi ý kiến mình, Lâm Lan liền nói thẳng. "Lâm Lan cháu vẫn một câu nói kia, cho dù phải gả cho chó cho heo, cũng sẽ không làm thiếp nhà họ Trương."

Lời nói mạnh mẽ, chứng tỏ thái độ kiên quyết của Lâm Lan.

Trưởng thôn Kim Phú Quý giả bộ ho hai tiếng, không để mắt tới thần sắc Diêu Kim Hoa, ông nhíu mày nói với Lâm Phong: "Lâm Phong, cậu cũng nghe Lâm Lan nói rồi, giờ chúng tôi chỉ hỏi cậu, cậu có định làm đúng theo lời mẹ cậu dặn dò trước khi lâm chung không?"

Diêu Kim Hoa thầm nghiến răng, lão già này đúng mưu mô hơn người. Lâm Phong khó xử nhìn Diêu Kim Hoa, hắn ậm ừ nói: "Lời mẹ dặn lúc lâm chung, Lâm Phong không dám quên."

"Vậy vì sao cậu dung túng vợ cậu, chưa hỏi ý kiến Lâm Lan đã đồng ý gả Lâm Lan cho nhà họ Trương làm thiếp, sau đó tự tiện nhận sính lễ?" giọng Kim Phú Quý cao thêm vài phần, không chút lưu tình chất vấn.

Trong lòng Lâm Phong kêu oan, vì mình, cũng vì Kim Hoa, Kim Hoa đâu muốn đem chuyện thành ra thế này, là do Trương gia ác bá, muốn cưới là cưới.

Không đợi Lâm Phong mở miệng, Diêu Kim Hoa đã nói trước: "Trưởng thôn, bác biết đấy, Lâm Phong là người thành thật, bác đừng hù dọa anh ấy, không sai, chuyện này là do ta không hỏi ý của Lâm Lan, nguyên nhân buổi trưa ta đã nói qua, bà mối Vương đưa bạc sính lễ tới, nói Trương lão gia sớm đã coi trọng Lâm Lan, ta nói chuyện một lúc với bà mối Vương, nói chuyện này còn phải hỏi ý tứ Lâm Lan một chút nhưng bà ấy nói Trương lão gia đã quyết định, ai dám thay đổi? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ư. Trưởng thôn, ta là e ngại Trương lão gia dùng thủ đoạn nên không dám trả lại bạc sính lễ, nếu như mọi người có biện pháp khiến ngài ấy cam tâm tình nguyện lấy lại sính lễ, Diêu Kim Hoa ta vô cùng cảm kích, Lâm Phong chỉ có một em gái là cô ấy, ta làm sao có thể làm cô ấy đau khổ, chẳng qua, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, thật sự không dám đối nghịch với Trương lão gia."

Giọng nói Diêu Kim Hoa uyển chuyển, vẻ mặt ủy khuất, đem bộ dạng thiện lương mềm yếu diễn suất vô cùng nhuần nhuyễn. Mấy vị này này mặc dù ghê gớm nhưng bọn họ là những người có quyền nhất trong thôn, tự nhiên Diêu Kim Hoa sẽ không ngốc đến nỗi đối nghịch với bọn họ, đem củ khoai lang nóng này ném cho mấy người, các người có khả năng như thế, thử đi giải thích với Trương lão gia đi.

Lâm Lan chưa ăn cả cơm trưa cùng cơm tối, bụng trống trơn, bằng không nghe chị ta nói xong chắc buồn nôn mà phun ra sạch.

"Đúng thế, đáng tiếc hôm nay ta không ở nhà lúc đó, nếu có nhà sẽ không xảy ra chuyện này..." Lâm Phong vội vàng phụ họa theo.

Trần Lượng thúc vốn đã có ác cảm với bà mối Vương, hắn tức giận nói: "Bà mối Vương cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, Xuân Phương nhà ta bị bà ấy hại thảm, ta sớm báo cho mọi người trong thôn biết, đừng nên tin bà ấy mà nhờ làm mối, vợ Lâm Phong đây chẳng phải tự tìm quả đắng ăn sao?"

Diệu Huy thúc nói thẳng vào vấn đề: "Vợ Lâm Phong, cô không cần phải nói lời hoa mĩ, nếu không phải cô bày bà mối Vương đi tới Trương gia nói tốt thì Trương gia có đưa bạc sính lễ tới không? Bà ta chỉ là người làm mai, không phải cô nhờ vả thì sao tự quyết được?"

Diêu Kim Hoa ngượng ngùng, muốn dựng lên cãi lại. Diệu Huy thúc lại nói tiếp: "Cô cũng biết là mình đã làm sai, ngày mai cùng Lâm Phong đi tìm bà mối Vương để bà ta trả lại bạc sính lễ."

"Ai da, Diệu Huy thúc, việc này ngàn lần vạn lần không thể được, bạc đã nhận, bà mối Vương cũng đã sớm báo tin lại cho Trương lão gia, ngài bảo chúng ta phải nói thế nào với Trương lão gia? Nói Lâm Lan không muốn gả? Vậy thì đúng là nguy hiểm, hay nói người trong thôn cũng không thích Lâm Lan gả đi? Mấy vị thúc bá, đừng quên, tơ tằm thôn Giản Tây chúng ta đều là Trương gia thu mua." Diêu Kim Hoa vội nói.

Kim Phú Quý vuốt chòm râu thưa thớt, trầm ngâm nói: "Vợ Lâm Phong nói vậy cũng có lý, muốn trả lại bạc sính lễ cũng phải có một cớ thích hợp." Tuy nhiên trong lòng ông thì vô cũng bực bội với Diêu Kim Hoa, mụ la sát này thật độc ác, rõ ràng là uy hiếp bọn họ, nếu để cho cô ta đi trả bạc, cô ta sẽ nói là trưởng thôn ép cô ta đi, chẳng phải là để cho lão họ Trương chĩa mũi dao vào ông sao?

"Tìm một lý do hợp lý thật là khó khăn." Diệu Huy thúc lắc đầu than thở.

Trần Lượng thúc tức giận nói: "Cũng không thể để Lâm Lan phải gả đi chứ?"

Lâm Lan suy nghĩ nên đưa Lý tú tài ra, nếu Diêu Kim Hoa đã phách lối như vậy, nàng cũng nên đáp trả lại.

"Thật ra chuyện này cũng không khó làm, cháu vốn đã có ý trung nhân rồi, vốn là định mấy ngày nữa nói với anh trai, không ngờ chị dâu lại nhận bạc sính lễ nhà người khác, do chị ấy không biết gì." Lâm Lan bình tĩnh nói.

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng nhất thời giật mình sửng sốt. Lâm Lan nói thật hay giả vậy? Lâm Phong ngập ngừng nói: "Muội muội, đừng vì chuyện này mà nói tùy tiện vậy."

"Đúng thế, Lâm Lan, cô là dạng con gái nào vậy, có em gái của chồng nào đã đính hôn mà chị dâu không biết?" Diêu Kim Hoa châm chọc: "Nói thật, gả cho Kim Bảo Trụ không bằng gả cho Trương lão gia đâu."

Lâm Lan thản nhiên nhìn Diêu Kim Hoa một cái: "Ai nói tôi muốn gả cho Kim Bảo Trụ, ý trung nhân của tôi là Lý tú tài, hơn nữa, chị cảm thấy khó hiểu hả? Giờ chị hãy nói với Trương gia rằng tôi với anh tôi sợ chị không vừa mắt tú tài nghèo nên gạt chị không nói cho chị biết, vậy là được phải không?" Diêu Kim Hoa không phải nói rất yêu thương nàng sao? Vậy thì vì nàng mà chịu nỗi oan này đi.

Diêu Kim Hoa ngã ngửa, chuyện này đối với chị ta khó mà tin được: "Thế nào lại là Lý tú tài?" Nếu là hắn thì còn không bằng Kim Bảo Trụ, nhà Kim Bảo Trụ có một đám vịt còn kiếm ra tiền, Lý tú tài thì có cái gì? Trừ một bụng thi văn, một gian nhà tranh bốn bề hở hoác, còn có gì?

Mấy người Kim Phú Quý đưa mắt nhìn nhau, sao lại xuất hiện Lý tú tài ở đây? Kim Phú Quý đột nhiên nhớ tới chuyện sáng hôm nay, chẳng lẽ Lâm Lan thật sự thích Lý tú tài, bằng không sao lại sợ Lý tú tài bị người ta hại, để cho hai bé con gọi một đám người lên núi. Kim Phú Quý như nghĩ thông suốt điểm gì đó.

"Tại sao không thể là Lý tú tài? Lý tú tài mới tới ở thôn Giản Tây ba năm, hắn là người thế nào, chắc mấy vị thúc bá cũng hiểu. Tuy Lý tú tài nghèo khổ nhưng có học vấn, phẩm hạnh đoan chánh, tôi tin tương lai anh ấy sẽ có tiền đồ." Lâm Lan kiêu ngạo nói, vẻ mặt này tựa như chắc chắn Lý tú tài tương lai đỗ Trạng Nguyên.

Trần Lượng thúc gật đầu nói: "Lý tú tài nọ không tệ, sống giản dị hiền hòa, lần trước ta nhờ hắn viết hộ bức thư hắn không lấy bạc ta."

Có một chút khó chịu Trần Lượng thúc giữ lại trong lòng, là chuyện đám phụ nữ trong thôn ai cũng yêu thích Lý tú tài, nhưng con người hắn thực sự không tệ, là một chính nhân quân tử.

Diệu Huy thúc cũng nói: "Ta cũng nghe nói Diệp gia trong thành muốn mời hắn làm môn khách, Huyện lão gia còn muốn mời hắn làm chủ ghi chép sổ."

"Làm môn khách, làm chủ ghi chép sổ thì có gì hơn người, có thể kiếm tiền à." Diêu Kim Hoa tỏ vẻ khinh thường, tiền đồ, tiền đồ cái rắm, mấy tên được đề tên trên bảng vàng chứ? Thư sinh nghèo rớt mùng tơi cũng không phải chưa thấy.

"Không thể nói như thế được, có câu, không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, nói không chừng ngày nào đó lại thăng quan tiến chức rất nhanh." Kim Phú Quý chậm rãi nói.

Trần Lượng thúc phụ họa: "Ta xem cũng được, nhưng là... Lâm Lan, Lý tú tài có biết chuyện Trương gia muốn kết hôn với cháu không?"

Chuyện này cũng đau đầu, nếu Lý tú tài cũng sợ Trương gia, lúc mấu chốt này khước từ thì phiền toái lớn...

Lâm Lan nhẹ nhàng ừ: "Cháu nói với anh ấy rồi."

Lâm Phong ân cần hỏi: "Vậy cậu ta nói thế nào?"

Lâm Lan ngẫm nghĩ, không thể chuyện gì cũng nói ra, nàng tỏ ra căng thẳng nhăn nhó: "Cái này... Hay là ngày mai ca ca tự mình đi hỏi anh ấy đi."