Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 46



Edit: Độc tem

***

Đôi mắt đen hút của Trình Việt Lâm chứa đầy cảm xúc nóng bỏng, bàn tay của người đàn ông nhẹ phủ lên gáy của Nguyễn Chỉ Âm, cô chậm rãi nhắm mắt lại, một cảm giác mềm mại bao trùm lên đôi môi đỏ mọng.

Vòng eo mảnh mai dựa vào cánh tay mạnh mẽ, khuỷu tay dần dần thu lại cả người lẳng lặng áp sát nhau, tư thế của hai người thân mật gần như không có kẽ hở.

Một nụ vừa hôn kéo dài vô tận.

Cánh môi mỏng mát lạnh áp lên bờ môi mềm mại, tỉ mỉ phác họa theo cánh môi, sau đó dần dần tiến vào thăm dò sâu bên trong.

Môi răng quyện vào nhau, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, trong khoang miệng toàn bộ là hơi thở mát lạnh của anh trộn lẫn vị ngọt ngào nhàn nhạt của rượu.

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, yết hầu động đậy lên xuống, cảm xúc vẫn chưa được bình ổn đáy lòng cũng chưa hết hứng thú bèn hôn nhẹ lên khóe môi cô thêm vài cái.

Hai má của Nguyễn Chỉ Âm đỏ ửng, cả người mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh, vùi đầu vào cổ anh.

Pháo hoa đã không còn, dưới bầu trời mênh mông đầy sao, anh lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Mặc dù hai người đều không nói chuyện nhưng lại có một loại ngọt ngào khác trong sự im lặng này.

Anh nắm nhẹ đầu ngón tay của cô, tay dùng lực rất nhẹ, lần đầu tiên Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy vui sướng không thể kìm chế.

Hai người im lặng thật lâu, cảm giác nóng hổi trên mặt cũng dịu bớt.

Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười của Trình Việt Lâm cười hỏi:'' Anh sao vậy?''

"Không có gì." Trình Việt Lâm nhẹ nhướng mày, sau đó hôn lên trán cô, giọng nói đầy thích thú hỏi:'' Cảm thấy may mà anh đủ nhẫn nại.''

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc mở quà. (P.s Vụ mở quà mà anh hỏi Tiền Phạn nên mở sớm hay mở muộn á)

Không uổng công anh bỏ công bỏ sức sắp đặt.

Mùi vị này quả thật xứng đáng khắc ghi trong lòng.

Nguyễn Chỉ Âm không hiểu lời anh nói.

Chỉ là thấy tâm trạng của anh lại tốt lên, cô nghi ngờ sự trầm lặng vừa nãy của anh có phải chính là thời gian hiền giả gì đó không? (Ps Thời gian sau XXOO của đàn ông~ bake.baidu)

Cô vẫn chưa suy nghĩ được bao nhiêu thì đã đón lấy một cơn gió lạnh thổi tới, Nguyễn Chỉ Âm không tránh khỏi co rút tay chân.

"Lạnh hả?'' Trình Việt Lâm rũ mắt nhìn xuống cô, sau đó buông cô ra, cởi áo khoác đắp lên người cô, kéo chặt khóa kéo rồi nói:''Về thôi.'

Chiếc áo gió mỏng dáng dài rộng thùng thình của người đàn ông phủ lên cả người Nguyễn Chỉ Âm chỉ chừa lại đầu, trông cực kỳ giống một đứa bé mặc quần áo của người lớn.

Trình Việt Lâm cong môi nở nụ cười, nâng má đánh giá:'' Chậc, em mặc như vầy cũng khá ổn đó.''

Ít nhất trông cũng rất đáng yêu.

Nguyễn Chỉ Âm cúi đầu nhìn, trề môi phản bác:'' Khiếu thẩm mỹ gì thế này.''

Chung sống đến bây giờ cô cũng hiểu sơ sơ, với tính cách trong nóng ngoài lạnh như của Trình Việt Lâm, những lúc cần thiết vẫn nên đả kích một xíu lòng tự tin không cần lí do của anh.......Nửa giờ sau, Trình Việt Lâm cõng Nguyễn Chỉ Âm về tới khách sạn.

Thay giày rửa mặt xong Nguyễn Chỉ Âm ra khỏi phòng tắm, trông thấy Trình Việt Lâm đang khoanh tay lặng lẽ dựa vào cửa phòng ngủ, cặp mắt sâu như biển hồ thản nhiên nhìn sang cô.

Nghĩ nghĩ một lát, cô dường như nhìn ra một ít manh mối từ trên mặt người đàn ông.

"Anh vào phòng ngủ ngủ đi.'' Nguyễn Chỉ Âm nói xong, nhìn sang anh rồi bổ sung:'' Chúng ta ngủ cùng nhau.''

Trình Việt Lâm nghe cô nói vậy, nhẹ nhướng mày, cong môi lên tiếng trả lời một cách rất thản nhiên:'' Ừ.''

Tắt đèn, phòng ngủ tối sầm.

Nguyễn Chỉ Âm tới bên giường rồi nằm lên một bên.

Trong phòng tối thui, trong màn đêm thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai.

Sau khi do dự một hồi, cô cẩn thận nghiêng mình lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trong bóng đêm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giây tiếp theo anh giơ tay kéo cô vào trong ngực.

Cằm gác trên đỉnh trán, nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay ấm áp phủ lên sau lưng.

Tư thế mờ ám, Nguyễn Chỉ Âm không khỏi cảm thấy căng cứng.

Trầm lặng một lát, cô được anh vò vò đầu, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp êm dịu của Trình Việt Lâm "Ừm, ngủ đi.''

Lời nói của anh giúp cô thả lỏng hơn rất nhiều.

Được thôi, như vầy chắc là cũng có thể ngủ.

......Tiếp đó bọn họ ở lại đảo Phi-gi thêm ba bốn ngày nữa mới lưu luyến đáp chuyến bay về.

Tòa nhà Lâm Hằng, văn phòng tổng tài.

Tiền Phạn đã tăng ca liên tục hơn mười ngày, cậu mang cặp mặt đen thui ngồi xuống trước bàn làm việc rồi đưa cho Trình Việt Lâm một tệp tài liệu.

Là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu Khu bất động sản thương mại, bên phía người chuyển nhượng là Tần thị.

Cậu nhìn người đàn ông đang vui phơi phới như xuân về, tiếp tục nói về chuyện mình mới nghe ngóng được:'' Gần đây Tần Chí Trạch lên mặt rất nhiều, Tần Quyết cũng không dễ sống.''

Tần Chí Trạch là em họ của Tần Quyết, cũng là đứa cháu trai được ông cụ Tận coi trọng ít nhiều, cho dù Tần Quyết đã ngồi lên vị trí tổng tài nhưng bên trong Tần thị vẫn còn không ít phe phái của chú hai chú ba.

Tần thị quả thật là một đại doanh nghiệp, nhưng người nhà họ Tần lại quá đông, đấu đá mãi đến bây giờ mặc dù sau khi về nước Tần Quyết chiếm được lợi thế hơn nhưng vẫn không có ai muốn nhượng bộ.

Gần đây Tần Chí Trạch đang nổi lên mạnh mẽ, gây ra rất nhiều rắc rối bất lợi cho Tần Quyết, trong số đó đường nhiên không thiếu công lao của Trình Việt Lâm.

Lần trước ở tiệc rượu Nghiêm gia, anh cũng đã cảnh cáo đối phương rằng mình cũng không ngại đưa ra một số chủ ý cho Tần Chí Trạch.

Bây giờ nghe Tiền Phạn nói vậy, Trình Việt Lâm ngước mắt nói:'' Bận rộn chút vẫn tốt hơn, không phải dành thời gian để nhớ thương những thứ khác..''

Trình Việt Lâm biết Tần Quyết vẫn chưa từ bỏ việc níu kéo Nguyễn Chỉ Âm, nhưng trước khi anh giữ được người trong tay thì làm sao có thể để Tần Quyết tìm cô lần nữa.

Quan hệ trong nhà họ Tần rắc rối phức tạp, tính cách của Tần Quyết lại không đủ quyết đoán, ngay từ đầu anh đã cảm thấy Tần Quyết và Nguyễn Chỉ Âm không thể có kết quả tốt.

Nhưng anh lại có được mình thương trước khi làm rõ tình hình.

Anh chưa đến mức phải công khai đối chọi với Tần Quyết, như vậy trông rất hẹp hòi, nhưng có thể để cho người trong Tần gia gây một ít phiền phức cho hắn kéo chân hắn lại cũng không tệ.

Ít nhất có thể để anh ôm người vào lòng.

Sự thật đã chứng minh, chỉ cần anh đủ kiên nhẫn cuối cùng cũng sẽ đợi được thứ anh mong muốn.

Tiền Phạn không biết suy nghĩ trong lòng của Trình Việt Lâm, thấy anh chớp mắt không đứng đắn bèn không thể không hỏi:'' Lần trước không phải anh không muốn để chị dâu gặp Tần Quyết hả, sao lại còn muốn dẫn chị ấy đi dự tiệc từ thiện.''

Dạng tiệc tùng này trước kia Trình Việt Lâm chỉ đi cùng Bạch Bác. Cho dù sau này đã kết hôn cũng vậy.

Dù sao nhưng trường hợp công khai như thế này Tần Quyết khẳng định cũng sẽ đi. Trình Việt Lâm giương mắt nhìn cậu không giải thích.

Hờ, trước kia với bây giờ giống nhau được sao?

Bây giờ anh đã có được sự bảo đảm từ hai phía rồi còn cần phải quan tâm đến râu ria bên ngoài à.

Tiền Phạn không thấy anh trả lời lại tiếp tục hỏi: ''Anh Lâm, em thấy chị dâu yêu anh đến vậy hay là anh đi khoe trước mặt Tần Quyết đi.''

Trình Việt Lâm nghe vậy thờ ơ trả lời:'' Ừm biết rồi.''

Nói xong lại cầm chiếc hộp nhỏ bên cạnh lên ngắm nghía một hồi.

Tiền Phạn thấy thể hỏi:'' Đây là gì vậy?''

"Thuốc là điện tử, lúc về cô ấy tới cửa hàng miễn phí mua cho anh.'' Trình Việt Lâm nhàn nhã chớp mắt nói:'' Sợ anh cai thuốc vất vả, nói nếu thèm quá thì hút cái này.''

Trước mặt Tiền Phạn anh bóc gói thuốc, cánh mũi động đậy hút thử một ngụm.

Vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.

Tiền Phạn thấy thế cũng hơi hứng thú "Mùi cũng thơm lắm, cho em thử với.''

Nói xong nhìn sang thấy ánh mắt hơi hờ hững của người đàn ông và hành động đút túi cất của anh..

Tiền Phạn mím môi khẽ hừ một tiếng ——

"Hừ, tôi tự đi mua.''

Đi cái tuần trăng mật thì giỏi lắm à?

Còn khiến anh ngày càng hất mặt lên trời.

——Bên kia, Nguyễn Chỉ Âm vừa xem xong báo cáo dự án mà Hạng Bân trình lên.

" Trong khoảng thời gian này cậu làm rất tốt, sau này dự án Bắc thành trực tiếp giao cho cậu. Nếu không có gì bất ngờ, sau khi Bắc thành chính thức đưa vào kinh doanh tôi sẽ thăng chức tiếp cho cậu.''

Dự án Bắc thành sắp đi vào quỹ đạo, tiếp theo chủ yếu là thi công xây dựng, nhưng công trình kéo dài cả hai năm. Giao cho Hạng Bân xử lí cô mới có thời gian làm chuyện khác.

Đối với Nguyễn thị, dự án Bắc thành là cũng chỉ chống đỡ được vài năm tới. Mấy năm nay những lĩnh vực kinh doanh khác đều đã bị thu hẹp trên diện rộng chẳng bằng trực tiếp tìm kiếm phát triển lĩnh vực mới.

Hạng Bân rõ ràng rất kinh ngạc, sau khi phản ứng lại mới vội vàng đáp lời:'' Cám ơn chị Nguyễn, tôi sẽ cố gắng.''

Nguyễn Chỉ Âm cười cười " Được rồi, kêu Khang Vũ vào đi.''

Hạng Bân gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Vài phút sau, Khang Vũ gõ cửa văn phòng.

" Nguyễn tổng.''

"Mời vào.''

Khang Vũ đẩy cửa thong thả tiến vào.

Cô đưa một bảng danh sách cho Nguyễn Chỉ Âm sau đó nói: "Nguyễn tổng, chuyện lần trước chị kêu tôi đi làm, đã xử lí xong rồi, 80% nhân viên cũ của công ty con đã đồng ý điều kiện thay đổi vị trí làm việc, những người còn lại cũng đã nhận tiền bồi thường.''

Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, Nguyễn Chỉ Âm đã kêu Khang vũ đi công tác tỉnh X trao đổi với mấy nhà máy của công ty con về chuyện thay đổi tuyến sản xuất sau này và thu xếp cho nhân viên.

Những nơi này đều là công xưởng hóa học, nếu có công nhân đồng ý thay đổi vị trí làm việc, sau khi thông qua có thể trực tiếp đến làm việc ở phân xưởng sản xuất mới.

Còn người lớn tuổi sắp về hưu công ty cũng sẽ bồi thường một khoản tiền thôi việc tương xứng.

Nguyễn Chỉ Âm lướt qua một lượt danh sách rồi hỏi:'' Đều là tự nguyện hết?''

Khang Vũ cười cười "Chuyện này chị yên tâm. "

Nguyễn Chỉ Âm gật đầu, Khang Vũ làm việc cô vẫn luôn yên tâm.

Thả bảng danh sách xuống, cô lại nghĩ tới một chuyện khác:'' Ngày mai đón sân bay, cô phải đích thân đi đón, nhớ thu xếp ổn thỏa phòng nghỉ cho giám đốc Trương trước.''

"Vâng, tôi biết rồi..''

Khang Vũ đáp lời, sau khi báo cáo những chuyện khác xong cô ra khỏi văn phòng.

Một lát sau, Nguyễn Chỉ Âm lại đến chỗ của Quý Dịch Quân.

Cô gõ cửa, sau khi nghe được tiếng đáp lại mới đẩy cửa đi vào.

Quý Dịch Quân ngẩng đầu dời mắt khỏi tài liệu, thấy cô cười hỏi:'' Sao lại đến đây vào giờ này?''

Nguyễn Chỉ Âm ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó trực tiếp vào vấn đề: " Chú nhỏ, hôm nay cháu tới là muốn nhờ chú giúp đỡ.''

"Ừm, cần chú giúp gì?''

"Sau này cháu sẽ phụ trách chính hoạt động nghiên cứu phát triển Namyin, bên phía các cổ đông....''

Namyin là công ty mới thành lập, trên danh nghĩa trực thuộc Nguyễn thị, nhưng bởi vì chỉ có Nguyễn Chỉ Âm bỏ vốn chứ không phải Nguyễn thị đầu tư, do đócần tiến hành chia tách quyền cổ đông.

Nguyễn Chỉ Âm muốn nói lại thôi Qúy Dịch Quân cũng đã hiểu được ý của cô.

Đám cổ đông kia tuy nắm cổ phần công ty không nhiều nhưng luôn cậy già lên mặt, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện nằm không hưởng lợi, bởi vậy có không ít lời oán than.

Quý Dịch Quân gật đầu:'' Chú sẽ trao đổi với họ, cháu yên tâm.''

"Cám ơn chú nhỏ.''Nguyễn Chỉ Âm cười cười.

Quý Dịch Quân không chỉ có mạng lưới quan hệ rộng mà mánh khóe giao tiếp với những người không nói lí lẽ cũng khiến Nguyễn Chỉ Âm bội phục sát đất. Cô biết đối phương hoàn toàn có thể đối phó được và sẽ không để đám cổ đông kia lại có ý kiến gì.

Quý Dịch Quân nhìn cô lắc đầu cười:''Xem ra đi hưởng tuần trăng mật có tác dụng rồi, rốt cuộc cũng không còn khách sáo với chú như trước nữa. Đúng rồi, quà du lịch hai đứa tặng chú rất thích, lần sau chú cũng ra đảo chơi xem thế nào.''

Bị chú trêu chọc Nguyễn Chỉ Âm ngượng ngùng cười nói: "Đến lúc đó cháu sẽ giới thiệu hướng dẫn viên địa phương cho chú.'' ——Gần đây mãi bận rộn chuyện công ty mới, công việc rất nhiều Nguyễn Chỉ Âm không để Trình Việt Lâm đón tan ca nữa.

Nói thật lòng thì cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày được người ta đưa đón cô sắp quên luôn khả năng lái xe rồi.

Buổi tối đến lúc Nguyễn Chỉ Âm xử lí công việc xong lái xe về nhà đã là 8h tối.

Trình Việt Lâm mặc quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách, trông như đang đợi cô.

Thấy cô đổi giày vào phòng khách người đàn ông nhướng mày không đứng đắn nói:'' Nguyễn Anh Anh, lại đây cho anh ôm nào.''

Mấy ngày nay anh ôm cô muốn nghiện luôn, mỗi đêm đều phải ôm cô trong phòng khách xem TV một lát rồi mới về phòng.

Nguyễn Chỉ Âm đến chỗ anh ngồi xuống, đầu tựa vào vai anh, tìm đại một chủ đề lên tiếng:''Em muốn thành lập một công ty mới.''

"Ừm, dự định làm gì?'' Trình Việt Lâm rũ mắt nhìn cô. Ngón tay thon dài xoắn xoắn mái tóc bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.

"Giai đoạn đầu là làm nguyên liệu sinh học làm đẹp y tế.''

Trình Việt Lâm nghe vậy cười nhẹ đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô:'' Em muốn moi người của Tần Quyết à?''

Tuy là câu hỏi nhưng với sự hiểu biết của anh về cô e là đã moi về người về luôn rồi.

Nguyễn Chỉ Âm hơi ngạc nhiên, sau đó thầm thì nói: "Hình như chưa nói với anh, em đã bán cổ phần của T&D cho Tần Quyết rồi.''

Vừa nói xong, cô nhớ lại lần trước chính cô còn nói tiền lãi của T&D là tài sản chung của vợ chồng bọn họ nhưng cô lại trực tiếp bán đi mất.

Cũng chưa giải thích với anh lời nào.

Nguyễn Chỉ Âm ngẩng mặt nhìn khuôn mặt đẹp trai vô cùng của Trình Việt Lâm, cô nghiêm túc nói:'' Anh yên tâm, đợi em kinh doanh có lời em sẽ nuôi anh.''

Mặc dù đã nắm trong tay nhưng sắc đẹp khó cưỡng cô cũng phải dùng tiền để trói chặt người lại.

" Lần trước gặp hắn ta là vì chuyện này?'' Người đàn ông cuối đầu nhìn cô.

"Ừm.'' Nguyễn Chỉ Âm gật đầu.

Tuy giá cả hơi thấp nhưng nếu không bán cho Tần Quyết thì cô không có số tiền lớn như vậy để bỏ vào triển khai giai đoạn đầu của công ty mới.

Chỉ là sau này còn phải đầu tư nhiều tiền hơn, cô thấy có thể xem là tài sản phụ. Nghĩ đến chuyện cô có chênh lệch tài sản với Trình Việt Lâm Nguyễn Chỉ Âm bỗng thấy cần phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa.

Nếu không anh đẹp trai vậy, tính theo giá trị nhan sắc cô cũng phải mua được một hòn đảo tặng anh mới được.

" Nguyễn Anh Anh, em thật thông minh." Trình Việt Lâm nhướng mày, nói:'' Thì ra em còn dùng tiền của Tần Quyết đi đào người của hắn.''

Tốt lắm, không sợ cô bị người khác lừa.

Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy lời này của anh như đang ám chỉ bản thân cô cực kỳ biết tính kế, cô giải thích "Phương hướng phát triển chủ yếu của T&D không nằm ở lĩnh vực này, em chỉ là cung cấp vùng đất cho bọn họ phát huy năng lực thôi.''

"Cần anh hỗ trợ không''

"Em muốn xây dựng cơ sở nghiên cứu ở Gia Hồng, nhưng nếu mua đất công xưởng thì phải xây lại nhà máy công nghiệp phù hợp với tiêu chuẩn và quy mô, vốn lưu động của công ty sợ là không đủ có thể phải thương lượng với bên chính phủ.''

Cơ sở nghiên cứu không thích hợp đặt tại vùng đất thành thị tấc đất tấc vàng như Lam Kiều, kiểu thành phố tuyến hai như Gia Hồng ngược lại thích hợp hơn rất nhiều, chính sách kêu gọi đầu tư của chính phủ cũng không tệ, suy cho cùng các doanh nghiệp cũng sẽ đóng thuế trong thời gian dài cho chính quyền tại đây.

Nhưng như vậy cũng không nghĩa là được phép chọn vị trí thích hợp. Tóm lại trừ đi kinh phí cần thiết cho việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ, trong tay cô cũng không còn bao nhiêu tiên, phải xem thái độ của chính phủ.

Nếu muốn đàm phán, Trình Việt Lâm quả thật rất am hiểu cách thức giao tiếp với người bên đó, cô có thể học kinh nghiệm từ anh.

Trình Việt Lâm cũng có thể đoán được trong tay cô còn bao nhiêu tiền, anh suy tính một lát rồi cười nói: "Cũng không tệ, lúc đàm phán linh hoạt xíu là được rồi.''

Linh hoạt?

Nguyễn Chỉ Âm một lúc sau mới hiểu ra, nhíu mày nhìn anh:'' Anh lại có thể kêu em mạo danh hảo hán?''

Nói thẳng ra chính là kêu cô giả làm người giàu có.

"Đây là một kế sách trong đàm phán.''

Người đàn ông quả nhiên ung dung bình tĩnh.

"Kế sách giả vờ giả vịt?''

Trình Việt Lâm nhướng mày nhì cô, giọng điệu thản nhiên:'' Nếu không em nghĩ trước kia làm sao anh lấy được dự án ở quận Nam.''

Nguyễn Chỉ Âm biết hợp tác với quận Nam xem như là thùng vàng đầu tiên giúp anh chuyển mình. Lúc anh giành được cơ hội hợp tác với quận Nam đã làm cho không ít người mở rộng tầm mắt.

Lẳng lặng suy nghĩ một lát, Nguyễn Chỉ Âm hình như đột nhiên nhớ ra gì đó, đôi mắt trợn tròn:'' Bọn họ đều cảm thấy số tiền đó của dự án ở trong tay anh! Anh cũng cược lớn ghê!''

Cha Trình ngồi tù là vì số tiền vốn của chính phủ đầu tư không cánh mà bay.

Trình Việt Lâm lại có thể sắp đặt một cục diện như vậy, để cho người phía quận Nam cho rằng trong tay anh còn một số tiền lớn nên lập tức ký hợp đồng.

Chẳng lẽ có người cố ý dẫn dụ anh mắc câu, lại muốn quy tội anh? Chỉ cần một chút sơ sót, ngay cả anh cũng không thể rửa sạch tội danh.

Thế nhưng Trình Việt Lâm lại dùng trong sạch của bản thân thậm chí là nửa đời sau để đánh cược lấy khả năng lật mình.

Nguyễn Chỉ Âm không biết khi đó có điều gì đã khiến anh cố chấp như vậy.

Trình Việt Lâm không muốn nói thêm về tâm trạng lúc đó của mình, anh cười khẽ nói:'' Đàm phán mà, em cần phải làm cho đối phương không thể đoán ra con át chủ bài của em.''

Thật ra Nguyễn Chỉ Âm không đồng ý lắm cách làm đỏ đen này của anh, nhưng chuyện đã qua rồi, cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói:'' Được rồi, tay không bẫy sói trắng (ps. Ý nói bỏ ra ít hoặc không bỏ gì hết mà vẫn dc lợi nhiều, nói thẳng ra là lừa gạt). Anh không có lúc nào.....ờm đàm phán thất bại phải nhượng bộ hả?''

"Nguyễn Anh Anh, nói lời không hay không tốt đâu.''

"Vậy nếu đối phương không bỏ qua thì sao?''

Trình Việt Lâm nhướng mày vỗ nhẹ lên đầu cô:'' Không phải còn có anh à? Em ấy à vô cùng đắt giá, tài sản chung của vợ chồng.''

Nếu cô thật sự thiếu tiền, chẳng lẽ anh ngồi yên bỏ mặc.

Thấy cô cứng họng, Trình Việt Lâm không đứng đắn nói:'' Bà Trình à tôi đói bụng.''

Nguyễn Chỉ Âm không tiếp tục rối rắm nữa mà đứng dậy đi về phòng bếp.

Thời gian đã muộn lắm rồi, Nguyễn Chỉ Âm nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh chuẩn bị nấu bát mỹ đơn giản cho anh.

Nồi vừa nóng lên, nước sôi sùng sục.

Trong lúc cô đang bỏ mỳ vào nồi người đàn ông đi tới ôm cô từ phía sau.

Nguyễn Chỉ Âm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gần sát bên của anh, nhăn mặt nói:'' Trình Việt Lâm, đừng lộn xộn nữa, em chưa nấu xong.''

'Tên đầu sỏ'' cong môi cười nhạt, cúi đầu nhìn hơi nước bốc lên nhướng mày nói:'' Không vội.''

Giây tiếp theo làn môi bị anh chặn lại, bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ.

"Ưm ——"

Trình Việt Lâm đưa tay tắt bếp.

Trong tình cảnh bị người đàn ông dồn hết tâm trí trêu ghẹo, Nguyễn Chỉ Âm dần dần mơ màng, phía sau lại không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào cánh tay gác hai bên của anh.

Không biết qua bao lâu anh mới chịu buông ra.

Sắc mặt Nguyễn Chỉ Âm đỏ ửng, nhìn xuống nồi nước đã lạnh tanh, đánh nhẹ một cái nói:'' Không phải anh nói đói à?''

Cô lại thấy anh không đói gì cả.

Trình Việt Lâm nhướng mày, nhìn cô cười, ẩn ý nói:'' Ồ vừa rồi hơi đói, bây giờ..... no rồi.''