Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)

Chương 1862



“Khốn kiếp, cậu nói gì hả?”

Long Thiên Vũ lập tức nổi giận.

Vương CHiến cũng có vẻ không vui nói: “Long Phi Dương, nếu không nhờ Long Thiên Vũ, cậu cho rằng cậu có thể nò lên địa vị ngày hôm nay sao?”

Trước đây cậu chẳng qua chỉ là một vị Hoàng tôn bị đẩy ra ngoài rìa, nếu không nhờ Long Thiên Vũ coi cậu như anh em, còn bố tró cao thủ âm thầm dạy võ thuật cho cậu, sao cậu có thể được như ngày hôm nay?”

Dương Thanh không có ý định nhúng tay vào chuyện này đây vốn là tranh chấp trong nội nộ Hoàng tộc họ Long, anh đòng ý cho Phùng Tiểu Uyển chữa trị giúp Long thiên Vũ chẳng qua là vì nể mặt Vương Chiến thôi.

Chỉ vần Long Phi Duong không động đến anh, anh có thể coi đối phương như không khí.

Nhưng Dương Thanh nghỉ vậy, đối phương lại không nghĩ như vậy, anh ta lạnh lẽo liếc nhìn Vương Chiến nói: “Một gã tôi tớ cùng đòi nói chuyện với tôi? Cút!”

Quát Vương Chiến xong, ánh mắt anh ta bổng rơi xuống người Dương Thanh, híp mắt nói: “Ranh conm mày chính là Dương Thanh đúng không?”

Dương Thanh hơi nhíu mày, anh vốn không muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa hai người cháu của Long Hoàng nhưng thật không ngờ, gã Long Phi Dương này lại chủ động khiêu khích anh.

Anh biết người này đang khiêu khích mình, bởi ánh mắt Long Phi Dương nhìn về phía anh tràn đầy vẻ ngạo nghễ, như kẻ bề trên đang nói với tay sai của mình vậy.

“Long Phi Dương, cậu định làm gì?”

Vương Chiến thoáng di chuyển, nhanh chóng chắn trước mặt Dương Thanh.

Tuy lão ta đã bị đuổi khỏi Hoàng tộc họ Long nhưng lão ta vẫn âm thầm coi Hoàng tộc họ Long là nhà mình, đồng thời cũng biết rõ, võ thuật của Dương Thanh ngày nay đã đạt tới cấp độ khủng khiếp cỡ nào.

Nếu Hoàng tộc họ Long nảy sinh xung đột với Dương Thanh, lão ta dám chắc rằng Dương Thanh sẽ diệt sạch Hoàng tộc họ Long chứ không tin Hoàng tộc họ Long có năng lực hạ được Dương Thanh.

Long Thiên Vũ cũng cả giận quát: “Long Phi Dương, không được vô lễ với cậu Thanh đây!”

“Ha ha!”

Long Phi Dương cười lạnh, nói: “Tôi vốn tưởng thằng ranh này lợi hại lắm, ai dè chỉ là một thằng thu nhặt phế liệu”.

“Thu nhặt phế liệu?”

Dương Thanh đã bị những lời này của Long Phi Dương chọc tức phải bật cười.

“Đúng vậy, Vương Chiến với Long Thiên Vũ chẳng phải đều là thứ phế liệu đó sao?”

Long Phi Dương châm chọc nói: “Xem ra, hai gã rác rưởi này giờ đều đã quy phục mày, tao nói mày là thằng thu nhặt phế liệu chẳng lẽ không đúng?”

“Long Phi Dương, mày muốn chết đúng không!”

Long Thiên Vũ phẫn nộ đến nỗi mặt mũi cũng vặn vẹo cả đi. Hắn ta chỉ muốn tự tay giết chết tên khốn này, nhưng nay nền tảng võ thuật của hắn ta đã bị tổn hại, võ thuật cũng bị phế mất, đừng nói giết Long Phi Dương, ngay cả một người thường cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hắn ta.

Huống chi, bên cạnh Long Phi Dương còn có một cao thủ Thần Cảnh.

Vương Chiến cũng giận đến không nhịn được nữa, lão ta nhìn chằm chằm vào Long Phi Dương, nghiến răng nói: “Long Phi Dương, cậu tự cao tự đại như thế sẽ mang đến tai họa cho Hoàng tộc họ Long đấy”.

“Tai họa? Lẽ nào thứ rác rưởi nhà ông?”

Long Phi Dương cười lạnh một tiếng, bước tới vung tay tát thẳng vào mặt Vương Chiến, quát lớn: “Ông muốn gây tai họa cho Hoàng tộc họ Long tôi?”

Vương Chiến siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, tuy bị Long Phi Dương tát một cái như trời giáng ngay mặt nhưng lão ta vẫn cố nén lòng, không trả đòn.

Hoàng tộc họ Long có thể bất nhân bất nghĩa với lão ta nhưng lão ta lại không thể làm thế với Hoàng tộc họ Long, Long Phi Dương dù sao cũng là cháu trai của Long Hoàng.

“Bốp!”

Long Phi Dương lại giương tay tát vào mặt Vương Chiến một cái nữa, phẫn nộ quát: “Chẳng phải ông lợi hại lắm sao? Đánh tôi xem nào?”

“Ông dám không? Ông dám động vào một sợi tóc của tôi thôi là tôi giết chết cái đồ vô dụng như ông ngay!”