Chàng Rể Phế Vật

Chương 398: Suất cuối cùng!



Rất nhiều khách mời ở đây đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hội trưởng Trương lại ngất đi một cách khó hiểu.

Đám người lập tức rối loạn, mà Lê Kim Huyên ở gần Trương Bảo Thành nhất, khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp hơi thay đổi, đỡ Trương Bảo Thành lên.

Tô Hiểu Vân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng cử động tay, cô ta đỡ Trương Bảo Thành lên ghế, lại kiểm tra nhịp tim, hơi thở của Trương Bảo Thành, nói: “Tức giận công tâm, có lẽ ông ấy tức quá nên ngất đi, nhịp tim có chút không đều, lấy thuốc tim và nước qua đây.”

Trong giọng nói của Tô Hiểu Vân lúc này lộ ra sự quả quyết, chắc chắn, nói với Bào Vũ.

Bào Vũ cũng xem như thông minh, nhanh nhẹn, cô ta nghe thấy sự nghiêm trọng trong giọng điệu của Tô Hiểu Vân, lập tức đi nhanh rời khỏi chỗ này, không lâu sau, Bào Vũ bưng một cốc nước nóng và thuốc tim đến.

Sau khi Tô Hiểu Vân đỡ Trương Bảo Thành ngồi xuống, Lê Kim Huyên mới quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp lườm Trần Xuân Độ, dường như vô cùng bất mãn, Trần Xuân Độ lại khiến Trương Bảo Thành tức đến mức ngất đi.

Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng của Lê Kim Huyên, mới lộ ra một chút không nói nên lời….trong lòng càng cảm thấy có chút ủy khuất…mẹ nó, cho phép ông ta chế nhạo tôi, nhưng lại không cho phép tôi phản kích ông ta? Trái tim của mình không tốt không chống cự được thì trách ai.

Trong lòng Trần Xuân Độ thầm nói, chấp nhận cá cược chịu thua vốn là đạo lý bình thường, nhưng anh không ngờ, Trương Bảo Thành lại ngất đi vào lúc này.

Một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành mới từ từ tỉnh lại, đám người xung quanh vẫn chưa tản đi, đều nhìn chằm chằm vào Trương Bảo Thành, với tư cách là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, nếu như Trương Bảo Thành có chuyện không may, thì tiêu đề của Yên Kinh mấy ngày sau chắc chắn đều thuộc về Trương Bảo Thành.

Sau khi Trương Bảo Thành tỉnh lại, nhìn thấy ở xung quanh vẫn còn khá nhiều người, thậm chí ông ta còn nhận ra không ít người, đều là những nhân vật có máu mặt.

Điều này lại khiến cho sắc mặt của Trương Bảo Thành trở nên khó coi.

Một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành mới thở dài một tiếng, chớp mắt dường như đã già đi năm tuổi, nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi nói: “Dám cược dám nhận thua, tôi thua rồi.”

Lúc Trương Bảo Thành nói, giọng điệu lộ ra sự bi thương khó hiểu, khiến trong lòng rất nhiều người ở đây đều chấn động, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra sự kỳ lạ.

Rất nhiều người đều không ngờ đến Trần Xuân Độ trẻ tuổi như vậy lại có một vụ cá cược với Trương Bảo Thành, mà Trương Bảo Thành danh tiếng lẫy lừng…lại thua Trần Xuân Độ!

Khi mà rất nhiều người vẫn đang hiếu kỳ, Lê Kim Huyên ở bên cạnh giọng nói mềm mỏng an ủi: “Hội trưởng Trương, ông không thua, lần này xem như hủy bỏ.”

Trần Xuân Độ nghe thấy Lê Kim Huyên nói như vậy, lập tức trợn tròn mắt…trong lòng kinh ngạc, tức giận, anh hoàn toàn không ngờ đến, rõ ràng mình đã thắng, nhưng từ miệng của Lê Kim Huyên nói ra, lại biến thành mình thua!

Cái này, mẹ nó, đổi trắng thay đen sao, cũng quá không công bằng rồi!

“Cô gái cay độc, không có ai thiên vị người khác như em đâu.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.

Mà sau khi Lê Kim Huyên nghe thấy giọng nói của Trần Xuân Độ, gần như nghe ra được sự trêu chọc, chế giễu trong giọng nói của Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp lập tức bắn ra một tia không vui và tức giận một cách lạnh lùng, cô đột nhiên quay người lại, lườm Trần Xuân Độ: “Cay độc cái em gái anh ấy, đồ thần kinh!”

Lê Kim Huyên lạnh giọng, yêu kiều trách mắng, trong ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ lóe lên một tia lạnh lẽo mờ nhạt, nếu như đây là ở trong nhà ở thành phố T, cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Trần Xuân Độ!

Nhưng bây giờ, dưới tình huống nhiều người như thế này, Lê Kim Huyên ngoại trừ dùng ánh mắt để cảnh cáo, không thể làm gì Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ bĩu môi, Lê Kim Huyên quả thật thiên vị một cách trắng trợn!

“Bỏ đi, thua chính là thua, tôi không phải là người nói mà không giữ lời.” Đúng lúc này, Trương Bảo Thành thở dài, chậm rãi nói.

Đúng lúc này, Trương Bảo Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt già nua đục ngầu bỗng nhiên lộ ra một tia tinh ranh, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Tôi chỉ không hiểu, tại sao anh lại nắm rõ như lòng bàn tay mỗi đá thô như vậy, dường như anh biết trong đá thô này có ngọc.”

Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, vốn dĩ ông ta cho rằng Trần Xuân Độ dốt đặc cán mai ở phương diện đổ thạch, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, chỉ ngông cuồng mà thôi.

Nhưng bây giờ, chính sự ngông cuồng này đã đánh bại ông ta!

Lúc này Trương Bảo Thành mới bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại lúc trước, Trần Xuân Độ hết lần này đến lần khác cho thấy sự chuyển hướng giống như một kỳ tích vậy, đặc biệt là đánh cược sinh tử, thậm chí khiến ông ta mở rộng tầm mắt!

Mà bây giờ, hành động của Trần Xuân Độ càng khiến ông ta kinh hãi.

Cuối cùng Trương Bảo Thành cũng tin Trần Xuân Độ không phải một chút kinh nghiệm đổ thạch cũng không có, đây không phải là vận may tạo thành, nhưng chính vì như vậy, mới khiến Trương Bảo Thành cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc làm thế nào mà Trần Xuân Độ làm được, dường như nắm rõ như lòng bàn tay mỗi một viên đá thô!

Khả năng quan sát sự vật như thế này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không làm được, ánh mắt và sự phán đoán có thể gọi là yêu quái!

Sự hoài nghi của Trương Bảo Thành, đồng thời cũng khiến đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên, cô lập đột nhiên nhớ đến Long Nha mà Trần Xuân Độ cầm ở khu đổ cấp thấp kia, khiến cô lập tức rơi vào sự suy tư.

Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, khóe miệng hơi cong lên, thờ ơ nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nói với ông?”

Giọng nói của Trần Xuân Độ không lớn, nhưng có thể truyền một cách rõ ràng đến tai của mỗi một người ở xung quanh, khiến sắc mặt của bọn họ hơi thay đổi, lần lượt nhỏ tiếng thảo luận.

Bọn họ không ngờ Trần Xuân Độ lại dám nói với Trương Bảo Thành như vậy….đây là địa bàn của Trương Bảo Thành, Trần Xuân Độ giống như không hề sợ hãi.

Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ một lúc, qua một lúc lâu, Trương Bảo Thành yếu ớt thở dài, chậm rãi lên tiếng: “Xem như tôi xin anh chỉ giáo.”

“Ồ!”

Lời này của Trương Bảo Thành vừa được nói ra, giống như một viên đá gây ra hàng nghìn lớp sóng, lập tức khiến rất nhiều khách mời ở xung quanh ồ lên, không ai có thể đoán được Trương Bảo Thành lại trở nên ăn nói khép nép khi đối diện với chàng trai trẻ này.

Là chịu khuất phục sao? Trương Bảo Thành chấp nhận cá cược thì chấp nhận thua, lẽ nào là chịu khuất phục trước Trần Xuân Độ?

Trong đôi mắt của rất nhiều khách mời hiện lên sự ngạc nhiên, nghi ngờ, không dám chắc, trong lòng lại hiện ra các loại phán đoán, bọn họ không biết rõ rốt cuộc giữa Trần Xuân Độ và Trương Bảo Thành đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ không ngờ, Trương Bảo Thành đã là một thế hệ bậc thầy, đối mặt với Trần Xuân Độ lại hoàn toàn mất đi thái độ kiêu kỳ, hoàn toàn không có phong độ của hội trưởng hiệp hội đổ thạch trước đây!

…..

Trong lúc đám người đang ồn ào, vô số người kinh ngạc không thôi, cách đó không xa, một bóng người anh tuấn, tiêu sái đang đi về chỗ Trần Xuân Độ.

Bóng dáng kia, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, mà đôi mắt của anh ta lại thâm thúy như bầu trời sao, dường như có một ma lực kỳ lạ, khiến mọi người không chỉ nhìn mà dường như cả tâm trí đều muốn chìm sâu vào đó.

Mỗi bước chân của anh ta, nhịp bước ổn định, khả năng kiểm soát khoảng cách các bước có thể gọi là tinh tế, dường như bất kỳ sự biến hóa nhỏ nào của sự vật đều bị anh ta nắm chắc.

Mà bóng dáng này được mấy người đàn ông vóc dáng cao to, mình hổ thân gấu vây chặt xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng, hung dữ, vây chặt xung quanh bóng dáng kia, tất cả sự thay đổi ở xung quanh, đều bị bọn họ thu vào trong mắt.

Đột nhiên, một bóng người ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp, nói: “Cậu Lê, phía trước có người tụ tập, tôi đi xem một chút trước, đề phòng nguy hiểm.” Giọng một người đàn ông vừa dứt, đã bước bước lên đi về phía bên này.

Mà anh ta vừa đi, vẫn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói thâm thúy của Lê Thần Vũ: “Không cần, nơi này, sẽ không có nguy hiểm gì, mấy người các ngươi đi nhất định sẽ khiến người khác khiếp sợ.”

Lê Thần Vũ nói, bước chân của bóng người kia dừng lại, sau khi nghe thấy giọng nói của Lê Thần Vũ, cung kính lui xuống.

“Mấy người đi theo sau tôi, bảo vệ hai vị tiền bối, một mình tôi đi xem thế nào.” Lê Thần Vũ thờ ơ lên tiếng, nhìn hai ông già ở phía sau, lộ ra một nụ cười cung kính, ôn hòa: “Hai vị tiền bối, nếu như buồn chán có thể đi dạo xung quanh.”

Một ông già trong số đó lắc đầu, nói: “Chúng tôi đến đây theo lời mời của Lê Thần đại nhân, chính là giúp cậu đứng vị trí cao nhất ở đây, dựa vào đó làm rạng danh Yên Kinh, Chung Cực Tam Đao chính là nơi tốt nhất, số người lúc nãy đã lấy được Chung Cực Tam Đao, ở đây cũng không có ý kiến gì, thảo luận đổ thạch, chất lượng đá thô ở đây quá kém, ngoại trừ Chung Cực Tam Đao còn có chút thú vị.”

Sau đó, một ông già tiếp lời: “Không sai, Chung Cực Tam Đao tập trung tinh túy của đại hội đổ thạch, chỉ có Chung Cực Tam Đao, hội nghị triển lãm mới lấy ra được vật quý được cất giấu, để cho người tham gia trận đấu so tài, những thứ rác rưởi này, còn chưa lọt vào mắt của chúng ta.”

Lê Thần Vũ gật đầu: “Vậy hai vị đợi tôi một lát, tôi đi một lát rồi sẽ về.”

Sau khi Lê Thần Vũ đến gần đám người, đúng lúc nhìn thấy Trương Bảo Thành đang nói với Trần Xuân Độ.

Sau khi Lê Thần Vũ nghe thấy Trương Bảo Thành nói, trước tiên hơi sững sờ, sau đó khóe miệng lại cong lên, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ càng thâm thúy.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Trương Bảo Thành, lắc đầu, trong lời nói lạnh lùng thêm chút mỉa mai: “Đây là bí mật của tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói với ông?”

Trương Bảo Thành mở miệng, cuối cùng không nói gì nữa, ông ta lúc này đã không còn sự hăng hái lúc trước, ngược lại trông càng giống như một ông già thất lạc.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài đám người xuất hiện một trận ồn ào!