Cầu Đạo

Chương 41: Đại chiến (2)



Trần Nguyên lặng lẽ theo dõi chiến cuộc từ phương xa. Không thể không nói, một trận chiến này muốn bao nhiêu khốc liệt liền có bấy nhiêu khốc liệt, muốn bao nhiêu hoành tráng liền có bấy nhiêu hoành tráng.

Hai Tứ phẩm Chân nhân toàn lực đấu pháp, đó chính là tràng cảnh hủy thiên diệt địa. Huống chi, trên bầu trời hiện tại có đến mười tám vị Tứ phẩm Chân nhân đang không ngừng hướng địch nhân của mình tung ra toàn bộ đại chiêu, mỗi người đều có riêng cho mình Tứ phẩm pháp khí, thậm chí là thượng đẳng Tứ phẩm pháp khí.

Đại Thái Thượng trưởng lão của Minh Hằng Thiên tông chọn riêng cho mình Chân nhân mạnh nhất bên đối phương. Đối thủ này là một lão giả, mái tóc hoa râm, lưng hơi còng nhưng con mắt vẫn còn sáng, tinh thần quắc thước, một thân tu vi Tứ phẩm tầng năm hùng hậu vô cùng.

Bất quá, đứng trước hắn là Tứ phẩm Chân nhân trung kỳ đỉnh phong. Đời này Đại Thái Thượng trưởng lão đã kẹt tại Tứ phẩm tầng sáu đã trăm năm có thừa, hắn dù không thể đột phá bình cảnh, bước ra một bước phía sau nhưng một thân linh lực không phải Tứ phẩm tầng sáu thông thường có thể so.

Chỉ thấy, Đại Thái Thượng trưởng lão trên tay là một đan lô, lớn chừng quả hồ lô, bên trong cháy hừng hực hỏa diễm khiến cho không gian xung quanh biến dị vì sức nóng tới cực điểm. Mỗi lần linh lực của hắn thôi động đan lô, ngọn lửa khủng bố như thể thiêu cháy cả trời đất liền như một con mãng xà, thoát mình ra khỏi giam cầm, lan tỏa ra phương viên mấy trăm trượng, khiến cho cây cối bên dưới khô héo trong nháy mắt, mặt đất nứt toác còn nước sông bốc hơi ngùn ngụt.

Đối đầu hắn vị lão giả của Hoàng gia không có biện pháp ngăn cản. Ngọn lửa kia quá mức hung bạo, đừng nói là sắt thép phổ thông, cho dù là tinh thiết cũng có thể bị nung chảy trong mấy hơi thở. Trước thế công hung mãnh như thế, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài cắn răng điều động linh lực để chống đỡ sức nóng điên cuồng.

Nhưng làm như vậy lại có thể chống đỡ bao lâu?

Bản thân hắn tu vi không bằng đối phương không nói, ngay cả hắn linh lực có nhiều hơn, loài chuyện thuần sử dụng linh lực tiêu hao này cũng chẳng thể giữ được lâu.

Không ra ngoài dự liệu, hắn một phương bị đè lên đánh, biệt khuất vô cùng mà cáo lui.

Một bên khác, Nhị Thái Thượng trưởng lão liên tục huy động cây quạt khổng lồ hướng đối phương thổi đến. Pháp khí dạng quạt trong tay hắn khi thôi động toàn lực có thể cao đến hơn một đầu người, rộng bốn thước, là một kiện thượng đẳng Tứ phẩm pháp khí. Mỗi một lần cây pháp khí này múa động, dường như có vô cùng vô tận cương phong theo hướng pháp khí thổi đến, giảo sát kẻ địch. Đáng sợ hơn nữa, bên trong cương phong này còn ẩn chứa vô số nhưỡng lưỡi đao khí vô hình, mặc dù chỉ dài chừng một thước nhưng lại sắc bén vô song cùng dày đặc như mưa rào.

Trúng một chiêu này, đối thủ không thể làm gì hơn ngoài đau khổ chống đỡ bởi vì phạm vi bao phủ tấn công quá rộng, đao gió cũng quá nhiều. Có lẽ, mỗi lưỡi đao cứa vào thân thể không mang đến nguy hiểm trí mạng; tuy nhiên, số lượng tích lũy tạo nên thay đổi về chất lượng. Một khi bị đao gió chém trúng, địch nhân lại suy yếu một phần. Một khi đã suy yếu, sẽ liên tục có lưỡi đao thứ hai, thứ ba,... cứ như thế, địch nhân không sớm thì muộn cũng sẽ bị sống sờ sờ mài chết.

Chỉ cần một khắc lơ là thôi, thế cục cũng sẽ bị quyết định.

Đối thủ của Nhị Thái Thượng trưởng lão lại chỉ là một tên Tứ phẩm tầng bốn, kém hắn trọn một tiểu cảnh giới tu vi. Luận linh lực, đối phương không bằng hắn, luận kinh nghiệm cũng không được, cho đến pháp khí, Nhị Thái Thượng trưởng lão cũng có lợi thế một mảng lớn.

Kết quả chiến trường này không quá khác biệt với bên Đại Thái Thượng trưởng lão, cũng là Minh Hằng Thiên tông đè ép người của Hoàng gia lên đánh.

Còn lại Tứ phẩm Chân nhân chiến trường là chín vị Chân nhân Minh Hằng Thiên tông đối đầu năm vị Chân nhân Hoàng gia.

Ngoại trừ một vị Tam Thái Thượng trưởng lão Minh Hằng Thiên tông lấy tu vi Tứ phẩm tầng bốn áp chế một vị Tứ phẩm tầng ba đối phương, còn lại Minh hằng Thiên tông đều lấy phương thức hai đánh một đè Hoàng gia Chân nhân lên đánh.

“Phốc… các ngươi… các ngươi không nói đạo đức, lấy thế đè người.” Một vị Tứ phẩm Chân nhân Hoàng gia thổ huyết, thân thể loạng choạng lui gần trăm trượng, sắc mặt trắng bệch.

Ầm.

Cùng lúc, một tiếng nổ vang chấn mấy dặm sơn mạch rung động không ngừng. Vụ nổ khiến đá vụn văng lên trăm trượng không trung, khói bụi mù mịt. Từ trong đống đổ nát, một vị Tứ phẩm tầng hai của Hoàng gia chật vật bước ra. Hắn toàn thân áo bào rách nát tả tơi, thể nội linh lực tán loạn, trên khóe miệng còn lưu lại một tia máu, bộ dạng bị thương không nhẹ.

“Thật là khinh người quá đáng.” Hắn phẫn nộ nhìn chòng chọc hai tên Chân nhân mang áo đen vây công mình, giận không có chỗ phát tiết.

Từng người trong số chúng, thực lực không chênh lệch với hắn là bao, thế nhưng cả hai hợp sức, thực sự là đè hắn một đầu.

Mà lúc này, một trong hai tên áo đen khoan thai đạp không mà đứng, nhếch miệng cười khinh miệt: “Khinh người? Tranh đấu sinh tử nơi nào ra quy tắc công bằng rồi? Có trách, cũng chỉ trách các ngươi Hoàng gia quá tham, nghĩ mưu đồ nuốt Thượng cổ Linh bảo một mình. Quả thật là không biết tự lượng sức mình.”

Bên tên áo đen bên cạnh chỉ hừ lạnh:

“Nói nhảm với chúng nhiều làm gì. Trực tiếp ra tay. Thời gian có hạn.”

Nói rồi, cả hai nhất tề điều động linh lực, sức mạnh cuồn cuộn ngưng tụ thành hai đại chiêu, lóe sáng trong bóng đêm, rực rỡ như pháo hoa, uy thế kinh khủng đánh về đối phương.

“Lẽ nào lại như vậy? Lẽ nào lại như vậy?” Vị Chân nhân của Hoàng gia gầm thét liên tục, thân thể liều mạng vận chuyển linh lực chống cự đối phương.

Tnh huống tương tự cơ hồ xảy ra tại khắp mọi nơi trên chiến trường. Chân nhân của Hoàng gia số lượng không nhiều bằng đối phương, pháp khí không mạnh bằng đối phương, truyền thừa và nội tình cũng chếch xuống một chút so với kẻ địch, tình thế liên tục bại lui là không thể tránh khỏi.

Tình huống nơi chiến trường Chân nhân còn chưa phải xấu nhất, chiến trường bên dưới đệ tử Tam phẩm, Nhị phẩm lại càng thảm bại hơn.

Dẫu cho Hoàng gia sở hữu ưu việt không nhỏ về quân số, xét đến thực lực lại là kém Minh Hằng Thiên tông một mảng quá lớn. Chưa nói đến Tam phẩm tu sĩ thế lực hai bên chênh lệch, Nhị phẩm tu sĩ của Minh Hằng Thiên tông đều thuần một sắc hậu kỳ, hơn nữa còn là tinh anh trong hậu kỳ, đối đầu một nhóm hỗn tạp bao gồm cả Nhị phẩm sơ kỳ, trung kỳ của Hoàng gia, diễn biến cơ hồ là một chiều tàn sát.

Bởi vậy, chiến trường dưới mặt đất tiếng kêu thảm thiết không ngừng, cơ hồ mỗi thời, mỗi khắc đều có một mảng lớn đệ tử trẻ tuổi Hoàng gia bị chém giết, chết không nhắm mắt, vĩnh viễn nằm xuống tại nơi đất hoang vu.

Một bên dục huyết phấn chiến Hoàng thành chủ, nhìn thấy cảnh này đau lòng không thôi. Hắn mắt hắn trợn trừng, đỏ ngầu màu máu, giống như một con dã thú bị dồn đến đường cùng.

“Lui.”

Dường như là dùng toàn bộ sức lực để nén cỗ phẫn nộ trong tim, hai hàm răng hắn cắn chặt, khẽ rít lên một tiếng điên cuồng,

Tu sĩ Hoàng gia thấy thế cũng không ham chiến, chậm rãi hướng về sơn động thu bình. Không muốn lui cũng chẳng được, Chân nhân cấp bậc chiến đầu bọn họ đã bị ép đến không thở nổi. Tam phẩm tu sĩ thì liên tục trọng thương, Nhị phẩm tu sĩ cứ một lứa lại một lứa bị chém giết tựa như cho đối phương thu hoạch lúa một dạng.

“Không được, bọn chúng muốn lợi dụng sơn động thủ thế.”

Nhị Thái Thượng trưởng lão vừa thấy tình huống liền hô lớn. Nếu đối phương, bằng cách nào đó, trụ vững cho đến khi trận pháp vây khốn Chân nhân các đại thế lực mất đi tác dụng, như vậy mưu đồ Minh Hằng Thiên tông dĩ nhiên sụp đổ trong chớp mắt.

Hoàng gia đến khi đó, nhiều lắm chỉ nhận các phe chỉ trích, lạnh nhạt hoặc xa cách. Bọn họ bày ra màn kịch này, nhưng chung quy không để ma tu động đến người của các đại thế lực. Danh tiếng là sẽ rớt, bất quá truyền thừa còn tồn tại.

Mà Minh Hằng Thiên tông thì không giống. Vì hoàn thành kế hoạch, bọn hắn không tiếc săn giết thiên kiêu các đại tông môn, cổ thế gia. Ngay cả vị thiên kiêu Linh gia cũng là bọn hắn giết rồi vu họa cho Dịch Phong. Chuyện này bại lộ, nghênh đón Minh Hằng Thiên tông sẽ chỉ là vô tận trả thù cùng hủy diệt.

Thời gian không còn đến một ngày, Đại Thái Thượng trưởng lão lộ ra có chút mất kiên nhẫn: “Nhanh, đuổi theo chúng. Trước giữa trưa, đoạt cho bằng được Thượng cổ Linh bảo.”

Tu sĩ Minh Hằng Thiên tông nghe vậy, nhất thời không cố kỵ, nhào thẳng về cửa sơn động. Bao nhiêu đại chiêu, bao nhiêu át chủ bài, bọn họ không giữ lại chút nào, toàn bộ tung ra, cốt chỉ để giết nhiều hơn kẻ địch, kiếm thêm công lao. Đối với tu sĩ Nhị phẩm, Tam phẩm bọn hắn, Thượng cổ Linh bảo là chắc chắn không đến thân, thế nhưng giết nhiều hơn một kẻ địch là nhiều hơn một phần chiến lợi phẩm, tại tông môn bình xét cống hiến là nhiều hơn một phần. Cớ sao không hăng hái?

Cứ như thế, Hoàng gia không ngừng bại lui, Minh Hằng Thiên tông không ngừng giết đến. Một phe như bầy cừu non, hoang mang sợ hãi tháo chạy, một phe như lang như hổ tàn nhẫn săn giết.

Tất cả những tình cảnh này đều lọt vào ‘tầm mắt’ Trần Nguyên không sót một chi tiết. Hắn không khỏi cảm khái, chiến tranh tại huyền huyễn thế giới sao mà tàn nhẫn, mạng người sao mà rẻ rúng.

Một thế trước, hắn tại xã hội yên bình kia, làm sao thấy được cảnh tượng huyết tinh như thế này? Một thế này, hắn lớn lên tại vùng thôn quê yên bình, tu luyện cũng là cách biệt nơi hoang vu hẻo lánh, không tranh đoạt với đời, lại làm sao làm quen với sự tàn nhẫn không nói nhân tính này?

Trần Nguyên thở dài. Bất quá, hắn không hề có ý định trợ giúp bên nào. Đây là chiến tranh của họ, hắn không có nghĩa vụ, cũng chẳng có trách nhiệm yêu cầu người ta dừng tay, tôn trọng nhân quyền.

Chiến trường đã kéo vào sâu trong sơn động, Trần Nguyên cũng tò mò đi theo.

Hắn lặng lẽ đáp xuống lòng chải bên ngoài, tìm đến một cái xác đệ tử Hoàng gia, lột ra đạo bào rướm máu của hắn rồi mặc lên thân thể, cẩn thận bám theo phía sau.

Sơn động rất rộng, cao cũng có hai trăm trượng, rộng lại đến hơn ba trăm trượng, mấy trăm tu sĩ đê giai đấu pháp không lộ ra vẻ chật chội. Thậm chí, Tứ phẩm Chân nhân tại đây thi triển thủ đoạn cũng miễn cưỡng không bó tay bó chân.

Trần Nguyên một đường bám theo sát phía sau, lại một đường bảo trì khoảng cách, tránh cho tiếp xúc quá gần. Hắn đây là còn quá cẩn thận, bởi lẽ, hai bên đã giết đến đỏ mắt, nơi nào còn để ý một tên áo bào, bối phận không đến năm mươi tuổi, lẩn khuất góc xa chiến trường.

Chiến đấu không ta nửa canh giờ, Minh Hằng Thiên tông các Chân nhân đã giết sâu vào lòng núi mười dặm có hơn.

Dọc đường đi, bên vách, trần và dưới mặt đất sơn động có đếm không hết các loại cơ quan, bẫy rập phô diễn uy lực, hòng ngăn cản bước tiến Minh Hằng Thiên tông. Bất quá, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của mười một vị Chân nhân, bao nhiêu thủ thuật, bao nhiêu chiêu trò đều là vô nghĩa. Không thể xuyên qua hộ thân linh lực hùng hậu kinh người của Tứ phẩm Chân nhân, bẫy rập có hoa lệ hơn nữa cũng chỉ để cho đẹp mắt mà thôi.

Dọc đường đi, bên thành hang động cũng đếm không hết các đường hang, ngóc ngách, lối đi chằng chịt. Những lối đi này lớn nhỏ không đồng đều, nhỏ chỉ có một người đi vừa, mà lớn thì cao đến chục trượng có hơn.

Những lối đi này dày đặc như tổ kiến, thông lẫn nhau và dẫn hướng đi các kiến trúc, căn phòng phụ trợ nhằm tích trữ tài nguyên hay xử lý nội vụ căn cứ này.

Một vị Chân nhân Minh Hằng Thiên tông mỗi khi qua lối đi như vậy đều sẽ dùng thần thức dò xét một phen. Tại xác định mỗi lối đi đó không sở hữu Chân nhân cấp bậc tu sĩ, đều sẽ phái một tổ ba, năm người, dẫn đội bởi Tam phẩm tu sĩ thăm dò.

Riêng phần chủ lực Chân nhân, nếu như không đụng đối thủ ẩn nấp, đều hướng một đường động lớn, đánh thẳng vào phía trong. Từ trên xuống dưới Minh Hằng Thiên tông đều tin tưởng rằng, Thượng cổ Linh bảo đang cất giấu tại nơi sâu xa nhất chờ họ đến lấy.

Từ xưa đến nay, cơ duyên thuộc về người có đức.

Đó không phải sự tình hiển nhiên sao?