Cầu Đạo

Chương 237: Tình thế



“Học sinh gặp qua Vũ đạo sư.” Gặp người đi đến, Trần Nguyên đứng dậy, có lễ đáp lại.

Lữ Như Yên và Thiên Lan cũng riêng phần mình chào hỏi. Thân phận là học sinh, bất kể là nội viện hay ngoại viện, bất kể là ở Tô Châu hay Thanh Châu, bọn hắn cần có thái độ tôn trọng đối với các đạo sư của Thái Linh học viện. Đây là yêu cầu cơ bản nhất về phẩm hạnh.

Lúc này, Trần Nguyên lại hỏi: “Không biết, Vũ đạo sư có điều gì vất vả cần đến học sinh, học sinh có thể giúp đỡ?”

Vũ Tuyết Lạc gặp hắn biết nói chuyện như vậy, trong lòng âm thầm hài lòng. Bất quá, nàng không vội. Chuyện này chỉ là tiện thể đề cập mà thôi. Nàng khoát tay áo, nói ra: “Trước chuyện này không vội. Chúng ta nói đến chuyện của các ngươi. Ba người các ngươi tới tìm ta hẳn là có việc muốn nhờ vả?”

“Quả thực là có chuyện như thế.” Trần Nguyên đi đầu nói ra: “Tám tháng trước, chúng học sinh…” Kế đến, Trần Nguyên đem sự tình bọn hắn phá vỡ phong ấn, mở ra lối vào, tiến nhập phương này tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên nói cho Vũ Tuyết Lạc. Hắn kể rất ngắn gọn, không có chi tiết thừa thãi lại đem nội dung một năm một mười kể đến đàng hoàng, đầy đủ, không thiếu đi điều gì trọng yếu. Tất nhiên, những chi tiết liên quan đến hạch tâm bí mật, tựa như Bạch Ngọc Thánh Liên, tựa như Tà Thần, tựa như Thiên Thủy Chân Thánh,... thì hắn không có mảy may một tia để lộ ra ngoài.

Vũ Tuyết Lạc nghe đối phương thuật lại, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc khẽ gật gù. Sau một hồi, nàng mới nói: “Cho nên, các ngươi tìm tới ta là muốn nhờ ta trợ giúp đưa các ngươi rời khỏi Càn Nguyên thành, rời khỏi phương này tiểu thế giới?”

“Chính là như vậy.” Trần Nguyên khẳng định: “Mong đạo sư giúp đỡ.”

Hắn cho rằng, việc này là tương đối dễ dàng nếu như có đạo sư cấp bậc nhân vật chủ động ra mặt. Dù sao, nơi này thuộc về hai Vương triều cùng Thái Linh học viện, cả thảy ba phương thế lực, cai quản. Mà hai Vương triều, dù mạnh đến đâu thì cũng kém xa thực lực của Thái Linh học viện, dẫu cho nó chỉ là một phân nhánh ngoại viện. Chỉ cần có đạo sư mở lời, hẳn Đại Càn Vương triều cũng sẽ vì thế mà chút mặt mũi, mở một con mắt, nhắm một con măt cho ba người Trần Nguyên rời khỏi tiểu thế giới.

Trần Nguyên nào có thể ngờ, Vũ Tuyết Lạc vậy mà dứt khoát từ chối: “Để cho các ngươi thất vọng, chuyện này ta không có khả năng giúp đỡ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Nguyên, nàng bổ sung: “Không chỉ là ta, ngươi có đi tìm các đạo sư khác mượn nhờ giúp đỡ cũng vô dụng. Chúng ta những cái này đạo sư đều không thể trợ giúp được các ngươi.”

Trần Nguyên kinh ngạc: “Còn xin đạo sư chỉ giáo cho.”

Vũ Tuyết Lạc khẽ gật đầu, nói: “Ngươi cũng có biết, lần này Đại Càn hoàng thất tổn thất là nhân vật bực nào? Bọn hắn lại là tổn thất cái gì?”

Trần Nguyên hơi chút suy tư nói: “Học mới vào Càn Nguyên thành, tin tức còn chưa linh thông. Học sinh chỉ nghe thủ vệ quân tại cổng thành nhắc qua, hoàng thất tổn thất một viên đệ tử ưu tú, tu vi khoảng chừng Tam phẩm, đi kèm cùng với đó là một kiện bảo vật quý giá. Còn sâu xa hơn nữa, học sinh không rõ ràng.”

Vũ Tuyết Lạc nhẹ giọng đáp: “Điều ngươi biết là điều Đại Càn Vương triều hoàng thất rộng rãi công bố, cũng là điều tuyệt đại đa số người có thể biết tới. Thế nhưng, ngươi lại không biết rằng, tên kia đệ tử Hoàng thất là một thành viên có ảnh hưởng tương đối lớn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế tiếp theo của Đại Càn Vương triều. Mà kiện chí bảo kia, có tác dụng không nhỏ đối với một phe tranh đoạt hoàng vị.”

Trần Nguyên sững sờ. Mà Vã Lạc Tuyết không có để ý tới hắn, tiếp tục giải thích: “Ngươi hẳn phải biết, Đại Càn Vương triều Hoàng đế thọ nguyên còn lại không đến ngàn năm. Thời điểm hiện tại, Đại Càn Vương triều đang tiến vào giai đoạn chính trị nhạy cảm, các phe thế lực hành động cực kỳ thận trọng, bất kỳ động thái gây ra gió động, cỏ lay đều khiến người ta hết sức chú ý. Mà vị đệ tử ưu tú bị sát hại của Đại Càn Vương triều Hoàng thất bị sát hại cách đây không lâu thuộc về phe của Khanh Vương, một trong bốn vị Thế tử có cơ hội tranh đoạt Hoàng vị trong tương lai. Hơn nữa, hắn là một trợ thủ đắc lực, có sức ảnh hưởng cực lớn trong nội bộ phe Khang Vương. Điều này chẳng những gây nên Khang Vương cực lớn phẫn nộ mà ngay cả đương kim Hoàng đế của Đại Càn Vương triều cũng cực độ chú tâm.”

Trần Nguyên gật gù, xem như hiểu ra. Đại Càn Vương triều bây giờ cùng với các quốc gia ở thế giới trước của hắn trong thời điểm chuyển giao quyền lực là tương đối giống. Thời điểm quyền lực giao thế là thời khắc quốc gia lâm vào suy yếu nhất về mặt nội bộ. Cái mà Đại Càn Hoàng đế chú ý tới không phải là một tên đệ tử hoàng thất ưu tú, cũng không phải là một kiện chí bảo mà là quyền lực của một Vương triều. Tên đệ tử ưu tú kia đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến tranh đoạt Hoàng vị, nếu để hắn tùy ý bị giết như thế, chẳng khác nào nói cho thiên hạ biết, nội bộ quyền lực của Đại Càn Vương triều đã tùy ý bị người ngoài định đoạt, và rằng thế lực khác có thể tùy ý sắp đặt,tùy ý thao túng mà không phải trả bất cứ cái giá nào? Đại Càn Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Bởi vậy, mặc cho có bất cứ lý do nào, mặc cho có nguyên nhân ẩn gì ở bên trong, Đại Càn Vương triều sẽ dốc toàn lực điều tra đến cùng chuyện này.

Bất quá, vẫn có chỗ không hiểu: “Thưa đạo sư, đây dù sao cũng là vấn đề nội bộ của Đại Càn Vương triều. Có thể, các thế lực khác chịu đứng nhìn, cái gì cũng không làm, mặc kệ cho Đại Càn Vương triều chuyên quyền độc đoán, hạn chế tu sĩ bên trong bí cảnh?”

“Này thì cũng không phải.” Vũ Tuyết Lạc lắc đầu: “Ngươi hẳn là chỉ nghe thấy cấm vệ quân của Đại Càn Vương triều cấm tu sĩ rời khỏi tiểu thế giới mà không phải Càn Nguyên thành?”

“Ồ.” Trần Nguyên như có điều hiểu ra.

“Chính là như thế.” Vũ Tuyết Lạc khẽ gật đầu: “Ngươi cũng đã thấy, tiểu thế giới này rộng lớn vô cùng, so với diện tích cương thổ Đại Càn Vương triều còn lớn hơn nhiều, linh khí giàu có cơ hồ có thể sánh vai với nội bộ Thái Linh học viện chúng ta, đến mức tài nguyên, linh quả, linh thú, hung thú càng là nhiều vô số kể. Trước đông đảo cơ duyên khổng lồ như thế, nếu như Đại Càn Vương triều muốn độc đoán, hạn chế tu sĩ, điều này sẽ gây nên tất cả mọi người phẫn nộ. Mà chúng ta, Thái Linh học viện và Đại Nguyên Vương triều sẽ là cái đầu tiên đứng ra phản đối. Ngươi nên nhớ một điều nữa, dù hiện tại tiểu thế giới này nằm dưới sự quản lý của chúng ta ba phương thế lực, thế nhưng tu sĩ đến đây thăm dò cơ duyên không chỉ có thế. Ngoại trừ đại đa số là tán tu, tu sĩ thuộc thế lực nhỏ, còn có một bộ phận là đệ tử trẻ tuổi đến từ các thế gia lớn, đại tông môn hay các Vương triều xa xôi. Một khi gây nên tất cả phẫn nộ, Đại Càn Vương triều cách thời điểm bị xóa sổ cũng không lâu.”

“Cho nên, Đại Càn Vương triều chỉ ngăn cản tu sĩ rời khỏi tiểu thế giới, nhưng lại không thể ngăn cấm các tu sĩ tiến sâu vào tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên.” Trần Nguyên lẩm bẩm: “Là như vậy, chẳng phải khiến cho việc truy tìm hung thủ càng khó khăn hơn sao?”

“Không có cách.” Vũ Tuyết Lạc nhún vai: “Ai nói, Đại Càn chỉ một Vương triều, hơn nữa còn là Vương triều tương đối yếu loại kia mà không phải là Hoàng triều. Thực lực có hạn, cho nên Hoàng thất bọn hắn không có đủ lực chấn nhiếp các phương thế lực. Tình trạng hiện tại, không để cho các tu sĩ rời khỏi bí cảnh đã là nhượng bộ lớn nhất chúng ta có thể làm ra đối với Đại Càn Vương triều hoàng thất. Nếu như bọn hắn không biết điều, được một tấc lại muốn lấn một thước, chẳng cần chúng ta ra tay, tự sẽ có người khiến bọn hắn trả giá đắt.”

Trần Nguyên có điểm hiểu ra. Mặc dù mặt ngoài nói đến các mối quan hệ chính trị, liên qua rắc rối phức tạp về các phe thế lực cân bằng lẫn nhau, nhưng xét đến bản chất thì vẫn là luận về thực lực. Nếu như Đại Càn Vương triều mà mạnh mẽ như Bách Linh Hoàng triều hay Thái Linh học viện, vậy không ra ba ngày, ba tên thủ phạm truy nã đã bị bắt về quy án.

Vũ Tuyết Lạc lại nói tiếp: “Bất quá, ngươi cũng đừng cho rằng Đại Càn Vương triều là đang làm việc vô ích. So với thế giới bên ngoài rộng lớn vô cùng, có hàng trăm, hàng ngàn truyền tống trận kết nối ngang dọc khắp nơi, có thể vây khốn hung thủ ở bên trong tiểu thế giới này đã là rất tốt. Tu vi của đối phương chỉ có Tam phẩm, chạy bằng chân cũng khó mà chạy được bao xa. Cách đây không lâu, Đại Càn Vương triều đã phái ra không ít Tứ phẩm Thượng nhân đến truy bắt bọn chúng. Vốn chúng ta nghĩ, cho Đại Càn Vương triều thời hạn nửa năm phong tỏa tiểu thế giới còn có chút không đủ để bọn hắn truy bắt thủ phạm. Tuy nhiên từ tình hình tới xem, có lẽ ba tháng không đến, bọn hắn liền có thể thành công.”

“Ba tháng sao?” Trần Nguyên khẽ nói. Thời gian vị kia Đại Càn Vương triều Hoàng thất đệ tử bị sát hại là một tháng trước. Ngay sau đó, bọn hắn lập tức truy đuổi thủ phạm, đuổi theo bọn hắn một mạch mấy chục vạn dặm vào nơi sâu của tiểu thế giới. Không lâu thì Đại Càn Vương triều cùng các phương thế lực đạt được hiệp định phong tỏa bí cảnh. Nếu như phải chờ ba tháng, vậy có nghĩa là ba người Trần Nguyên lại còn phải đợi trong này thêm hơn hai tháng nữa. Đến lúc đó, bọn hắn đã trễ thời gian Ngũ Diệp bí cảnh mở ra.

“Các ngươi tựa hồ rất muốn rời khỏi đây?”Vũ Tuyết Lạc bống nhiên hỏi thăm.

“Là bởi vì học sinh còn có nhiệm vụ cần hoàn thành tại Ngũ Diệp bí cảnh.” Trần Nguyên thành thật trả lời: “Học sinh nhiệm vụ chính là tham gia Ngũ Diệp bí cảnh, thu thập tài liệu luyện đan. Tiến nhập vào phương này tiểu thế giới chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn.”

“Ồ.” Vũ Tuyết Lạc nhẹ giọng hô. Sau đó, nàng mang theo ý cười nói: “Nếu nguyên nhân chỉ là thế thì các ngươi không cần thiết lo lắng nữa, cũng không cần phải vội vã rời khỏi đây.”

Nghe vậy, trong lòng Trần Nguyên khẽ giật mình. Hắn nói: “Mong đạo sư chỉ giáo cho.”

“Ngũ Diệp bí cảnh lần này sẽ không mở ra nữa.” Nàng cười nói: “Cho nên, các ngươi có đi ra hay không cũng không quan trọng, kết quả đều chỉ có một. Các ngươi đều không có cách thực hiện nhiệm vụ.”

Trần Nguyên sửng sốt. Một cái bí cảnh, biết bao nhiêu năm qua luôn đều đặn mở ra, tại sao đến lượt của hắn, nói không mở liền không mở rồi?

“Thưa đạo sư, chuyện gì đã xảy ra?”

Vũ Lạc Tuyết không có giấu diếm, đáp: “Này cũng không phải là điều gì bí mật. Các ngươi thế nhưng có biết, Thanh Châu hiện thời gặp phải tai nạn do một loại khí quỷ dị, có tính ăn mòn cực lớn đối với sinh linh gọi là Tà khí?”

Trần Nguyên và Lữ Như Yên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên kinh ngạc. Vũ Lạc Tuyết gặp biểu hiện của bọn hắn thì khẽ gật đầu, nói: “Xem ra là các ngươi biết đến. Cũng phải, ta trước đó nghe nói, lối vào phương này tiểu thế giới bị rất nhiều tà khí vây kín, các ngươi có bắt gặp cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.”

Nói đến đây, nàng dừng tạm, nhấp một ngụm trà. Hương trà thơm ngát chiếm đầy khoang miệng, vị trà thanh nhẹ, có chút đắng cùng với một cỗ cảm giác thanh minh xông thẳng lên thần hồn để nàng tỉnh táo thêm mấy phần. Bộ phận linh lực bên trong chén trà bị nàng rất nhanh luyện hóa, hấp thu. Tứ phẩm Thượng nhân tốc độ luyện hóa và hấp thu linh lực so với Tam phẩm Đại Tu sĩ nhanh hơn đến ba trăm, năm trăm lần.

Vũ Tuyết Lạc lúc này mới tiếp lời: “Đệ tử của Thái Linh học viện chúng ta truyền lời về, Ngũ Diệp bí cảnh không biết từ khi nào xuất hiện lượng lớn Tà khí. Tình hình nội bộ chịu ảnh hưởng như thế nào thì chưa biết, bất quá tọa độ không gian lối vào bí cảnh, bởi vì Tà khí mà sinh ra không ổn định, trong thời gian ngắn không có cách nào lại tạo ra thông đạo ổn định cho tu sĩ trẻ tuổi tiến vào. Các thế lực lớn đều đã phái ra Tứ phẩm Thượng nhân cấp bậc tu sĩ tiến về thanh tẩy Tà khí, sửa chữa lại lối vào. Thái Linh học viện của chúng ta cũng có phần, chỉ là hiệu suất tiến độ không cao. Mặt khác, lại bởi vì sự phát hiện của phương này tiểu thế giới, cho nên rất nhiều thế lực chuyển hướng trọng tâm khai thác nên nơi này. Vốn là rộng lớn và giàu có tài nguyên, giá trị phương này tiểu thế giới so với Ngũ Diệp bí cảnh lớn hơn nhiều lắm, càng đáng giá đầu tư hơn. Bọn hắn dứt khoát buông xuống trong Ngũ Diệp bí cảnh trong thời gian ngắn, có lẽ trong vòng trăm năm đều chưa chắc đã mở ra.”

Trần Nguyên nghe vậy thì có chút buồn bực. Mặc dù nhiệm vụ đầu tiên thất bại sẽ không có trừng phạt đáng kể nào, chút điểm cống hiến từ nhiệm vụ này cũng không để hắn động tâm. Thế nhưng, lần đầu nhận nhiệm vụ liền cứ như vậy dang dở để tâm lý hắn có điểm không dễ chịu.

Nào có thể ngờ, Vũ Tuyết Lạc lúc này lại cười, nói: “Nếu ba tiểu gia hỏa các ngươi còn lo lắng về vấn đề nhiệm vụ và điểm cống hiến, vậy thì không cần suy nghĩ nhiều. Ngũ Diệp bí cảnh nhận Tà khí ảnh hưởng không thể mở ra; nhiệm vụ thất bại không tính lên trách nhiệm của các ngươi.” Nói đến đây, thanh âm của nàng có chút thần bí: “Mà lần này trở về, ba tên gia hỏa may mắn các ngươi đoán chừng phát tài lớn. Mỗi người các ngươi, nếu như không có một vạn thì cũng có tám ngàn điểm cống hiến. Đừng nói là các ngươi, cho dù chính ta đứng trước số điểm cống hiến lớn như vậy cũng tâm động không thôi.”