Cảnh Xuân Liêu Nhân

Chương 6: Mùa xuân thứ sáu: NGỦ CÙNG NHAU



Tô Anh Anh có ý gì? Nàng đang mời ta sao? Ta nên làm gì bây giờ?!

- -《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược 》

Hai ám vệ này rất trung thành và tận tâm với Lục Xung, hắn sai đâu liền đánh nó, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ có một ngày chủ tử mở miệng đòi tiền bọn họ.

Hai người thực sự ngây ra một lúc.

Lục Xung nhàn nhạt liếc mắt, kiên nhẫn nhìn bọn họ một cái.

Hai người trong nháy mắt bắt đầu luống cuống tay chân tìm túi tiền của mình, 4 thằng năm bên ngoài bôn tẩu trên tất nhiên trên người chuẩn bị không ít ngân lượng, tìm trên tìm dưới cũng được hơn mười lượng.

Lục Xung vừa lòng, xua tay, không quay đầu tiêu sái rời đi.

Hai tên ám vệ run rẩy bị Lục Xung cướp sạch nhẵn túi tiền, vẻ mặt không nói nên lời.

Lục Xung vào nhà, nhẹ nhàng khép cửa, mới vừa xoay người liền nghe thấy bên trong truyền tới một âm thanh: "Chu Huyền Diễm, ngươi đi đâu vậy?"

Tô Anh vừa mới tỉnh, giọng nói mơ mơ màng màng còn theo một tia kiều khí không rõ.

Lục Xung cứng đờ, không biết nàng tỉnh từ bao giờ, cũng không biết nàng có nghe được động tĩnh bên ngoài hay không, trong lòng cân nhắc, nhấc chân tiến bên trong.

Tô Anh ngồi dậy trên giường, giơ tay cào mái tóc lộn xộn của mình, lộ ra khuôn mặt mơ màng chưa tỉnh ngủ, dụi mắt, ánh mắt mờ mịt dần tỉnh táo.

Nàng ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn của hắn hắn lướt qua ghế nằm, đứng trước rèm vải.

Dưới ánh sáng mông lung, thân ảnh của hắn đứng ở ngoài rèm vải, rất vừa mắt, đầu xinh đẹp, cổ thon dài, vai rộng eo thon, Tô Anh chưa thấy chân của nam nhân khác, không biết chân như thế nào mới gọi là đẹp, người trước mắt chân dài thẳng tắp rất hợp ý nàng.

Trên người hắn mặc y phục nàng mua, tuy rằng dùng tiền của hắn, nhưng cũng là nàng dụng tâm chọn lựa, bộ y phục áo vải màu đen rất bình thường nhưng mặc trên người hắn lại giống như tơ lụa, Tô Anh thầm nghĩ, với dáng dấp của hắn cho dù khoác bao tải lên cũng đẹp!

"Có phải ngươi nóng quá nên không ngủ được?" Tô Anh ngừng suy nghĩ miên man, lấy thân phận chủ nhà, quan tâm hỏi.

Lục Xung dừng tầm mắt trên người nàng một chút, chột dạ nói: "Ừ."

Bàn tay sắp vén rèm vải lên chậm chạp thu về, "kẽo kẹt" một tiếng, hắn nằm trở về ghế nằm của mình, nằm yên một lát, kéo chăn mỏng lên, thở một hơi.

Lục Xung đang muốn nhắm mắt, nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng bước chân nhỏ, tay cầm quạt hương bồ lắc lắc: "Chu Huyền Diễm. cho ngươi!"

Giọng Tô Anh mềm mại, ngoan ngoãn vô cùng, ánh mắt Lục Xung dừng ở trên tay nàng một chút, nghiêng người, hai tay khoanh trước ngực, vùi đầu thấp giọng nói: "Không cần."

" Không sao đâu, cho ngươi, mau cầm lấy." Tô Anh dậm chân, sốt ruột phe phẩy cái quạt, "Chu Huyền Diễm, mau lên!"

Lục Xung nhịn không nổi hít một hơi thật sâu, dùng sức xốc chăn mỏng, xoay người ngồi dậy, giọng có chút rầu rĩ, lại hung bạo: "Ngươi không nóng?"

Tô Anh lắc đầu: "Ồ."

Lục Xung nhìn chằm chằm ngón tay sạch sẽ của nàng, cánh tay duỗi ra cầm cây quạt, phiến quạt còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay Tô Anh, hắn miết một chút, giống như ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

Trong đêm tối, làn ra lúa mạch của Lục Xung từ từ đỏ lên, Lục Xung chắc chắn hắn bị thiêu nóng, lén lút thục giục: "Ngươi mau ngủ đi!"

"Giờ ngủ, giờ ngủ." Tô Anh thu tay nhẹ nhàng cười.

Một chốc lại vang lên tiếng chạy lộc cộc của nàng.

Tô Anh buông màn, nhắm mắt lại, ôn nhu nói: "Chu Huyền Diễm, ngủ ngon."

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Lục Xung ngũ vị tạp chất, có chút áy náy, có chút chột dạ, thấp giọng nói: "Tô Anh Anh, ngủ ngon."

Đáp lại hắn là tiếng hít thở đều đặn của Tô Anh mà không phải Tô Anh nhỏ giọng cãi lại tên nàng là Tô Anh chứ không phải là Tô Anh Anh.

Lục Xung sẽ cười, ngồi trên ghế nằm, hùng hục vẫy quạt tròn, không biết là nóng hay là miệng vết thương đau, trằn trọc nửa ngày nhưng vẫn không có chút buồn ngủ.

Mãi cho đến tờ mờ sáng Lục Xung có chút mệt mỏi, mắt phượng lờ đờ, hắn ngáp một cái, tay vò đầu, ngây ngốc nghĩ, đêm nay, hắn đang làm gì?

Ngó bên trong giường, chỉ nghe thấy hơi thở an tĩnh của Tô Anh, Lục Xung cảm thấy hắn có bệnh!

Lục Xung không biết giận dỗi cái gì, cố ý trở người gây động tĩnh, dùng sức, vết thương lại đau, hắn nhắm mắt, thầm mắng.

Hắn nhắc nhở chính mình, hắn nên ngủ, vừa muốn chìm vào giấc mộng, lại nghĩ tới cái gì đó, mở to mắt, lục đống bạc vừa mới cướp được, cầm lên nhìn một hồi, đứng trước rèm vải, do dự một lát, hắng giọng, xốc màn tiến vào.

Hắn đứng trước giường, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn lo lắng tiếng tim đập của mình có đánh thức Tô Anh Anh không?

Vô thức dùng tay che ngực, nhưng không biết nên làm gì tiếp.

Lục Xung chỉ hy vọng Tô Anh Anh ngủ say, ngón tay chạm vào màn, giống như biết rõ mình đang làm chuyện xấu, không ngăn được mà chột dạ.

Lục Xung vừa mới vén cánh màn, lại hoảng loạn lùi ra sau, do dự nửa ngày, khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng kéo được nửa cánh màn ra.

Màn đêm đen kịt, lòng bàn tay Lục Xung ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên đến trước giường của một cô nương, ánh mắt hắn không biết đặt ở chỗ nào.

Lấy lại bình tĩnh, mắt phượng của Lục Xung trừng lớn, lấy hết can đảm cúi đầu nhìn xuống giường.

Đầu giường là một cửa sổ nhỏ, ánh trăng tản xuống, dáng vẻ ngủ say sưa của Tô Anh bị Lục Xung thu hết vào đáy mắt.

Đáng yêu.

Từ này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu Lục Xung.

Lục Xung giống như bị nóng lan tới mắt, hoảng loạn dời ánh mắt đi, nhanh chóng duỗi tay đem bạc nắm chặt trong lòng bàn tay để ở gối đầu của Tô Anh.

Mu bàn tay không cẩn thận chạm vào tóc của Tô Anh, Lục Xung nóng nảy nhanh chóng thu tay, hoảng hốt buông màn, bước chân lộn xộn trở về ghế nằm.

Lục Xung nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ mấp máy: Ngủ, ngủ, ngủ! Lúc này thật sự ngủ.

Chăn mỏng che kín nửa khuôn mặt hắn, vành tai phiếm hồng.

Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng rớt không nhẹ, Tô Anh nằm ở trên giường mơ màng đi ra.

Sinh hoạt hàng ngày Lục Xung sẽ không làm khổ bản thân, nhưng cũng không quá mức chú ý, lăn lộn trong quân doanh, chi phí ăn mặc có thể tạm chấp nhận, lúc khó khăn cũng có, mấy năm trước ăn qua không ít khổ, nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường nhỏ như thế này.

Nhỏ đến mức không có chỗ để chân, dịch người một cái liền té thẳng xuống đất.

Sống trên núi, mùa hè mưa rất nhiều, ngủ cũng không thể ngủ quá sâu, huống chi thu ma ma đi rồi, Tô Anh một mình phải càng thêm cẩn thận, bởi vậy trong phòng có động tĩnh, nàng lên tỉnh, giọng mũi có chút nghẹn: "Sao vậy?"

Lục Xung đen mặt, cánh tay đặt trên ghế chậm chạp nâng người, chống tay trên trán xoa ấn đường, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Nghe được giọng nói của nàng, một tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không sao."

Nói xong, liền thầm mắng trong lòng một tiếng: Chết tiệt!

Hắn khó khăn lắm mới ngủ được.

Tô Anh thấy giọng hắn có chút không đúng, không yên tâm, đứng dậy ra ngoài.

Lục Xung mất mặt, không dám nhờ người tới đỡ, trước khi nàng tới đây đã từ mặt đất đứng lên.

Tô Anh xốc rèm vải vừa đúng lúc nhìn thấy hắn đang nhặt chăn thoáng tưởng tượng liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tô Anh sợ hắn đụng đến miệng vết thương, vội khom lưng giúp hắn nhặt lên, không biết có bị dính bụi hay không liền phủi qua một chút.

Trong bóng đêm, tuy không nhìn thấy sắc mặt của Lục Xung, nhưng Tô Anh đóan chắc chắn hắn không vui, đem chăn đắp bên người hắn, sờ soạng giá thắp nến, Lục Xung ngồi trên ghế cả người nhìn qua đều......

Hung bạo và chán nản, rất không ổn.

Tô Anh nói: "Xin lỗi! Trong phòng chỉ có một chiếc giường!"

Lục Xung tuy trong lòng không vui, nhưng có liên quan gì đến nàng?

"Tô Anh Anh, ngươi xin lỗi cái gì? Là người làm sai sao?"

Tô Anh ngây người, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng sững sờ.

Không hiểu ý hắn, đây không phải là nàng sai sao?

Tô Anh chỉ theo thói quen mà xin lỗi, thói quen luôn cúi đầu, nàng mím môi, đôi mắt long lanh tràn ngập phức tạp.

Nhìn nàng mờ mịt như vậy, càng giống một chú nai con lạc đường, lục Xung dời mắt, cúi đầu, nhìn nàng bên cạnh lo lắng hai tay đan vặn chặt, có chút bực bội: "Ta không có việc gì, ngươi mau đi ngủ đi!"

Lục Xung làu bàu, tối hôm qua nàng đã canh chừng hắn một đêm.

Tô Anh gật đầu, nghĩ một chút, do dự nói: "Nếu không, ngươi ngủ bên trong, ta ngủ đây."

Nói xong, nàng cảm thấy ý nghĩ này rất ổn.

"Đừng nghĩ, không thể." Lục Xung duỗi tay, ngón trỏ thon dài ở trước mặt nàng lắc lắc, ngữ khí kiên định.

Để một tiểu cô nương ngủ trên ghế thì ra thể thống gì!

Lục Xung cảm thấy mình rất đứng đắn.

"Không sao, ngươi bị thương, nằm trên ghế nhỏ....." Tô Anh chưa nói xong, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Xung, nàng im bặt, nếu nàng dám nói thêm câu nữa hắn sẽ đánh người.

Tô Anh im re: "Vậy, ta đi ngủ đây. "

Lục Xung hừ lạnh một tiếng.

Tô Anh ngồi trên giường, nến quên tắt, Tô Anh thấy bạc ở bên gối, chớp chớp đôi mắt, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này chỉ có thể là hắn để.

Tô Anh cầm trên tay, đánh giá một chút, khoảng chừng hai mươi lượng.

Bạc bị nằng cầm trong tay có chút nóng.

Nằm trên giường, Tô Anh càng ngủ càng không yên lòng.

Tô Anh giống như đang quyết định điều gì đó, bước nhanh ra bên ngoài, kéo tay Lục Xung: "Không được, không được, ngươi ngủ trên giường đi."

Lục Xung không chút phòng bị, bị nàng kéo.

Cô nương này sao lại ương bướng thế chứ!

Lục Xung chắc chắn không đồng ý, đứng yên, mặc kệ Tô Anh kéo như thế nào, hắn đều đứng im bất động.

Trên trán trắng nõn tinh tế của Tô Anh phủ tầng mồ hôi mỏng, hắn sao lại thế chứ!

Cầm nhiều bạc của hắn như vậy, lại để hắn ngủ trên ghế nhỏ, lương tâm của nàng rất bất an.

Hai người xô xô đẩy đẩy, Lục Xung nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình, nhướng mày: "Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không ngủ!"

"Không được, ngươi phải ngủ!" Tô Anh gấp gáp, "Ta thấp hơn ngươi một cái đầu, nằm trên ghế lại vừa vặn! Ta sẽ không lăn xuống đất!"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ chê cười ta!" Lục Xung lắc đầu.

Tô Anh kéo hắn không nhúc nhích, nhưng mà hắn phải dùng lực rất lớn, cơ thể có chút mệt mỏi, nàng thỏa hiệp lựa lời nói: "Vậy, vậy, chúng ta cùng nhau ngủ? Đều ngủ trên giường?"

Nàng vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy hơi thở của Tô Anh dồn dập.

Tim Lục Xung lỡ một nhịp, đồng tử đột nhiên phóng đại, nhìn Tô Anh, choáng váng.

Tô Anh chậm rãi buông bàn tay đang nắm cánh tay, giơ tay vuốt vuốt ngực, đôi mắt tròn xoe trong suốt, cúi đầu nhìn xuống chân, giống như Lục Xung mới là người nói sai.

Hai người không hẹn mà cùng lùi xa ra, một lát sau, Lục Xung nằm trên giường của Tô Anh, đắp chăn mỏng của Tô Anh Anh, một mùi hương thanh mát ngọt lịm chỉ có trên người Tô Anh quẩn quanh chóp mũi Lục Xung.

Trước mắt Lục Xung là đỉnh màn xanh lá, mắt phượng sâu thẳm, ngủ ngủ ngủ cái cmn.

Lam: Hai cái người này cứ như con nít ấy.