Cấm Ái Tình Nhân

Chương 7



Edit & Beta: mkhoi

Tống Khải quỳ ở thư phòng một ngày một đêm.

Anh từ trước đến nay chưa từng hạ mình, bất kể có đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, thậm chí là bản thân chịu các vết thương lớn nhỏ, tập bóng vất vả, hay áp lực của cả nước… Dù gặp tình huống gì, trong mắt anh, chưa bao giờ có hai chữ nhượng bộ. Nhưng lúc này, anh tự nguyện quỳ gối.

“Con muốn chung sống với Lăng Tâm.” Mặc ba anh mắng chửi thế nào, thậm chí còn đánh anh, anh là một người cao lớn cứng cỏi, một người đàn ông tinh thần kiên cường, không chống đỡ cũng không giải thích, có nói đến mấy, cũng chỉ có một thỉnh cầu.

“Không được!” ông Tống đang nổi giận, từng chữ hét trước mặt anh. “Mày làm như thế không thấy có lỗi với ba mẹ của Lăng Tâm sao? Không thấy có lỗi với ba mẹ mày sao? Tao muốn mày chăm sóc con bé, như chăm sóc cho em gái, mày lại, lại làm ra chuyện này!”

“Nhưng, em ấy không phải em gái con.” Tống Khải ngắn gọn cự tuyệt.

“Phải! Nó là con gái tao, dĩ nhiên là em gái mày!” Ba anh nổi trận lôi đình.

Ông bỏ ra ngoài, để lại anh trong phòng. Tống Khải vẫn quỳ ở đó, không có ý định đứng lên.

Cũng như anh không có ý định trốn tránh. Chuyện vỡ lỡ ra, anh sẽ gánh chịu tất cả. Anh chỉ muốn có Lăng Tâm, chỉ đơn giản vậy. Ba mẹ không thông cảm từ đầu đã trong dự liệu, anh tin mình có thể chịu đựng.

Cũng như huấn luyện khắc nghiệt, khổ sở đều sẽ qua đi, sẽ trở thành trận thi đấu tốt đẹp, những vết thương trên người không đáng là gì. Kiên trì đến cuối cùng, nhất định sẽ đạt được cái anh muốn.

Nhất định. Anh đối với bản thân rất có lòng tin.

Ba anh nổi giận giận đùng đùng không chịu nghe anh nói, anh cũng kiên quyết, bèn quỳ gối bất động trước bàn đọc sách. Tư thế mặc dù nhún nhường nhưng sống lưng thẳng tắp và vẻ mặt kiên định trên khuôn mặt đẹp của anh, tuyên bố với mọi người quyết tâm cứng như thép của anh: không đồng ý, anh không đứng dậy.

Hai cha con cứ thế giằng co, không ai nhượng bộ ai, tính bướng bỉnh giống nhau như đúc.

Tận đến chiều, mẹ anh xót xa mới lén bưng đồ ăn vào phòng. Dưới ánh nắng chiều, con trai bà vẫn quỳ vững vàng, hoàn toàn không định đứng lên, bà Tống không chịu nổi hốc mắt đỏ lên.

“Con cần gì phải làm đến thế này chứ?” Nếp nhăn trên mặt bà trong một ngày như tăng nhiều thêm gấp đôi, bình thường dù ở nhà cũng đánh một chút son, trên người cũng đeo một ít đồ trang sức trang nhã, giờ không còn tâm trạng, mặt mày bi thương, dáng vẻ mệt mỏi già nua, khiến Tống Khải nhìn thấy thì trong lòng đau đớn, nhưng anh vẫn cắn răng, không nói tiếng nào.

“Ăn chút gì đi con, tiếp tục như vậy không phải là cách hay.” Giữa trời chiều ảm đạm, bà Tống tận tình khuyên bảo, “Cả ngày ngay cả nước cũng không uống thì thế nào đây? Ba con cũng tức ăn không vô…”

Tống Khải vẫn thờ ơ. Hai cha con này…

Khuyên nửa ngày, Tống Khải hoàn toàn không lay chuyển, mẹ anh chỉ biết thở dài bỏ đi.

Một tiếng sau lại đến, thức ăn nguội lạnh, còn nguyên. Con trai như pho tượng sống, động cũng không động.

Lại một tiếng sau… Không biết qua bao lâu, trời đã tối đen, bà Tống bước vào thuận tay mở đèn, ánh sáng chói mắt khiến Tống Khải hơi choáng váng.

“Tống Khải, con đứng lên chút ăn cơm đi.” Bà Tống mệt đến nỗi giọng nói đã khàn khàn, khuyên đến không biết còn gì để khuyên. Xem ra, chỉ có thể dùng đến chiêu cuối cùng. “Con không ăn, Lăng Tâm cũng không chịu ăn, vừa phụ nấu cơm, vừa rơi nước mắt, cho là con chịu được, con bé làm sao chịu nổi chứ?”

Quả nhiên có hiệu quả, vốn không nhúc nhích, Tống Khải ngẩng đầu.

“Con ít nhiều gì ăn một tí, như vậy Lăng Tâm mới…”

“Con đi xem em ấy.”

Bà Tống còn chưa dứt lời, Tống Khải đã giãy dụa dợm đứng lên, nhưng vì quỳ cả ngày, chân đã tê cứng không còn cảm giác, nên chúi người tới suýt nữa ngã sấp xuống.

“Làm gì vậy? Con gấp cái gì?” Bà Tống đỡ con trai, vẻ lo lắng hiện đầy trên mặt khuyên bảo: “Đừng như vậy, con trước tiên ăn một chút gì đi! Ba con còn nổi nóng, con không nên gặp Lăng Tâm, bằng không để ba con thấy nhất định lại tức giận!”

Tống Khải bất chấp, anh chỉ toàn tâm toàn ý muốn gặp Tống Lăng Tâm.

Bà Tống lại hết sức kiên trì, kéo con trai lại, có thế nào cũng không bỏ ra. “Không được đi! Tống Khải, con muốn làm ba mẹ tức giận bao nhiêu nữa? Đủ rồi!”

Nhà anh luôn là cha nghiêm mẹ hiền, mẹ anh xem chồng con như trời, hầu như chưa từng to tiếng hay dữ dằn. Càng nói, giọng nói chẳng những khàn đi mà còn chứa nước mắt, khiến Tống Khải ngây ngẩn cả người, anh không chịu nổi.

Nhìn thấy, nước mắt của mẹ.

“Nhân lúc này, nghe mẹ nói, trước tiên đừng kích động được không?” Bà Tống nhẹ giọng, hứa hẹn, “Mẹ sẽ đi xem Lăng Tâm, sẽ nói nó ăn cơm. Con ở đây suy nghĩ cho kĩ một chút, ăn một chút, đợi ngày mai… Hay sau đó, ba con bớt giận hãy nói chuyện đàng hoàng nha con.”

Mắt thấy mẹ đang khóc lóc kể lể, Tống Khải cũng không còn vùng vẫy nổi, phải miễn cưỡng đè nén ham muốn kích động chạy vội đến bên cạnh người yêu, yên lặng ngồi xuống.

Cảm giác rét lạnh thấu xương truyền đến, Tống Khải cắn răng nén nhịn.

Nhịn thôi, chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, tình hình sẽ không thể tiếp tục tệ hơn nữa.

***

Nhưng, tình hình không có chuyển biến tốt đẹp.

Ông Tống lúc bấy giờ đau tận tim, đối với anh cực kì không thông cảm, Tống Khải mấy lần muốn giải thích, song cũng chỉ đối lấy im lặng lạnh băng chết người đáp lại, thậm chí còn là chữ “cút” không tình nghĩa.

Ông muốn anh cút đi. Mẹ anh ánh mắt mọng đỏ mấy ngày không hết. Còn Tống Lăng Tâm thì giam mình trong phòng, không bước chân ra khỏi nhà, Tống Khải hoàn toàn không có cách gì đến gần hay an ủi cô.

Chỉ cần nghĩ đến cô đang có biết bao hoảng sợ tự trách, tim Tống Khải càng chồng chất vết thương, như bị dao cắt còn hất cho mấy thùng nước muối.

Từ phòng chính ra đến phòng cô, đột nhiên như xa tận chân trời góc biển. Tống Khải không phải không thể đến phòng ngủ của cô, nhưng anh đã hứa với mẹ anh tạm thời chịu đựng, không gây ra mâu thuẫn gay gắt khiến ba anh càng thêm tức giận, nên anh đang nóng lòng lại đau khổ gần sắp phát điên.

Bầu trời bên ngoài u ám, cuối cùng, vào xế chiều hôm nay có tuyết rơi.

Đầu tiên là từng bông từng bông bay xuống, sau đó càng rơi càng nhanh, đến buổi tối đã bắt đầu rơi dày, có thể đoán được là sáng sớm ngày mai mặt đất phủ đầy tuyết, và mấy ngày tới bùn tuyết sẽ làm đình trệ giao thông.

Tống Khải đứng lặng bên cửa sổ trong thư phòng. Từ nơi này, anh có thể trông thấy xa xa trong gió tuyết phía sau căn phòng của Tống Lăng Tâm rọi ra ánh đèn yếu ớt.

Cô vẫn chưa ngủ sao? Có phải đang ngắm tuyết rơi không? Hay là vẫn nhìn bên này, cố gắng tìm kiếm dáng hình anh?

Tống Khải đã đoán đúng. Tống Lăng Tâm giờ phút này cũng đang đứng bên cửa sổ, cô nép mình sau bức màn cửa, cố gắng phóng tầm mắt qua các vật chắn, bóng đêm dày đặc bên ngoài, và những bông tuyết bay xuống lả tả. Nhưng cô cố hết sức cũng chỉ thấy một dáng người cao lớn thấp thoáng bên cửa sổ thư phòng.

Anh trai của cô, người yêu của cô…

Gia đình của cô…

Đưa tay tắt ngọn đèn trên bàn, bóng tối hoàn toàn bao phủ phòng cô, như bao phủ cả cô.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn sách được dọn ngăn nắp. Thật ra, cả căn phòng đều được sắp xếp gọn gàng, không có vật dụng dư thừa, không có quần áo vất bừa bãi, không có sách vở hay đĩa CD vương vãi trên mặt đất, gấu bông, chăn mền trên giường được xếp cực kì ngay ngắn như trong quân đội. Nói cách khác, như không có người ở.

Cạnh cửa, có một túi du lịch.

Chờ đến khuya, Tống Lăng Tâm rời khỏi bức màn che kín cửa sổ, bước ngang căn phòng cô đã quen thuộc nhiều năm, bước chân nhẹ nhàng trên thảm hơi chông chênh. Cô xách túi, im lặng, không kinh động đến ai, lặng lẽ xuống lầu.

Cả căn nhà im lặng không có bất kì tiếng động nào, mọi người hẳn là ngủ hết rồi.

Cầu thang làm bằng gỗ phải đi cẩn thận nếu không sẽ gây ra tiếng động; tuy phòng chính không nghe được tiếng động ở đây nhưng Lăng Tâm vẫn bước nhẹ nhàng.

Xuống lầu, xuyên qua phòng bếp tối đen như mực, chén, nồi, sạn, dao làm bếp, đều sắp xếp bên cạnh bàn để dễ thấy, tiếng tủ lạnh chạy ro ro vang rõ lại càng yên tĩnh đáng sợ.

Cô như cái bóng, lẳng lặng đi qua, tới cửa sau, đang định mở cửa thì ——

“Lăng Tâm.” Phía sau, đột nhiên có người gọi cô.

Tống Lăng Tâm giật mình, tay phát run dữ dội, gần như không mở cửa nổi.

“Đã trễ thế này con muốn đi đâu?” Người đứng phía sau lại hỏi. Tiếng nói già nua mỏi mệt, là bà Tống.

“Mẹ, con…” Mới mở miệng, Tống Lăng Tâm lại tắc nghẹn.

Cô không dám quay đầu lại, cũng không dám nói tiếp, sợ bản thân trong nháy mắt sẽ khóc mất, liền đổi ý…

“Con muốn đi đâu?” bà Tống vẫn hỏi tới. Bà một mình ngồi trước bàn ăn, dường như hòa với bóng tối, nên Tống Lăng Tâm mới không chú ý.

“Con, con muốn… con đi giúp bên Trần Diệc Danh, có hoạt động, cần phiên dịch…” Cô vụng về giải thích, tiếng nói run rẩy, hơn nữa còn không dám quay đầu lại.

“Con nhìn mẹ đi.” Bà Tống kiên trì. “Đã trễ thế này, bên ngoài tuyết lại rơi nhiều, con muốn đi đâu đây?”

“Trần Diệc Danh tới đón con, cậu ấy chắc là đến rồi.” Tống Lăng Tâm xoay người, nhưng ánh mắt nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, không nhìn thẳng bà Tống. “Hoạt động ở thành phố F, hơi xa, tụi con muốn xuất phát vào buổi tối, ít nhất tranh thủ đến đó trước lúc tuyết lớn, khá an toàn… Buổi tối lái xe cũng không tắc đường.”

Đây không phải lần đầu Tống Lăng Tâm tham gia hoạt động tương tự thế này, nên nói thế coi như hợp lý, nhưng lông mày bà Tống vẫn cau chặt.

“Lần này đi mấy ngày?”

“Đại hội… tổng cộng bốn ngày ba đêm.” Tống Lăng Tâm lắp bắp, “Con, con muốn đi mấy ngày, có lẽ đối với mọi người, đều tốt, có lẽ…”

Bà Tống không nói gì. Bà lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn Tống Lăng Tâm run rẩy như nai con bị hoảng sợ.

Đã phát hiện rồi sao? Mẹ nhận ra cô đang nói dối sao?

Mẹ nhận ra được cô đang đau lòng và tự trách sao? Nhận ra cô có bao nhiêu khó chịu sao?

“Con chờ một chút.” Rốt cuộc, bà Tống nói chuyện. Bà đứng dậy, cử động có hơi chậm chạp, sau đó cởi áo len khoác trên người, loạng choạng đi đến trước mặt cô.

Vươn tay, bà Tống cầm cái áo len còn ấm nhiệt độ cơ thể đưa cho cô.

Trong bóng đêm, Tống Lăng Tâm nhờ ánh sáng mờ mờ ngoài hành lang chiếu vào, thấy đôi tay đó đã già nua, không còn là đôi tay trắng mướt, mà đã hằn nếp nhăn cùng vết tích năm tháng.

Đôi tay đó, đã từng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từng nét từng nét, kiên nhẫn dạy cô viết nét ngang, nét sổ… Chữ viết lạ lẫm như vẽ tranh. Khi ấy Tống Lăng Tâm nói thế đã mang tới tiếng cười ấm áp hiền từ, khóe mắt nheo nheo để lại những nếp nhăn nho nhỏ.

Những năm gần đây, bàn tay của mẹ là của riêng cô.

“Mặc vào đi, dù vừa ra khỏi cửa đã lên xe cũng sẽ bị lạnh.” Tiếng bà Tống cố nén cảm xúc, lọt vào tai dường như nghẹn ngào; dường như con dao cắt vào vết thương trong lòng cô. “Con đi lần này… giữ gìn sức khỏe.”

Tống Lăng Tâm cắn chặt môi dưới gây ra vết thương thật sâu. Cô không dám lên tiếng chỉ cúi đầu mặc áo. Tình cảm ấm áp bao bọc tay cô, nhưng không thể truyền từ tay vào đến lòng cô.

Cô một mình rời bỏ nơi ấm áp đã nuôi nấng cô nhiều năm.

Từng bước từng bước, trên nền tuyết đầu mùa trắng tinh, lưu lại dấu chân chông chênh.

Nước mắt từng giọt lặng lẽ lăn xuống, rơi vào trong tuyết, cô cũng không cúi nhìn.

Trong lòng mỗi người đã có một khoảng kí ức đơn thuần đẹp nhất, còn Tống Lăng Tâm, giống từng đợt bông tuyết, bay bay trên mặt đất trắng xóa.

***

Bốn ngày sau, Tống Lăng Tâm vẫn chưa về.

Một tuần, hai tuần… Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Tống Lăng Tâm hoàn toàn biệt tăm.

Tống Khải gần như điên cuồng. Anh phải về đội bóng trình diện, lại mạo hiểm tình nguyện bị đuổi khỏi đội, xin phép mấy ngày chỉ vì muốn tìm cho ra Tống Lăng Tâm đã đi đâu.

Nhưng mà, hỏi thăm bạn bè cô thường qua lại, đều nói không biết cô ở đâu.

Còn Trần Diệc Danh, bình thường nói cười vui vẻ, là người Đài Loan vô cùng cởi mở, trước khí thế tra hỏi kinh người của Tống Khải cũng thay đổi sắc mặt. Cậu ta khăng khăng nói đợt nghiên cứu thảo luận thật sự trong bốn ngày đã xong, mà khi đó cậu gấp đến không thời gian đâu chú ý chuyện khác, hoàn toàn không biết Tống Lăng Tâm sau khi xong lại không về nhà.

“Cậu ấy sau đó còn điện lại cho tôi, vì tôi có việc cần cậu ấy giúp đỡ, mới mấy ngày trước thôi! Cậu ấy nói không rảnh, nhưng ngoài lần đó ra, đều rất bình thường!” Trần Diệc Danh lời nói chắc chắn, “Thật đấy! Nghe rất tốt, một tí bất thường cũng không!”

“Con bé không nói hiện giờ ở đâu sao?” Tống Khải lạnh giọng hỏi.

“Không có, tôi tưởng cậu ấy ở nhà!”

Cúp điện thoại, Tống Khải phải hít thở thật sâu vài lần mới nén được thôi thúc muốn ném ống nghe đi.

Cô cứ thế biến mất, không ai biết cô đi đâu. Hàng xóm nhà ông nội gần đây cũng không ai gặp cô; đến trường học hỏi thăm mới biết Tống Lăng Tâm đã xin tạm nghỉ học; cô thu dọn phòng sạch sẽ, đồ dùng quần áo đều không còn, từ đó có thể thấy, cô hoàn toàn không phải nhất thời, mà là đã có ý định.

Vì sao?

Anh và ba mình suốt một tháng không nói một câu với nhau. Còn mẹ anh, trong một đêm như già đi cả chục tuổi, Tống Khải thường thấy bà ngồi trong bếp ngây người. Lúc đó luôn ngồi trước bàn ăn, ánh mắt không tập trung nhìn về hướng sau nhà, dường như đang chờ đợi cái gì.

Buổi chiều, Tống Khải đi vào phòng thì gặp ngay cảnh tượng này.

Bà Tống mờ mịt ngồi đấy, bất động không nói, như pho tượng đất.

“Mẹ.”

Không trả lời.

Tống Khải bước qua, đứng trước mặt bà, mẹ anh lúc này mới bừng tỉnh, ánh mắt hoang mang ngước nhìn con trai, “Hình như… tuyết sắp rơi.”

Sự già nua của mẹ làm anh đau lòng. Tống Khải ngồi xổm trước mặt bà.

“Mẹ, mẹ muốn nghỉ ngơi một chút không?” Tống Khải nhìn quần áo phong phanh bà mặc, cau mày nói: “Hay là mẹ mặc thêm áo đi, phòng bếp hơi lạnh. Con lấy giúp mẹ cái áo len mẹ hay mặc nhé?”

Bà Tống lắc đầu, vẻ cô độc. “Không cần.”

Ngừng một lát, Tống Khải không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ biết Lăng Tâm ở đâu không?”

Bà Tống im lặng, không đáp.

“Mẹ…”

“Mẹ, không biết con bé ở đâu…” Bà Tống hít một hơi, dường như kiềm chế nghẹn ngào.

“Nhưng mẹ biết em ấy bỏ đi, phải không?” Tống Khải thúc ép, hỏi tới tấp, “Mấy ngay nay con nghe lời mẹ, không gặp mặt em ấy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Em ấy tại sao phải đi?”

“Là tao bảo nó đi.”

Bà Tống vẫn không đáp, thì giọng nói lạnh băng của ông Tống từ phía sau truyền đến.

Tống Khải cứng ngắc người, ánh mắt như điện giật bắn thẳng về mẹ mình. Bà cúi đầu.

Nước mắt tích tụ, bà mặc quần dài sẫm màu, có nhiều hơn một vết mờ, là nước mắt.

“Ba… bảo Lăng Tâm đi?” Anh như đang hỏi bà, lại như đang thì thào tự hỏi.

Ba mẹ cưng chìu Tống Lăng Tâm như hòn ngọc quý trên tay, đột nhiên một người bảo cô đi, người kia lại chẳng quan tâm, cũng không phản đối? Tống Khải không thể nào tin nổi.

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt. Nếu Tống Lăng Tâm thật sự mất tích, ba mẹ anh có lẽ sẽ là người sốt ruột chết được nhất! Đâu thể nào giống bây giờ?

Nghe thấy thắc mắc của con trai mình, ba anh lạnh lùng nói: “Ở nhà không an toàn, đương nhiên phải đi.”

“Không an toàn?” Tống Khải như đánh mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể lặp lại mà hỏi.

“Dù sao thì, lúc này con bé ở nơi mày không tìm được. Tao không muốn hai đứa gặp lại.” Tống Khải im lặng, cả người hoàn toàn yên lặng giống như pho tượng.

Chỉ có nắm tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ trong lòng anh.

“Bao lâu?” Tống Khải không một lần quay đầu lại, kiềm nén, chỉ lạnh lùng hỏi.

Đúng vậy, bao lâu? Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, hay là cả đời?

“Bao lâu? Mày còn dám hỏi? Còn mặt mũi mà hỏi?” Cơn giận của ông Tống lần thứ hai bùng nổ, tức đến xám mặt, vô cùng đáng sợ. “Mày muốn quan hệ nam nữ lăng nhăng, uống bia ôm, trác táng với fan hâm mộ… Tao cũng không can thiệp, sống trụy lạc là chuyện của mày, nhưng mày tại sao phải đụng đến em gái mày? Đồ súc sinh này!”

Tống Khải chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm không thở nổi, phải dùng sức buộc bản thân hít thở vài lần mới có thể giữ vững thế ngồi không té ngã.

Anh chỉ là yêu một người, lại khiến người mẹ hiền lành dịu dàng rơi lệ, bị người cha bảo thủ đến cùng cực mắng là súc sinh, đáng sợ nhất chính là, để người anh yêu cô độc bỏ đi.

Sai lầm, rốt cuộc là gì? Vì sao kết quả là thế này?

Tống Khải không có câu trả lời.